Tin em đi, em sẽ làm cho anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc nhất trên thế gian…
Khi anh mệt mỏi vì công việc, hay có những phút trầm tư, em hứa sẽ không nói nhiều, không cằn nhằn bên tai anh, mệt mỏi quá, hãy tựa lên vai em nhé, em sẽ vòng tay ôm anh thật nhẹ, thì thầm bên tai anh và nói: “Có gì, kể em nghe…”
Một năm mới lại đến, cho đến giây phút này, thứ mà em chờ đợi lâu nhất chính là anh, anh có biết em đã phải chờ anh bao lâu rồi ko, anh người yêu.
Không biết rằng chúng ta có rơi vào trạng thái sét đánh không, nhưng trước khi gặp được anh và lên gối cho vài phát hay đấm anh những cú thật đau vì tội để em phải chờ quá lâu thì em vẫn muốn gửi đến anh đôi điều em muốn nói.
Mọi người thường nói em chảnh, nặng nề hơn còn được ví với loài vật em rất yêu quý: “chảnh chó”. Buồn thay, chỉ bởi vì em quyết nhất định đợi anh thôi, không rung rinh với những đối tượng khác nên có lẽ mọi người không hiểu. Em đâu có chảnh, em càng thích chó, em chỉ quá trông đợi vào người đàn ông em thực sự yêu mà thôi. Vì thế, anh nhanh xuất hiện và giúp em đi.
Không biết là tương lai ra sao, nhưng hiện giờ, anh đang có nhiều đối thủ vô cùng nguy hiểm đấy, đã đôi lần em suýt rung rinh mà quên mất anh để cho họ một cơ hội, nhưng ai bảo anh có sức hút quá, họ thiếu nhiều thứ để giống anh lắm, nên em lại đợi. Nhưng em không chắc sẽ làm người phụ nữ khó tính mãi được đâu nhé, nhiều lúc em cũng yếu lòng mà.
Những người đàn ông quen em, đều nói: “Ai yêu được em thật may mắn”. Anh có thấy hãnh diện không. Nhưng mà, em cũng không giấu đâu, mấy cô bạn thân tiểu yêu của em đó, chúng nó nói rằng: “chia buồn cho anh”, tức người yêu, cũng là chồng tương lai của em. Anh đừng vội hoảng sợ,anh nên hiểu là, khi chúng ta yêu nhau, em sẽ làm cho anh thành người đàn ông hạnh phúc và may mắn nhất, là điều để anh hãnh diện với mọi người xung quanh. Dù có tức giận, em cũng không bao giờ làm anh mất mặt trước mọi người. Chỉ khi có hai đứa, em sẽ xử lý anh sau. Vì chỉ có những người thân mà em yêu quý nhất, em mới thoải mái là chính mình nhất, anh sẽ thấy, em đanh đá như thế nào.
Đừng quên tặng hoa cho em, em không biết những cô gái nói rằng không thích hoa sẽ có sở thích như nào, nhưng em rất yêu chúng. Không khó đâu, em không cần anh tặng hoa cho em vào những ngày lễ quan trọng. Anh có thể vô tình khi đi làm về. khi đi chơi…tạt vào một hàng hoa ven đường và chọn lấy loài hoa em thích nhất, bất ngờ đến tặng em, chỉ là gặp trong giây lát rồi đi. Em cũng thích những giỏ hoa tự trồng xinh xắn, nếu được nhận chúng, em sẽ chăm tưới nước hàng ngày, và ngắm chúng mỗi khi nhớ đến anh.
Video đang HOT
Tính khí của em cũng đỏng đảnh vô cùng, những lúc em nổi cáu hay tức giận, đừng to tiếng với em nhé, dù anh đúng. Con trai phải biết cao thượng mà. Đợi em qua cơn giận, em sẽ biết lỗi của mình. Nhưng cũng đừng bỏ đi khi em đang không ổn. Ngược lại, khi anh mệt mỏi vì công việc, hay có những phút trầm tư, em hứa sẽ không nói nhiều, không cằn nhằn bên tai anh, mệt mỏi quá, hãy tựa lên vai em nhé, em sẽ vòng tay ôm anh thật nhẹ, thì thầm bên tai anh và nói: “Có gì, kể em nghe…”
Còn rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng nếu nói trước nhiều quá, anh đọc được sẽ không xuất hiện nữa. Vì thế, em sẽ đợi anh đến và tìm hiểu con người em. Vì thế, nếu tò mò, hãy xuất hiện sớm nhé. Lời cuối cùng bây giờ em muốn gửi cho anh, đó là:
Em sẽ làm cho anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc nhất trên thế gian.
