Tím mặt nghe câu chuyện lúc nửa đêm của bố mẹ chồng, nàng dâu ứng phó không chê vào đâu được
Cô khẽ khàng rình trộm xem mẹ chồng triệu tập cuộc họp gia đình lúc nửa đêm không có mình rốt cuộc là vì chuyện gì.
Nói là Dung làm dâu phải chịu khổ thì cũng không đúng. Nhưng sống trong ngôi nhà ấy 3 năm, không quá nhiều nhưng đủ để Dung hiểu hết mọi người trong gia đình. Và cô luôn cảm thấy “bất lực” với bố mẹ chồng.
Ban đầu Dung nghĩ bố chồng là người công minh chính trực, nhưng chỉ sau vài lần trong nhà có chuyện cô mới thấy ông chẳng có chút lập trường nào, toàn bị mẹ chồng thao túng. Còn mẹ chồng Dung ư, khỏi phải nói, tính tình hội tụ đủ cả 4 mùa trong 1 năm. Câu trước “con ơi” câu sau đã “dâu nhà này chả được cái việc gì”.
Chẳng biết có phải do từ ngày về làm dâu, Dung sinh liền 2 đứa con nên ông bà sốt ruột, lúc nào cũng coi cô ăn bám. Trong khi đó Tuân – chồng Dung, là người làm ra tiền, thậm chí còn nhiều tiền là đằng khác.
Đó cũng là lý do mà anh yêu cầu vợ chỉ việc ăn và đẻ, cả thế giới cứ để anh lo.
Ảnh minh họa.
Vợ chồng Dung ở trên tầng 2, bố mẹ chồng dưới tầng 1 còn tầng 3 là phòng thờ và 1 khoảng sân rộng để ông bà trồng trọt. Mấy hôm nay nhà vệ sinh tầng 2 sửa lại nên chờ xi măng khô chưa dùng được, mẹ con Dung toàn phải lóc cóc xuống nhà.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như đêm hôm ấy, Tuân không báo vợ chuyến công tác bị nhỡ xe phải về muộn và Dung không xuống nhà đi vệ sinh.
Bình thường thì tối đến cô sẽ đóng bỉm cho 2 đứa trẻ và cả đêm Dung cũng không phải rời khỏi giường nhưng tối nay chắc do ham cốc trà sữa nên bụng dạ cô không yên.
Trong lúc vừa định xuống nhà vệ sinh, Dung nghe tiếng mẹ chồng: “Về muộn thế, mày cứ lọc cọc làm mẹ tưởng trộm”. Đoán biết là mẹ hỏi chồng mình nên Dung chạy ngay xuống. Lúc đó khoảng 2h sáng. Nhưng vừa bước xuống bậc cầu thang thứ 2 thì bố chồng đi ra làm cô khựng lại: “Vào đây bố mẹ nói chuyện”.
Video đang HOT
Không có ý tọc mạch nhưng nhìn gương mặt căng thẳng của họ khiến Dung không thể không tò mò. Cô khẽ khàng trộm nghe xem cuộc họp gia đình lúc nửa đêm không có mình rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Bố nói thật với anh, bố không cố ý đâu, vô tình nghe được con Dung nó nói chuyện điện thoại thấy có nội dung không trong sáng nên bố theo dõi nó mấy hôm nay. Anh xem lại vợ anh đi”, bố chồng Dung cau có.
Mặt Tuân đang ngơ ngác không hiểu gì thì mẹ chồng Dung thêm vào: “Không phải riêng gì bố mày đâu. Mẹ cũng gặp được nó mấy lần lén lút cho tiền chị em của nó. Rồi hôm trước còn định tính mua nhà riêng cho bố mẹ nó nữa đấy. Anh cứ đi làm hùng hục xong bao nhiêu để vợ nó cướp công, cướp sức”.
Chưa để Tuân kịp phản ứng, mẹ chồng Dung lại tiếp: “Mẹ đẻ ra anh, nuôi anh khôn lớn từng này, không ai hiểu và thương con bằng mẹ đâu. Giờ con cứ nghe mẹ, làm bao nhiêu tiền đưa mẹ giữ cho, tiền đưa mẹ còn đẻ chứ đưa vợ con chỉ có lỗ với nó thôi”.
