Tìm tình yêu ở người đồng giới
Tôi khao khát có một tình yêu đẹp, một cuộc sống hạnh phúc cùng chồng và những đứa con thơ… Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa có một chàng trai nào chịu thiệt để đến với tôi! Và những khao khát ấy đã bùng phát mỗi khi tôi ở bên cạnh những cô bạn gái của mình…
Từ nhỏ, tôi vốn là một cô gái mảnh khảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Tuy tôi không xinh đẹp nhưng với ngoại hình bắt mắt, học hành giỏi giang, ngoan ngoãn nên được rất nhiều người yêu mến! Gia đình luôn tự hào về một cô con gái ngoan hiền như tôi!
Cuộc đời thật là trớ trêu khi không cho tôi được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn… mà trái lại, hạnh phúc sao tồn tại ngắn ngủi so với cuộc đời một con người như thế! Nó cướp đi một cách tàn bạo sự hồn nhiên, tuổi trẻ, niềm vui và hạnh phúc của tôi… Đấy là khi bất ngờ, tôi mắc một cơn bạo bệnh. Sau cơn bệnh ấy, sức khỏe tôi yếu dần, không còn cơ thể săn chắc như ngày nào nữa mà bù lại là một cơ thể xấu xí, đầu những vết rạn nứt nằm rải rác trên cơ thể tôi… Đấy là hậu quả của việc dùng thuốc và bị tác dụng phụ của nó tàn phá dồn dập sau những lần đến bệnh viện vô máu, vô tiểu cầu, vô kháng sinh… Nhìn những vết rạn nứt trên cơ thể của mình thật là khủng khiếp!
Nhưng đến nay, dường như sức khỏe của tôi cũng đã tương đối ổn định. Dù không được khỏe mạnh như những con người bình thường nhưng cuộc sống của tôi cũng đã ổn hơn rất nhiều. Tôi không còn phải ra vào viện, không phải đối mặt với hàng tá thuốc uống và tiêm chích. Tôi đã được đi học lại sau những ngày tháng phải nghỉ học để lo chiến đấu với căn bệnh tử thần…
Tôi muốn tham gia các hoạt động xã hội nhưng vì tôi thường xuyên bị ốm nên không thể tiếp tục tham gia được nữa! Những đêm thức khuya quá thì sáng dậy, đầu óc lại choáng váng, thân hình rệu rã, mệt lả… Tôi muốn được tham gia dạ hội hay các buổi hội thảo thì sợ nhiều người sẽ nhìn thấy mình và nhìn chằm chằm vào những vết nứt đáng sợ trên hai cánh tay và chân tôi!
Tôi khao khát có được một mối tình đơn sơ, chân thành và bình dị… nhưng làm sao có một người đủ can đảm để yêu một cô gái xấu xí như tôi? Tôi muốn tham gia trò chuyện cùng những người bạn đồng trang lứa nhưng lại sợ chạm vào lòng tự ái của mình… và có biết bao nhiêu điều kinh dị khác mà tôi không thể chiến thắng nổi bản thân mình mỗi khi nghĩ tới!
Có lẽ vì không thể tìm người bạn trai như ý, người có thể sẻ chia những cảm xúc buồn vui, đau khổ trong cuộc sống. Tôi khao khát có một chàng trai ở bên cạnh, được quan tâm như những người con gái khác, được sẻ chia những lúc tôi gặp khó khăn trong công việc, học tập, khao khát những lời hờn trách, yêu thương từ một người khác, khát những câu nói vui đùa lả lướt khiến trái tim tôi rung động, khát khao có một ai đó trò chuyện… nên tôi đã bị sa ngã vào mối quan hệ đồng giới. Tôi tìm thấy những điều tôi khao khát đang ẩn hiện trong các mối quan hệ với bạn gái mình! Và… chẳng biết tự bao giờ, cuộc sống của tôi đã gắn bó với những người con gái ấy!