Tin em đi
Em yêu anh.
Theo Blogtamsu
Bố tôi là một người cha tồi tệ nhất thế gian!
Tôi thật sự chán bố tôi lắm rồi. Bố tôi là một người tồi tệ nhất thế gian này, chẳng làm gì cho vợ cho con mà chỉ làm khổ vợ con thôi.
Ảnh minh họa
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa ngủ được, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về câu chuyện xảy ra hồi chiều. Tôi buồn thì ít mà phẫn nộ và bức xúc thì nhiều. Hôm nay bố tôi lại đánh mẹ tôi.
Tôi đã lập gia đình, chính vì thế tôi càng ngày càng thấu hiểu sự khổ sở và nỗi đau của mẹ tôi phải chịu đựng hơn hai mươi năm chung sống với người chồng như bố tôi. Tôi không quá đáng khi mô tả về bố mình bằng hai từ "tồi tệ".
Ngày còn bé tôi chứng kiến không ít cảnh bố đánh mẹ, bố tôi chẳng làm gì cả, chỉ ở nhà đánh bạc và uống rượu mọi lúc mọi nơi có thể. Nhà nội và nhà ngoại luôn nhìn gia đình tôi bằng ánh mắt khinh bỉ và coi thường. Cũng đúng thôi, không thể trách họ được, họ giúp đỡ nhà tôi nhiều nhưng bố tôi như thế, giúp mãi cũng chán.
Gia đình tôi có căn hộ tập thể nhỏ được bà ngoại giúp mua cho nhưng về sau phải bán để trả nợ cho bố tôi. Gia đình tôi chuyển về nhà ông nội ở, một ngôi nhà cấp bốn chật chội có thêm gia đình cô út ở cùng nữa. Bác cả, anh của bố tôi thấy mẹ tôi vất vả, bố tôi thì chẳng làm gì nên mua cho một chiếc xe máy mới để bố làm xe ôm. Được khoảng một tháng xe bố tôi cũng bán nốt, mẹ tôi khóc lóc còn bị bố tôi chửi nữa, còn nhiều chuyện lắm nhưng tất cả dường như chỉ mới là bắt đầu mà thôi...
Tôi lấy chồng, bố mẹ chẳng cho được gì. Tôi không đòi hỏi gì đâu, dù rằng biết là bố mình như vậy nhưng chưa bao giờ tôi tỏ ra coi thường hay hỗn láo với bố mẹ. Lại thêm nữa, mẹ tôi làm công nhân, lo cho tôi ăn học và sống cho đến ngày hôm nay là một điều tôi cảm ơn mẹ lắm rồi. Ý tôi chỉ muốn nói ở đây là bố tôi không giúp cho mẹ tôi tôi được cái gì cả, vậy mà...
Tôi lấy chồng làm thay đổi cuộc sống gia đình tôi rất nhiều. Tôi là con một, vì vậy lo cho bố mẹ là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Tôi cũng thầm cám ơn chồng tôi nhiều lắm, vì tất cả những gì anh ấy làm cho nhà tôi. Tôi có em bé đầu lòng, nhưng khi sinh ra được hai tháng thì em bé bị mất. Tôi buồn lắm, vì thế tôi cũng không thể để ý được mọi chuyện.
Mẹ tôi lúc này nghỉ làm ở nhà rồi, tôi cũng thế vì khi có em bé tôi phải nằm bệnh viện mấy tháng. Tất cả sinh hoạt trong nhà của bố mẹ, của vợ chồng, chồng tôi lo hết. Nguôi ngoai được một thời gian tôi lại có em bé.
Một hôm tự nhiên hai vợ chồng nói chuyện tâm sự, chồng tôi có kể là bố mượn một số tiền không nhỏ sau ngày em bé đầu tiên mất. Bố bảo vì buồn quá nên bố đi đánh bài, mà không phải bố tôi mượn 1 lần, mà là 3,4 lần liền với số tiền lớn. Nhiều khi bố tôi còn gặp chồng tôi lấy năm, bảy trăm, một triệu thì chồng tôi bảo không nhớ là bao nhiêu lần rồi.
