Tin vào mình, bạn sẽ chẳng có cơ hội để buồn
Thay vì bực bội nghi ngờ chồng, bạn hãy ngừng trách cứ, suy diễn. Không cần phải lồng lên hay bắt ép mình phải dập tắt nỗi buồn thì nỗi buồn lại nhẹ nhàng tạm biệt bạn.
Nỗi buồn lắm khi còn thất thường hơn vạn lần thời tiết, bạn sẽ chẳng biết bao giờ nó ghé thăm mình. Đó có thể là khi đang đứng nấu bếp, sung sướng nghĩ về bức ảnh đẹp của mình vừa post trên Facebook chiều nay, rồi chợt nhớ ra trong số hơn một trăm người like ảnh chưa có chồng mình. Thế là bạn rơi tõm vào cơn buồn bực, dù trước đó vẫn tràn đầy cảm hứng nghĩ đến món hàu nướng sẽ tuyệt vời thế nào khi dọn ra bàn cho cả nhà thưởng thức.
Cũng có thể đêm hôm qua vừa mới mặn nồng “Anh tuyệt quá!”, mà sáng ra chồng lớn tiếng một câu, bạn ngay lập tức bực mình. Cũng có khi nỗi buồn chẳng hề liên quan đến ai, trong một buổi chiều ngồi ở quán cà phê, quay cuồng với hàng tá deadline nhưng bạn chợt khựng lại, bỏ rơi bàn phím và thẫn người ra vì buồn. Buồn vì mệt, vì sao cứ phải gồng gánh, vì ơ kìa chẳng có ai quan tâm đến mình, hay thất vọng khi ba mấy tuổi đầu rồi sự nghiệp vẫn chưa đâu vào đâu thế này…
Ảnh minh họa.
Nhưng tệ hơn cả là khi bạn bắt đầu cố gắng tìm cách dập tắt tất cả những nỗi buồn đó từ bên ngoài như muốn xách một xô nước dội vào đám lửa. Để rồi ngỡ ngàng khi biết xô nước đó hóa ra chỉ đựng đầy xăng A92 bên trong! Nói chuyện với chồng, trách cứ và đay nghiến anh ấy vì không biết cách thương vợ, làm vợ vui. Nhưng chồng lại chỉ nói những lời khiến bạn cảm thấy buồn rầu và cuộc cãi vã với những suy diễn không thể dừng lại được. Kết lại bằng tin nhắn “Em đừng nói thế” rồi chồng mất hút dù bạn có đang ra rả hàng chục lời đay nghiến, thách thức khác. Cuối cùng, bạn càng mệt, buồn và chán nản hơn!
Bạn nghĩ cách đi shopping, mua sắm hàng loạt những món đồ ao ước bấy lâu. Một chiếc váy hoa mới để đi biển này, một chiếc áo sơ mi bằng vải linen mát mẻ để phối với chiếc đầm còn đơn côi trong tủ này, hay một đôi sandal na ná với 3 đôi khác mà bạn đã có, chỉ là từ nude, trắng, đen còn phải thêm xanh tím than… Nhưng lạ kỳ thay khi hào sảng order bạn đã tạm quên đi được nỗi buồn của mình, mang đồ mới về rồi mà nỗi buồn vẫn còn ở đấy chưa hề tan đi. Hóa ra shopping chỉ vô nghĩa và khiến bạn thấy chật chội, ngạt thở hơn chứ chẳng hề vơi đi được nỗi niềm nào khác.