Tôi không hiểu sao mình lại có cảm giác ghen tuông mỗi khi người bạn đó thân thiết với người khác hơn tôi! Tôi thấy nhớ mỗi khi không được nói chuyện cùng họ… Tôi hạnh phúc mỗi khi được nói chuyện cùng họ, được đùa cợt yêu thương với họ… Điều đặc biệt là tôi muốn họ là “của” tôi, muốn trong lòng họ tôi thật đáng quý, muốn họ quan tâm mình nhiều hơn, muốn được gần gũi, cận kề với họ nhiều hơn nữa…
Tôi muốn sống cuộc sống như những người con gái bình thường khác
Tôi không biết mình là người như thế nào nữa! Liệu tôi có phải là người đồng tính không? Tôi thích gần gũi họ, được họ yêu chiều nhưng sâu thẳm tâm hồn, tôi vẫn muốn có được một người bạn trai, vẫn mơ ước đến một mái ấm gia đình riêng, có tiếng cười đùa của chồng và những đứa con xinh xắn… Tôi vẫn nữ tính và dịu dàng mỗi khi có người con trai tử tế ngồi đối diện, vẫn rung động trước một người có tâm hồn đẹp và khao khát một niềm hạnh phúc giản dị từ phía họ… Nhưng tại sao, tại sao trong tôi vẫn thích nói chuyện yêu đương trìu mến với những người con gái khác như vậy?
Có phải vì những lần vô máu đã làm thay đổi bản chất con người tôi không? Vì trước đây, tôi rất nữ tính, dịu dàng và không thích gần gũi quá với những người bạn gái, không hề có cảm giác yêu đương với người cùng giới bao giờ cả! Vậy mà tại sao, sau khi bị bệnh, tôi lại trở nên như thế này? Phải chăng tôi đã bị đồng tính?
Video đang HOT
Hay vì những khát khao về một chỗ dựa mà không thể có nên nó đã bùng phát trong tôi? Có phải tôi chỉ hành động như những gì tôi mong muốn với một người tình, người yêu chứ không phải vì bản chất của tôi là như thế?
Đôi lúc, tôi tự dằn vặt bản thân mình vì sao tôi lại trở nên nông nỗi này… nhưng tôi vẫn không thể trả lời, không thể tìm ra được đâu là con người thật của mình, đâu là điều tôi mong muốn thực sự…
Tôi phải làm sao để trở về một con người bình thường, sống với những cảm xúc và khao khát như những người con gái bình thường khác? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi quyết định đúng đắn hơn nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gài bẫy... tình cũ!
Ánh mắt anh đã khác khi nhìn bờ vai tôi trắng mềm qua lớp áo mỏng. Đôi bàn tay anh đã bắt đầu đặt qua eo, kéo tôi chặt vào lòng rồi nhẹ nhàng đẩy tôi lùi về phía sau và cuống quýt đặt nụ hôn nóng bỏng...
Khi bị anh nói lời chia tay để đến với người con gái khác, tôi tưởng mình không sống nổi. Cái thai trong bụng là kết tinh tình yêu của hai đứa bỗng nhiên trở thành lý do để anh rời bỏ tôi mãi mãi!
Lòng hiếu thắng đã khiến tôi mất hết cả lý trí. Tôi cố gắng tìm mọi cách để giữ chân anh. Khóc lóc có, cầu xin có, hạ thấp lòng tự trọng cũng có. Với anh, dường như chưa có gì là tôi không thể. Tôi có thể chịu đựng tất cả những đau đớn, tổn thương trong lòng, chỉ mong anh quay lại.
Vậy mà anh vẫn xem như không có chuyện gì, ngang nhiên đi chơi cùng cô gái khác. Đứng nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người mới, tim tôi đau đớn đến nghẹt thở... Tôi càng đau khổ thì càng yêu anh nhưng tôi không được đáp lại tình cảm của mình như những gì tôi mong đợi!
Tôi còn có thể làm được gì khi chính miệng anh nói là anh coi thường tôi. Mặc dù anh nói vậy những chưa bao giờ anh từ chối tôi mỗi lúc tôi cần anh! Anh vẫn như vậy, những gì anh dành cho tôi chẳng khác nào sự ban ơn...
Anh ép buộc tôi từ bỏ cái thai trong bụng và sau đó thì anh rời bỏ tôi mà đi không một lời giải thích. Tôi đã tìm kiếm anh, sống trong khổ sở, trong hy vọng một ngày anh về bên mình. Nhưng nước mắt của tôi đã rơi quá nhiều vì anh mà anh vẫn "bặt vô âm tín".