Dung giận tím mặt nhưng vẫn nín nhịn để xem Tuân xử lý ra sao. Đúng là chồng cô vẫn không bao giờ làm cô thất vọng. Anh chỉ nhỏ nhẹ: “Vợ con thế nào con biết tính, nhưng chuyện này để con tìm hiểu thêm. Giờ bố mẹ nghỉ đi, muộn rồi”.
Ảnh minh họa
Dung cũng rón rén đi lên gác và lên giường nằm như đang ngủ say lắm. Ngay từ sáng hôm sau, cô tỏ ra quan tâm và hỏi han chồng nhiều hơn, còn đưa cả chìa khóa két cho anh giữ. Nhưng nhất định chuyện đêm qua Dung phải làm cho ra nhẽ.
Đúng như những gì Dung tìm hiểu và dự đoán, đến cuối tháng, mẹ chồng cô lại kéo con trai ra 1 góc thì thụt. Dung đi chợ về tiện nhà có đông đủ cô cười nói vô tư: “Mẹ ơi, cái cô Bích hay đi thể dục với mẹ ấy, bị công an triệu tập rồi. Toàn đi lừa mấy bà về hưu kêu huy động vốn đầu tư cái nọ cái kia, lãi hấp dẫn. Sợ thật, mà cô ấy có gạ gẫm mẹ lần nào chưa?”.
Mẹ chồng Dung tái mặt còn Tuân nhìn mẹ mình không chớp mắt. Giờ thì anh đã biết thế nào là “gửi tiền mẹ giữ chỉ có tiền đẻ ra tiền” rồi. Dung rút ra trong ví 1 cọc tiền 500 mới cứng đưa bố chồng: “Vợ chồng con mới lấy lãi ngân hàng tháng này, chúng con biếu bố mẹ ăn sáng”.
Tuân nhìn vợ tủm tỉm cười còn bố mẹ chồng Dung được dịp mất mặt với con dâu. Đấy, ai bảo ông bà cứ thích coi con dâu là người ngoài, giờ thì mất sự tin tưởng từ con giai nhé.
Theo helino
Nỗi cơ cực của nàng dâu muốn cho con đi chơi cũng phải xin phép năm lần bảy lượt, chờ đủ mệnh lệnh của bố mẹ chồng
Cả đêm ấy Hương mất ngủ, suy nghĩ miên man. Sáng ra, cô vẫn theo kế hoạch cho con đi chơi như không hề có mệnh lệnh của bố chồng.
"Mẹ ơi, mùng 1/6 này vào ngày nghỉ nên bọn con cho cháu đi du lịch 2 ngày 1 đêm cho cháu vui mẹ ạ", Hương xin phép mẹ chồng để 2 vợ chồng cho con đi chơi.
"Ờ...", mẹ chồng một lát mới đáp không mặn mà gì. Hương biết bà chả hài lòng. Nhưng cô kệ, cô biết làm sao được. Chẳng lẽ vì bà không vui mà bắt con ở nhà không được đi chơi. Hơn nữa, cô không hiểu cô đã làm gì sai khiến bà không vui?
Hương hí hửng đặt vé máy bay, chuẩn bị đồ để cả nhà đi du lịch. Còn mua đồ bơi mới cho 2 mẹ con nữa chứ. Tối hôm 31/5, Hương xách sẵn vali xuống nhà, để hôm sau đi sớm. Bố chồng nhìn thấy, giật giọng hỏi: "Đi đâu?".
"Dạ, mai vợ chồng con cho cháu đi chơi, qua đêm đến ngày kia bọn con về ạ", Hương lễ phép trả lời.
"Đi chơi! Suốt ngày đi chơi! Đi chả xin phép ai hết!", ông quát con dâu.
"Dạ, hôm trước con đã xin phép mẹ...", Hương nhẹ nhàng đáp.
"Xin phép bà ấy chứ đã hỏi tôi chưa? Tôi đã đồng ý đâu! Anh chị lớn rồi tôi chả quản được, thích đi đâu thì đi nhưng để con ở nhà!", ông ra lệnh cho Hương xong thì xoay người đi, còn bực dọc hằn học mãi.