Bạn lại loay hoay gọi hàng loạt đứa bạn, chọn đứa bất kỳ đang rảnh rỗi để đi cà phê tâm sự. Nhưng thay vì ôm bạn một cái, bọn họ lại nói “Ôi giời có gì đâu, cố lên!” rồi thao thao bất tuyệt về muôn vàn chuyện phiếm khác. Bạn lạc lõng giữa đám đông, trống trải ngay cả khi mình đang đi tìm niềm vui.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Cuối cùng, bạn đành bất lực nằm phủ phục trên chiếc giường thơm mùi nắng của mình. Những tia nắng cuối chiều nhảy nhót trên chậu cây lan ý xinh xắn đặt ngay góc cửa sổ. Bạn cuộn tròn, nghe lòng mình thổn thức. Thay vì cứ bực bội nghĩ ngợi: “Chồng không like ảnh của mình, chắc đang có ai khác, hay âm mưu việc ngoại tình. Không thể hiểu nổi khi mình đã hi sinh vì chồng con như thế, mà sự yêu thương tôn trọng mình từ điều nhỏ nhất anh ấy cũng không làm được”… bạn bỗng rơi nước mắt thương mình và ngừng trách cứ, suy diễn. Bạn hiểu mình bất an, lo lắng cũng bởi không tin vào bản thân.
Bạn tự ti về chính mình, khi tuổi tác đang ngày một nhiều hơn. Bạn phải dùng phần mềm làm đẹp để chụp ảnh nhằm tự an ủi chính mình và kiếm tìm cái like từ người ngoài. Sợ chồng chê những vết tàn nhang, cái bụng mỡ nên không yêu bạn nữa. Hay sự nghiệp bấp bênh vì bạn chẳng làm gì đến nơi đến chốn, mỗi thứ đều thích được vài ngày, khởi lên rồi dập tắt vì thua lỗ. Mỗi ngày bạn đều cày kéo trong sự lo lắng công việc sẽ mất đi bất chợt lúc nào mà chẳng hay rằng cứ tự tin tích cóp, kinh nghiệm dày dặn thì sẽ chẳng phải lo gì hết về tương lai.
Bạn bỗng nhận ra, vấn đề là ở mình. Bạn cần chấp nhận tất cả thuộc về chính mình, thay vì cần sự ghi nhận hay lời nói dối từ bên ngoài. Cái bạn cần xây là móng, là ở mình, là quay về chính bản thân chứ không phải sự đánh giá, cưu mang từ người khác.
Phải rồi, chính giây phút ấy bạn chợt thấy khi cứ nằm yên đối thoại với tất cả những vấn đề đang khởi dậy trong lòng như thế, không cần phải lồng lên hay bắt ép mình phải dập tắt nỗi buồn thì nỗi buồn lại nhẹ nhàng tạm biệt. Bạn chẳng khác gì một chủ nhà đáng mến vừa tiễn biệt vị khách nỗi buồn. Chỉ còn lại đây bình yên cho mình.
Cát Tường
Theo phunuonline.com.vn
Con sống thuận tự nhiên, có gì xấu!
Sự yêu thương của ba mẹ dành cho con chưa bao giờ vơi, ngay cả lúc ba mẹ tức giận nhất.
Năm cuối cấp, con sa đà yêu đương nên học hành tuột dốc. Hết học kỳ I, con đòi bỏ trường. Ba mẹ khuyên kiểu nào cũng không xong. Bao nhiêu sự chuẩn bị tương lai dành cho đứa con duy nhất phút chốc tan tành.
Ba nói tình yêu của con không được ba đồng ý. Đó là thứ tình cảm trái với tự nhiên, đua đòi, bắt chước, bệnh hoạn. Rồi ba đưa ra hai lựa chọn. Một là tạm gác yêu đương, năm sau trở lại trường. Hai là nếu con khư khư trái ý gia đình thì dọn ra ngoài tự sống một mình.
Ba mẹ nghĩ làm căng con sẽ sợ. Đơn giản vì từ nhỏ đến giờ con chưa hề làm gì động móng tay. Không biết tự kiếm tiền thì ra ngoài lấy gì để sống? Vậy mà, con đã chọn cách thứ hai.
Quá thất vọng, ba bảo hết thuốc chữa, cứ để con đi. Người yêu của con cùng trang lứa, cũng sống dựa vào cha mẹ và bỏ học giữa chừng. Gia đình bên đó có lẽ không khỏi đau đầu vì đứa con ương bướng. Hai đứa tự lập một thời gian, chịu không nổi sự cực khổ sẽ tự tách ra rồi mò về nhà. Ba "chống mắt lên" coi tình yêu không giống ai này bền cỡ nào.