Sự lanh lùng của anh đã giết chết tâm hồn tôi. Càng yêu anh thì lòng căm thù trong tôi càng lớn. Sau khi một mình đi giải quyết hậu quả của mối tình dại khờ, lầm lỡ, tôi đã cố gắng sống, cố gắng yêu một ai đó cho riêng mình, để quên anh!
Tôi ân hận vì đã yêu anh quá nhiều, để rồi để mất trinh tiết của người con gái và cuối cùng thì "đường ai nấy đi". Những gì tôi được và mất là quá nhiều cho cuộc tình ấy.
Tôi lao vào bất kỳ người đàn ông nào để trả thù tình.
Tôi lao vào bất kỳ người đàn ông nào để trả thù tình. Những nỗi nhục nhã ê chề khi chiều chuộng người ta cũng không đủ để tôi tha thứ cho bản thân. Tôi yêu chớp nhoáng, chỉ trong một thời gian ngắn là lại chia tay. Sau khi mất anh, tôi không còn tin vào người đàn ông nào nữa. Tôi biết họ cần sự trẻ đẹp của mình. Tôi đã hủy hoại bản thân mình để thỏa mãn sự ích kỷ như thế!
Đã không ít lần nước mắt tôi lăn dài trên má. Sau những cuộc vui, tôi lại là mình với tất cả nỗi đau của kẻ thất tình. Tôi yêu anh nhiều, kể cả khi căm thù anh thì tôi vẫn yêu, vẫn muốn được đến bên anh, được anh bên cạnh.
Tôi cũng cần một bờ vai lắm chứ? Nhưng nỗi đau ngày xưa đã cho tôi một bài học đắt giá. Sau 5 năm gặp lại, tưởng chừng tình cảm tôi dành cho anh đã nhạt nhòa. Không ngờ tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm, dù biết anh cũng đã có vợ rồi.
Nhìn người đàn bà trẻ đẹp cùng đứa con trai đi bên anh, tôi thấy ấm ức trong lòng. Lẽ ra anh phải là của tôi. Lẽ ra tôi cũng từng có một đứa con như thế với anh. Nhưng lúc này tôi vẫn tay trắng, ôm trong lòng mối hận trong suốt những năm tháng qua.
Dù biết anh đang rất "bận rộn" với gia đình nhỏ của mình nhưng tôi vẫn gọi điện, rồi nhắn tin cho anh. Những lời nói bâng quơ, kể cả những lời "mời chào" anh, tôi không tiếc gì cả. Anh sẽ mủi lòng? Tôi chỉ cần có những giây phút ấy, rồi tôi sẽ có cơ hội.
Rồi trong đầu tôi có ý nghĩ phải gài bẫy anh để anh có trách nhiệm với tôi, hoặc ít ra là anh sẽ ám ảnh cả đời vì đứa con gái si tình như tôi. Đó là khi tôi nghĩ đến một đứa con...
Tôi đã khiến anh đến bên mình vào một chiều thứ bảy. Mấy tiếng đồng hồ ôn lại kỷ niệm xưa, anh đã không kiềm chế được trước sự hấp dẫn và khêu gợi của tôi.
Ánh mắt anh đã khác khi nhìn bờ vai tôi trắng mềm qua lớp áo mỏng. Đôi bàn tay anh đã bắt đầu đặt qua eo, kéo tôi chặt vào lòng. Cứ như vậy, anh nhẹ nhàng đẩy tôi lùi về phía sau và cuống quýt đặt nụ hôn nóng bỏng. Tôi ý thức được ham muốn của anh, tôi càng phải trả thù anh...
Anh đã không kiềm chế được trước sự hấp dẫn và khêu gợi của tôi!
Tôi cho anh địa chỉ và hẹn gặp vào một buổi khác. Thoáng thấy ánh mắt thèm muốn của anh, tôi sẽ tiếp tục cuộc chơi của mình. Tôi kéo giãn thời gian gặp anh, đủ để anh chờ đợi, để cho anh thực sự cần đến tôi, để anh nhớ lại cái ngày anh ruồng bỏ tôi như thế nào! Cái ngày đó cách đây cũng không lâu lắm, có lẽ anh chưa kịp quên. Cái ngày mà tôi toàn phải chạy theo anh, cầu xin anh. Những giây phút ân ái qua đi chỉ còn lại sự thất vọng của tôi. Anh chỉ vồn vã khi anh cần, rồi lại lạnh lùng khi đã thỏa mãn những dục vọng của bản thân. Nghĩ lại những điều đó, tôi không cầm được nước mắt.
