Tìm lại bình yên sau 40 năm
Cựu chiến binh Mỹ từng tham chiến tại Việt Nam Andonios Neroulias chia sẻ những trải nghiệm mà mình đã kinh qua trong cuộc chiến tranh tại Việt Nam với những thế hệ người lính trẻ vừa trở về từ các cuộc chiến tại Iraq và Afghanistan.
Việt Nam – 40 năm sau chiến tranh.
Ông muốn khắc họa những vết thương lòng đau đớn mà chiến tranh gây ra, việc những cuộc xung đột sẽ trôi đi như thế nào và cả cách thức thời gian làm lành đi các vết thương thể chất.
Trong phiên điều trần trước Quốc hội Mỹ vào năm 1951, tướng quân đội Douglas MacArthur từng nói: “Những người lính già không bao giờ chết. Họ chỉ phai nhạt đi mà thôi”. Vì vậy, trước khi tôi trở nên “phai nhạt”, tôi muốn nói lên những trải nghiệm của mình tại cuộc chiến tranh tại VN. Chuyến hành trình của tôi bắt đầu vào đầu những năm 1960, khi tôi tham gia vào lực lượng trừ bị quân sự ROTC tại trườngCityCollege ở New York, Mỹ.
Lúc đó, Việt Nam không phải là mối quan tâm lớn. Đó được coi là một cuộc nổi dậy nhỏ và chỉ cần sự tham gia của vài ba vị tư vấn quân sự Mỹ. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết định tham gia ROTC vì cho rằng được phục vụ trong quân đội là một điều tốt. Hơn nữa, là một người nhập cư Hy Lạp, tôi cũng coi việc tham gia quân sự là một phần nghĩa vụ tự nhiên đối với người thanh niên trẻ là tôi.
Ngoài ra, tôi hy vọng có thể được đóng quân ở Đức, do đó sẽ tiện về thăm quê nhà Hy Lạp một cách thường xuyên hơn. Nhưng, vào năm 1967, mọi mệnh lệnh đều thay đổi và tất cả chúng tôi được triển khai đến Việt Nam.
Cựu chiến binh Mỹ từng tham chiến tại Việt Nam Andonios Neroulias.
Khi tôi đến Củ Chi, nơi cách Sài Gòn khoảng 70km, tôi nghĩ rằng mình đã biết chiến tranh là như thế nào. Bởi tôi sinh ra đúng lúc Hy Lạp bị Quốc xã Đức chiếm đóng và sau đó, tôi từng sống qua cuộc nội chiến tàn khốc diễn ra sau đó. Tôi tự hỏi rằng mình sẽ sống sót qua cuộc chiến tranh thứ 3 này không. Những người lính khác từng ở Việt Nam và quay trở lại về nhà, trăn trở về lý do nguồn gốc về cuộc chiến này, còn tôi lại vật vã với những câu hỏi sâu hơn là tại sao những người bên cạnh bạn bị thương hay bị chết, trong khi bạn vẫn sống sót? Đó là định mệnh hay sự may mắn?
Tôi nhanh chóng học được một điều rằng không nên thân thiết với những người lính khác, bởi sẽ rất khổ sở trong việc đối diện với cảm giác mất mát khi họ chết đi. Trong bức thư gửi về nhà vào tháng 12/1967, tôi từng viết rằng món quà giáng sinh “tuyệt vời” nhất mà tôi muốn được tặng lúc đó là “không thể cảm giác thấy gì”.
Video đang HOT
Cuối cùng, thời gian chiến đấu của tôi cũng kết thúc. Khi chiếc máy bay chở tôi lao vào mây và những đồng lúa xanh mướt dần mất hút khỏi tầm mắt của mình, tôi lại tự hỏi sau cuộc chiến này, liệu bao nhiêu người lính có thể trở về nhà mà không mang theo những vết thương thể chất và tâm lý?
40 năm sau, tôi trở lại Việt Nam. Nhìn từ cửa sổ máy bay xuống, tôi đã vô cùng sửng sốt khi thấy những con đường cao tốc nêm kín người. Người lái taxi chở tôi và con gái tới khách sạn Saigon Continental đã hỏi tôi rằng đây có phải lần đầu tôi đến Việt Nam không. Khi tôi trả lời rằng “không hẳn”, anh ấy đã nhận ngay ra tôi là một người lính Mỹ từng tham chiến tại ViệtNam. Anh ấy nói: “Chiến tranh đã kết thúc và chúng tôi đã vượt được qua nó trong một thời gian dài. Hãy cố gắng quên những gì đã xảy ra nhiều năm về trước. Giờ đây, chúng tôi muốn các bạn đến tham quan đất nước của chúng tôi”.