Mẹ sợ con gái sống khổ nhưng không dám lên tiếng bênh vực, vì con sai rõ ràng. Ngày con gói ghém đồ đạc dọn ra ngoài, mẹ khóc hết nước mắt. Đêm đêm, mẹ chỉ biết cầu trời cho con bỗng dưng nghĩ thông và sớm trở về.
Nhưng con đã không trở lại. Con và bạn tự thuê phòng rồi xin việc làm. Nghe đâu hai đứa là những công nhân đầu tiên của một hãng nhựa gia dụng mới thành lập.
Qua hai năm con tự lập yên ổn, mẹ bàn với ba xem có thể thừa nhận tình cảm của con không. Ba đã hết giận từ lâu nhưng không biết quyết định thế nào. Hai đứa con gái yêu nhau, làm sao gia đình ăn nói với bà con? Ba phải chấp nhận thế nào đây?
Thêm một năm con sống xa nhà. Công ty lớn mạnh, các con trở thành những thành viên trụ cột quản lý bộ phận sản xuất. Với sự bảo trợ của chủ hãng, các con có căn nhà chung cư trả góp. Mẹ nghe mà giật mình. Con của mẹ đã thật sự trưởng thành.
Một tuần trước tiệc kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới, ba bảo mẹ gọi điện cho phép con đưa bạn về nhà. Mẹ mừng đến nỗi ôm mặt khóc òa. Phải rồi, kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ mà không có mặt con thì làm sao trọn vẹn.
Khách khứa đông đúc ồn ào. Ba mẹ bận rộn tiếp đãi, đến lúc rảnh mới để ý thấy hai đứa đang lặng lẽ dọn ăn dưới bếp. Bà nội nói, con lủi thủi một mình, ai hỏi thì trả lời, không dám ngẩng mặt chủ động bắt chuyện như hồi trước. Con cứ như một đứa mắc tội lớn. Thật xót xa.
Ba lặng im, mắt ngấn nước. Từ lâu, ba đã hối hận vì buộc con sớm phải bươn chải. Ba năm thử thách, con đã chứng minh sự nghiêm túc trong mối quan hệ đặc biệt này. Đã đến lúc ba mẹ cần hỗ trợ và bù đắp tình thương cho con.
Mẹ sẽ cùng ba hẹn gia đình bên nhà bạn của con ăn bữa cơm nhìn nhận sui gia. Các con có một tiệc tối ấm cúng ra mắt những người thân thiết nhất. Các con sống thuận theo tự nhiên, suy cho cùng không có gì đáng xấu hổ.
Mẹ dặn, sau bữa tiệc, các con hãy thu xếp mọi thứ để trở về. Phòng của con vẫn sạch sẽ thơm tho. Sự yêu thương của ba mẹ dành cho con chưa bao giờ vơi, ngay cả lúc ba mẹ tức giận nhất. Bây giờ, các con có tình thương của bà con đôi bên, không còn bơ vơ, không phải mặc cảm điều gì. Trong vòng tay người thân, các con thoải mái ngẩng đầu hướng tới tương lai và sống vui hạnh phúc.
Việt Quỳnh
Theo phunuonline.com.vn
Dù ở độ tuổi nào thì cũng nên ghi nhớ 13 nguyên tắc này nhé con gái Nếu hôn nhân của bạn đã đến lúc tuyệt vọng, hãy nhớ những điều này. Nguyên nhân đổ vỡ hôn nhân Sốc tâm lý tình yêu và thực tế hôn nhân Yêu và cảm giác được yêu khiến các cặp đôi cảm thấy hạnh phúc, bạn nghĩ rằng tình yêu đó sẽ giúp bạn có thể vượt qua mọi trở ngại trong cuộc...