Tôi bấm số gọi cho anh. Những lời nói à ơi, lả lơi của tôi đã khiến trái tim anh phát cuồng. Anh sẽ đến...
Tôi chào đón anh bằng một ánh mắt lúng liếng, ướt át. Tôi tự tin vào sự quyến rũ của mình với cái áo mỏng manh hở cổ, để lộ bờ vai mềm. Anh có thể từ chối nổi sự hấp dẫn của tôi hay không?
Vẫn là anh của ngày xưa, mạnh bạo và vội vã. Nhưng lần này thì không phải anh chủ động nữa. Tôi, chính tôi đang gài bẫy anh cơ mà! Tôi đã kịp nhìn thấy sự khao khát trên gương mặt, đôi mắt anh! Khi anh đã bị thân thể tôi cuốn hút, tôi lại nhẹ nhàng đẩy anh ra thật xa!... Như thấy không thể buông tôi ra nổi, anh càng níu chặt hơn...
Tôi cười mãn nguyện khi anh đang say đắm bên mình. Vậy là tôi đã thành công một nửa? Anh có thể không hối hận vì cuộc chơi đêm nay? Cuộc chơi giữa người đàn ông đã có vợ con với người yêu cũ? Anh đã chấp nhận đánh đổi?
Kế hoạch của tôi làm sao anh biết được? Ngày mai thôi, những gì của cuộc yêu đêm nay sẽ có người thứ ba được biết. Vợ anh, người phụ nữ đã có được anh sẽ phải đau khổ khi biết anh đang quay lưng lại với mái ấm của mình. Ai sẽ đau khổ? Anh và người đàn bà ấy? Còn tôi, có lẽ tôi sẽ hả hê lắm, sẽ sung sướng lắm vì đã trả thù được người đàn ông từng làm trái tim tôi tan nát? Anh, người đã hủy hoại cuộc đời tôi, tình yêu và niềm tin trong tôi sẽ phải trả giá.
Nhìn thấy anh đau khổ... tôi cảm giã xót xa và đau đớn lắm!
Bao lời yêu hôm nào vẫn còn nguyên vẹn. Tôi chưa từng quên những giây phút hai đứa bên nhau thuở đó. Càng nghĩ thì tôi càng thấy mình hành động đúng. Anh sẽ phải ân hận vì những gì đã gây ra cho tôi ngày ấy. Rồi anh sẽ phải đánh đổi gia đình vì một đêm với tôi lắm chứ?
Những giây phút ấy trôi đi chậm rãi. Vợ anh cũng đâu biết anh đã phản bội lại mình? Tôi hả hê lắm! Người phụ nữ ấy đâu biết rằng chồng mình đang trong vòng tay của kẻ khác?
Rồi tôi có thai, người đầu tiên được biết không phải là anh mà là vợ anh. Tôi muốn hai người họ sẽ đau khổ như tôi đã từng tan nát một thời vì anh.
Một đứa con để anh có trách nhiệm với tôi, một đứa con để gài bẫy tình cũ, tôi đã được những gì? Một vài lần "gặp gỡ" có thể phá tan được gia đình anh hay không? Anh có thể từ bỏ gia đình để đến với tôi?
Nhìn thấy anh đau khổ tự nhiên tôi lại thấy chua xót quá! Tôi có hả hê được không khi tận mắt chứng kiến người đàn ông ấy đau khổ? Cả người đàn bà kia nữa, họ đang trên vực thẳm của ly hôn vì tôi. Tự nhiên tôi sợ sự tan vỡ, dù cho sự tan vỡ đó không phải dành cho mình.
Nghẹn ngào đến khó thở, tôi luống cuống trong bể tình bấy lâu, rồi nay lại thấy xót xa cho chính sự ích kỷ của mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cáu bẳn khi vợ lơ là "chuyện ấy" Lâu lâu, Trang mải chăm con, lơ là chuyện gối chăn là thấy chồng hay nhăn nhó. Thế nhưng, khi đáp ứng &'chuyện đó' là Trang lại gặp bộ mặt tươi tỉnh của anh xã. Ông bà nội, ngoại đều ở dưới quê, lại chưa tìm được người giúp việc, Trang phải lo chăm sóc con một mình. Stress và mệt phờ, đến...