Tin nhắn không mong đợi
Em không biết bắt đầu từ đâu để nói về sự rạn nứt của chúng mình. Chỉ biết là lần cuối cùng chính em đã đề nghị “mình cho nhau một khoảng thời gian để suy nghĩ”.
Anh đã đồng ý và chúng mình không liên lạc nữa. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, em nhớ anh da diết nhưng lòng kiêu hãnh của một đứa con gái ngăn em không gọi điện cho anh.
Em luôn tin tưởng là anh sẽ không thể xa em lâu như vậy và mình sẽ “hành hạ” anh thêm vì em biết anh yêu em nhiều lắm. Và từ trước đến giờ anh lúc nào cũng là người làm lành với em hết, chúng mình có xa nhau được lâu bao giờ đâu.
Video đang HOT
Vậy mà, anh biết không, đây là lần giận nhau “kỷ lục” của chúng mình. Chiều thứ 6, đi làm về và nhớ anh nhiều lắm, nếu như lúc này chỉ cần một tin nhắn của anh thôi em sẽ vỡ oà và lao vào lòng anh mà chẳng nhớ mình đã giận nhau lúc nào nữa.
Và tin nhắn của anh cũng xuất hiện. Điện thoại báo có tin nhắn của “Endlesslove” em vui mừng lắm anh có biết không. Em vui mừng vì lòng kiêu hãnh của em được vỗ về với ý nghĩ “anh đã không chịu được khi không có em lâu như vậy, anh đã làm lành với em, đã nhớ em như em nhớ anh vậy”. Nhưng, em vội vàng đọc tin nhắn, em đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mắt em nhoà đi nội dung tin nhắn với những lời yêu thương, quan tâm như lúc chúng mình chưa giận nhau vậy. Đó không phải là tin nhắn anh dành cho em. Đó là tin nhắn anh gửi cho một người nào đó vô tình nhắn nhầm vào máy của em.
Em không thể thở được nữa, không biết phải làm sao, không biết phải ngàn câu hỏi trong lòng em. Nhất định đó không phải là tin nhắn giữa những người bạn bình thường với nhau như anh giải thích. Em phải hiểu thế nào đây? Một đêm không ngủ tự tìm cho mình một lý do để giải thích “Tại sao anh lam vậy?” Nhưng cũng không thể nào lý giải nổi. Hôm nay anh và em sẽ gặp nhau để nói cho rõ một lần hay để chia tay anh nhỉ.
Niềm tin mà em vun đắp bỗng chốc tan biến hết rồi. Em sẽ đối diện với anh như thế nào đây, em sẽ tha thứ hay…
Em phải làm gì đây? Thỏ dấu yêu
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trả lại bình yên cho nhau
Anh...! Lại 1 ngày nặng nề nữa trôi qua. Em muốn nói với anh nhiều, nhiều lắm. Nhưng em nhận ra rằng mỗi lời nói của em lúc này chỉ càng làm anh đau, em đau. Đêm nay, ngồi sau lưng, ôm chặt lấy anh mà sao lòng cứ nhói...Yêu thương đâu rồi, ấm áp đâu rồi...