Trong 10 ngày cùng con gái lang thang khắp phố phường tại Sài Gòn (mà ngày nay, người Việt Nam gọi là thành phố Hồ Chí Minh), tôi cảm thấy vết thương lòng của mình dịu đi khi nhìn thấy Việt Nam phát triển tốt như thế nào và những người dân lao động nơi đây không còn nhìn tôi như kẻ thù. Trừ những nơi như bảo tàng chiến tranh, nghĩa trang và những trung tâm, bệnh viện nuôi trẻ em dị tật do nhiễm chất độc da cam, tôi đã không thể nhận ra Việt Nam – đất nước mà chúng tôi từng gây chiến. Mọi nơi chúng tôi đến, những người dân đều đón chào với vòng tay mở rộng chào đón và nụ cười hiếu khách, trong đó không ít người biết tôi từng là lính Mỹ tham chiến tại Việt Nam và những người bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi cuộc chiến này.
Theo Dantri
Cuộc chiến tương tàn Triều Tiên - HQ
Sáng sớm hôm đó, hơn 100.000 quân Bắc Triều Tiên bất ngờ vượt vĩ tuyến 38 tràn sang miền Nam cùng với những đợt pháo kích dữ dội. Đó là màn khởi đầu của cuộc chiến khiến hàng triệu người thiệt mạng, mà miền Bắc gọi là để giải phóng đất nước, còn miền Nam gọi là cuộc chiến xâm lược.
Sau 60 năm, chiến tranh Triều Tiên đang đứng trước nguy cơ tiếp diễn, khi căng thẳng giữa hai miền liên tục leo thang, Triều Tiên hủy hiệp định đình chiến và tuyên bố "tình trạng chiến tranh" với Hàn Quốc. Loạt bài này sẽ giúp bạn đọc nhìn lại cuộc chiến trong quá khứ, nhằm hiểu rõ hơn xung đột hiện tại trên bán đảo Triều Tiên.
Cuộc chiến 625
Chiến tranh Triều Tiên thường được gọi là Cuộc chiến 625 để ghi nhớ ngày nổ ra xung đột (25/6/1950). Trong vài giờ đầu tiên, lính gác Hàn Quốc nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc xung đột biên giới nhỏ, nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng đó thực sự là một cuộc tấn công quy mô lớn. Những vũ khí hạng nhẹ mà họ được trang bị không ăn thua gì so với hàng loạt xe tăng và đại bác do Liên Xô sản xuất của quân Triều Tiên. Chỉ trong 4 ngày, quân Triều Tiên đã chiếm được Seoul.
Chiến hạm U.S.S Toledo bắn vào bờ biển Triều Tiên năm 1950. (Nguồn: Bộ Quốc phòng Mỹ)
Rất nhanh chóng, Mỹ và các nước trong Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc thông qua nghị quyết cử lực lượng quân sự đến can thiệp vào Triều Tiên khi không có lá phiếu của Liên Xô - vắng mặt để phản đối đại diện của chính quyền Quốc Dân Đảng thành lập tại Đài Loan sau khi Tưởng Giới Thạch thất thế trong cuộc nội chiến Trung Quốc.
Được chỉ huy bởi tướng Douglas MacArthur, lính Mỹ chiếm tới 88% trong số 341.000 lính quốc tế đến trợ giúp cho Hàn Quốc chống lại quân Triều Tiên, cùng với trợ giúp của 20 nước khác của Liên Hợp Quốc. Trong vòng 1 tháng đầu, liên quân tại Hàn Quốc thất thế và bị dồn vào một khu vực nhỏ hẹp trong TP. Pusan, miền đông nam Hàn Quốc. Quân Triều Tiên thậm chí suýt hất văng quân đồng minh ra khỏi bán đảo.
Trong hoàn cảnh đó, MacArthur quyết định mở chiến trường thứ hai nhằm ép Kim Nhật Thành phải phân chia nguồn lực và đồng thời tấn công và điểm yếu của quân Triều Tiên quanh Pusan. MacArthur chọn Incheon, một thành phố nhỏ ở bờ biển tây Hàn Quốc. Cuộc tấn công được lên kế hoạch vào ngày 15/9, khi thủy triều lên đủ cao để đưa bè vượt qua các bãi bùn trên bến cảng. Dù đã được báo trước, quân đội của Kim Nhật Thành đã không tăng cường lực lượng tại Inchon nên nhanh chóng thất thế trước quân đồng minh.