Hương đứng như trời trồng, vừa ức vừa buồn. Cô không hiểu tại sao bố mẹ chồng cô lại luôn như thế. Vợ chồng cô đi làm độc lập, là người trưởng thành, là bố mẹ rồi nhưng kể cả buổi sáng cuối tuần muốn đi uống cafe với bạn bè cũng phải được sự cho phép của bố mẹ chồng. Chứ đừng nói tới cho con về ngoại hoặc đưa con đi chơi xa như hôm nay. Ngày Quốc tế thiếu nhi đi chơi để con ở nhà thì có nghĩa lý gì? Xin phép mẹ chồng vẫn chưa đủ, phải cả bố chồng đồng ý?
Ảnh mình họa
Đây lại chả phải lần đầu, mà trong 3 năm Hương làm dâu phải đếm cả trăm lần rồi. Đó cũng là lý do Hương rất hạn chế ra khỏi nhà, ngoại trừ đi làm. Nhà ngoại cách có 20 cây số mà cả năm cô may ra về được Tết nhất. Càng nghĩ nước mắt Hương cứ rơi, uất ức và phẫn nộ. Tại sao cô phải chịu đựng điều này? Cô là phận con, đi thưa về chào là đúng, song cô đâu phải trẻ lên 3 và bố mẹ chồng đâu phải người bảo hộ của cô mà cô làm bất cứ điều gì cũng phải được ông bà gật đầu?
Cả đêm ấy Hương mất ngủ, suy nghĩ miên man. Sáng ra, cô vẫn theo kế hoạch cho con đi chơi như không hề có mệnh lệnh của bố chồng. Bố chồng cô thấy thế thì dựng mày lên: "Cô không coi lời tôi ra gì phải không? Cô thích đi thì đi luôn đi, còn để con ở nhà!". Rõ ràng ông đang dùng cách nói khác để bắt cô ở nhà, vì ông thừa biết cô sẽ không bỏ con lại mà đi chơi. Kể cả cô đi thật, thì lúc về sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của ông cho mà xem.
Hương nhìn thẳng vào bố chồng, vẫn lễ phép đáp: "Thưa bố mẹ, bọn con đã đủ trưởng thành và tự lập để biết mình cần làm gì, nên làm gì. Chúng con và bố mẹ sống chung dưới một mái nhà, là để nương tựa giúp đỡ trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải để quản lí người khác như trẻ con. Đến con của con, bé mới mấy tuổi đầu, nhưng cái gì sai con mới uốn nắn, còn lại con luôn tôn trọng ý kiến, sở thích cá nhân của bé. Chính vì vậy, từ lần sau, có đi đâu con xin phép chỉ thông báo cho bố mẹ biết mà thôi. Nếu bố mẹ quá khó chịu khi phải chung sống với bọn con, hay bọn con ra ở riêng cho tự lập ạ?".
Ảnh minh họa
Bố mẹ chồng chết sững với lời tuyên bố của Hương. Thứ nhất, không nghĩ cô luôn nghe lời và hiền lành mà phản kháng cũng đâu ra đấy như thế. Thứ hai, mọi thứ chi tiêu trong nhà bây giờ đầu do vợ chồng Hương lo, việc nhà cũng một tay Hương làm. Nếu bọn cô ra ở riêng, ông bà vừa xa con cháu vừa chả được lợi gì chỉ thấy thiệt.
Nhất là chồng Hương cũng nói xen vào: "Bố mẹ thật là... bọn con cho cháu đi chơi cũng gây khó dễ...". Bình thường chồng Hương luôn im lặng, vì nghĩ vợ nhịn được thì kệ cho vợ nhịn. Rõ ràng hai bên không đồng quan điểm, thì 1 bên phải nhường. Song lần này biết bố mẹ mình quá đáng, vợ lại tỏ thái độ gay gắt, anh buộc phải lên tiếng.
Nói rõ mọi chuyện, Hương thấy nhẹ cả người. Cảm tưởng như từ giờ cuộc sống của cô sẽ sang một trang mới vậy.
Theo Doanhnghiepvn
Mẹ chồng hay nàng dâu cũng vậy, muốn nhận lại thì phải biết cho đi "... Khi sống chung, mỗi người tự biết nghĩ cho đối phương một chút, bớt ích kỉ đi một chút, ắt mọi chuyện sẽ ôn hòa. Dù là mẹ chồng hay nàng dâu, muốn nhận lại thì phải học cách cho đi đã..." Ảnh internet Bác là phụ nữ, từng làm dâu, cũng đang là mẹ chồng. Bác hiểu rõ vì sao mẹ...