Hơn 10 năm chúng ta đi bên nhau chỉ để kéo dài thêm nỗi đau không hồi kết của nhau. Ông trời không ngăn cách chúng ta, chẳng điều gì cấm đoán chúng ta, thế nhưng tại sao trái tim chúng ta ngày càng xa cách... Tại em, tại anh, hay vì không có gì là mãi mãi? Giữa chúng ta đã từng tồn tại 1 tình yêu? Em luôn cầu mong cho anh 1 cuộc sống hạnh phúc mà sao em không thấy thấp thoáng hình bóng em trong bức tranh em vẽ ra đó. Chẳng ai ngu ngốc phí hoài thời gian để đi bên cạnh nhau từng ấy năm khi đã nhận ra được cái kết cục không bao giờ là trọn vẹn. Chỉ có 2 chúng ta thôi đúng không anh? Em không nhớ anh nhiều đâu, em cũng đã từng nói rất nhiều lần rằng: em không yêu anh, em chưa từng yêu anh. Chỉ vì anh là 1 điều gì đó quá đỗi thân thương trong cuộc đời em, mà em biết rằng sẽ chẳng điều gì có thể bù đắp nổi nếu như em mất đi. Em ích kỷ, anh ích kỷ, chúng ta như 2 kẻ bị bệnh truyền nhiễm không có khả năng chữa lành cho nhau. Chúng ta kéo nhau xuống một cái vực thật tăm tối trong tiếng gào thét của tâm hồn. Em không muốn nghĩ đến những ngày chúng ta chẳng thể nào bên nhau. Nó đáng sợ đến mức chỉ tượng tưởng thôi cũng khiến nước mắt em rơi. Ký ức về anh quá dài, ký ức của chúng ta chẳng quá lung linh, xa xa thấp thoáng là mộng mơ ngày cũ, còn lại là những dằn vặt triền miên.
Gần một nửa thời gian của chúng ta sống, chúng ta "tồn tại" bên nhau, như 2 chiếc bóng nương tựa vào nhau bằng những liên hệ vô hình và hữu hình. Em và anh, chúng ta không có lời nào để nói về việc của chúng ta, về cơn đau mà chính chúng ta tạo ra trong những ngày dài với những câu hỏi không lời giải đáp. Em chỉ ước rằng anh không yêu em nhiều đến thế và em cũng chẳng cần anh đến thế. Anh có thể ở bên cạnh 1 người con gái không yêu mình chỉ để chăm sóc, chỉ để mình anh yêu thương, em có thể ở bên cạnh 1 người con trai mà mình không yêu chỉ để đổi lấy những cảm giác quá đỗi gắn bó mà không ai có thể mang lại được. Chúng ta chìm ngập trong tuyệt vọng.
Em và anh cố lý giải mọi chuyện theo cách của mình và sống như những kẻ hấp hối sắp rời khỏi thế giới này. Ngày quá ngày, em và anh, chúng ta làm việc, chúng ta như tất cả mọi người bình thường nhưng dường như cả 2 tâm hồn đều đã chết, chết từ rất lâu rồi. "Anh yêu em nhưng không cần em bên cạnh, em cần anh bên cạnh nhưng lại không yêu anh". .Chúng ta đã từng nói với nhau như thế, đúng không anh? Như 2 kẻ điên giữa cuộc đời xoay cuồng cố giữ lấy nhau, nhưng càng giữ lại càng không níu được nhau. Em ngã, anh ngã, chúng ta không nâng nhau đứng dậy được. Em và anh đã đi quá xa để có thể quay đầu lại hay vì chúng ta không muốn quay đầu lại? Em cũng không biết nữa. Em muốn mãi mãi là cô bé ngày xưa ngồi sau lưng anh những ngày mưa lạnh giá, áp môi vào lưng áo anh để thổi vào đó làn hơi ấm áp. Em muốn nhìn gương mặt bình yên như trẻ thơ của anh sáng lạnh giá của một ngày xa xưa ấy, đôi bàn tay to bè được ủ ấm bởi đôi vớ bé xíu của em...Em không thể giữ nổi kỹ niệm, em không thể giữ nổi em...Em không muốn níu giữ những ký ức đó nữa, em muốn xóa đi tất cả, trả về cho anh 1 cuộc sống bình yên, trả cho em thời thanh xuân như bao cô gái khác... (09/04/11)
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Tại em yêu đơn phương Đã hơn 2h sáng rồi mà em vẫn không ngủ được vẫn thổn thức về anh? Tại sao vậy anh, đã hứa chúng mình là bạn như bao người bạn bình thường khác vậy mà khi gặp nhau vẫn không thực hiện được điều đó? "Anh không còn yêu sao cứ ôm em trong lòng. Nước mắt em rơi anh nào hay. Bên...