Liên quân Mỹ thả bom một nhà thờ ở Wonsan. (Nguồn: Bộ Quốc phòng Mỹ)
Cuộc tấn công Inchon đã cắt đường viện trợ vốn bị dàn trải quá mức của quân Triều Tiên, khiến quân miền bắc phải rút lui và bị liên quân đuổi theo qua vĩ tuyến 38, đến tận sông Yalu - ngăn cách lãnh thổ Trung Quốc và Triều Tiên, bất chấp cảnh báo rằng hành động đó có thể dẫn đến sự can thiệp của Trung Quốc.
Lúc đó, Chủ tịch Trung Quốc Mao Trạch Đông quyết định tham chiến vì cho rằng quân đồng minh sẽ không dừng lại ở Triều Tiên mà có thể vượt qua sông Yalu vào Mãn Châu để lật đổ chế độ mới ở Trung Quốc. Trung Quốc đưa hàng trăm ngàn quân tình nguyện đánh lùi liên quân vốn đã kiệt sức trở lại sau vĩ tuyến 38. Lo lắng của Mao Trạch Đông không phải không có cơ sở, vì tướng MacArthur đã gây sức ép để Tổng thống cho phép đánh bom Mãn Châu, Trung Quốc. Bị từ chối, MacArthur công khai bất mãn với quan điểm của Tổng thống, dẫn tới việc bị sa thải vào tháng 4/1951.
Mỹ suýt dùng bom hạt nhân
Dù không đưa quân tới cuộc xung đột, Liên Xô cung cấp đồ tiếp tế cho cả quân Triều Tiên và Trung Quốc.
Kể từ khi liên quân bị đánh lùi lại vĩ tuyến 38, cả hai bên đều không có bước tiến nào cho tới khi ký kết hiệp định đình chiến vào ngày 27/7/1953, khẳng định biên giới giữa hai miền là vĩ tuyến 38 và thiết lập khu vực phi quân sự rộng 2,5 dặm dọc vĩ tuyến này.
Em bé ngồi khóc bơ vơ khi quân Liên Hợp Quốc đánh vào Incheon. (Nguồn: Bộ Quốc phòng Mỹ)
Chiến tranh Triều Tiên suýt dẫn tới khả năng đụng độ lớn bằng vũ khí hạt nhân. Khi chịu thương vong lớn và thất thế, Mỹ đã nhiều lần tính đến phương án sử dụng bom hạt nhân để tấn công quân đội Triều Tiên và Trung Quốc. Nhưng cuối cùng Mỹ đã kiềm chế không sử dụng do lo ngại xảy ra chiến tranh tổng lực với Trung Quốc và chiến tranh hạt nhân với Liên Xô, cũng như lo sợ áp lực của quốc tế.
Dù được gọi là "cuộc chiến bị lãng quên" vì không gây chú ý như Thế chiến II trước đó và chiến tranh Việt Nam sau đó, nhưng chiến tranh Triều Tiên đã khiến khoảng 1,2 triệu người Hàn Quốc, 1 triệu người Triều Tiên, 36.500 quân Mỹ và 600.000 lính Trung Quốc thiệt mạng.
Quan hệ thù địch giữa Triều Tiên và Hàn Quốc chủ yếu là sản phẩm của Chiến tranh Lạnh. Ngay trước khi chiến tranh xảy ra, người Triều Tiên đã ghét Mỹ, vì cho rằng chính Mỹ là nhân tố cản trở quá trình giành độc lập, tự chủ và thống nhất trên bán đảo Triều Tiên.
Theo 24h
Triều Tiên "dọa" hủy diệt Mỹ tàn khốc nếu tập trận với Hàn Quốc Phát biểu trước báo giới ngày 23/2, một quan chức quân đội Triều Tiên cảnh báo sẽ buộc Mỹ nhận đòn "hủy diệt tàn khốc" nếu tiếp tục tập trận chung với Hàn Quốc. Cùng lúc đó, Bình Nhưỡng tuyên bố sẽ tăng cường kho vũ khí hạt nhân. Tướng quân đội Triều Tiên Pak Rim Su Tuyên bố trên được ông Pak...