Tôi buồn, chán nản và thất vọng nhưng tôi có thể làm được gì đây? Thực sự, tôi thấy bố tôi không có lòng tự trọng, có nằm mơ cũng không ngờ. Mẹ có nói chuyện này với bố nhưng bị bố chửi, tôi cũng chịu, biết làm gì bây giờ, một lần nữa tôi tự nhủ dù sao cũng là bố mình.
Tần suất đi đánh bài rồi mượn con rể tiền của bố tôi vẫn đều đều. Tôi chán lắm, chán thực sự. Cách đây 2 tháng bố tôi về "báo nợ" cho tôi 15 triệu tiền đánh đề. Tôi không còn gì để nói, nói ra cho chồng tôi thì tôi không thể. Tôi chỉ biết bảo rằng: "Bố làm thì bố chịu, bố đi đánh cờ bạc, con với mẹ có được 1 đồng nào đâu mà bố bảo con trả". Nói thế thôi chứ tôi buồn từng ngày, lo nghĩ từng ngày mà không biết nói cho ai.
Tôi đành kể chuyện cho cô tôi nghe, nghe xong cô cũng khuyên nhủ 1 vài câu. Được 2 hôm thì cô gọi điện lại cho tôi. Cô kể: "Bố mày vay tiền của cô, vay 1 triệu, bảo là mày không đưa tiền ăn, bố mẹ mày không có tiền nên mượn". Hôm trước cô nghe mày kể chuyện nên cô nghi ngay, cô không cho vay.
Vậy đấy, đến đây thì miễn bình luận, tôi đưa tiền sinh hoạt hàng tháng, quần áo hay những đồ dùng cần thiết. Tôi lo cho bố mẹ tôi không thiếu gì, vậy mà bây giờ mang tiếng với họ hàng như thế, tôi thực sự chán ngán đến tận cổ. Chịu không thể nổi nữa, nhưng tính tôi cũng buồn cười, giận thật đấy mà lại quên ngay. Tôi vẫn như vậy chẳng thể đối xử với bố tôi khác đi chút nào, có lẽ vì như thế nên mới nhiều chuyện xảy ra những ngày sau đó.
2 tuần trước bố tôi đi chơi từ trưa đến tối không về, gọi điện thì tắt máy, mẹ tôi đi tìm khắp nơi, tìm mãi mới ra 1 chỗ tụ tập đánh bài người ta kể bố tôi bị bắt rồi. Tôi buồn và ức đến độ nghẹn cứng cả họng, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này cho bố tôi đi cải tạo luôn cho tôi đỡ khổ. Thế rồi tôi cũng không làm được, tôi lại phải lấy tiền của chồng để "chuộc" bố tôi về.
Chưa được bao lâu thì câu chuyện ngày hôm nay làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà bố mẹ tôi cãi nhau, lời qua tiếng lại bố tôi lại đánh mẹ. Lâu rồi tôi mới chứng kiến, tôi can ra mà không được, bố tôi đá vào mặt mẹ tôi.Lấy được gì là bố tôi dùng để đánh mẹ luôn.
Tôi thì đang có em bé, can mãi còn bị bố tôi đánh trượt vào tay đến bây giờ tay vẫn còn đau và sưng. Tôi hét ầm lên mà cũng không được, đánh xong bố tôi còn ngồi trên ghế chửi tiếp. Tôi thật sự chán bố tôi lắm rồi. Bố tôi là một người tồi tệ nhất thế gian này, chẳng làm gì cho vợ cho con mà chỉ làm khổ vợ con thôi.
Tôi phải làm gì bây giờ chẳng lẽ lại bảo mẹ bỏ bố tôi. Mẹ tôi thì đúng là người phụ nữ chịu đựng giỏi, chẳng giận ai được lâu quá 1 ngày. Nhưng còn tôi, tôi phải chịu đựng bố tôi đến bao giờ nữa đây, đến bây giờ tôi không thể cho qua được nữa, tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Tôi là người đàn bà đê tiện nhất trên thế gian Thỏa mãn cho cái tôi cá nhân ích kỉ, thỏa mãn cho những dục vọng thấp hèn... để rồi những người đàn bà ngoại tình sau cơn mộng mị chợt tỉnh giấc thì tất cả đã quá muộn, hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay. ảnh minh họa Đọc bài viết "Phụ nữ cần một thằng đểu?" mà tôi không thể đành lòng...