Tìm em – mẫu phụ nữ truyền thống
Anh không phải là mẫu người giỏi kiếm tiền, nếu em đề cao vấn đề kinh tế, học vấn thì chắc chắc anh không phải là lựa chọn của em.
Anh sinh năm 1984 ở một huyện nông nghiệp, Nam Định. Học xong THPT là bắt đầu công cuộc mưu sinh. Nói vậy thôi chứ 5 năm sau mới xác định công việc và gắn bó với nó đến giờ – nghề lái xe. Hiện anh làm cho một công ty vận tải ở Hà Nội. Công việc chính thì lại không liên quan đến xe cộ nhiều, đó là việc hành chính, cũng thi thoảng đi công tác tỉnh. Do đặc thù công việc và một số lý do khách quan khác nên đến nay vẫn lính phòng không.
Về ngoại hình thì cũng gọi là dễ nhìn (cao 1,67 m, nặng 69 kg), bản chất là người tốt tính, lương thiện và biết quan tâm đến mọi người. Có lẽ ưu điểm được mỗi vậy. Nội trợ cũng biết đôi chút, theo mọi người đánh giá là nấu ăn cũng ngon, thích gọn gàng sạch sẽ, chỉn chu trong ăn mặc, có điều giao tiếp thì kém, đó cũng là lý do vì sao phải gửi bài ở mục này.
Mong em là một cô gái truyền thống, tốt tính, cởi mở, ít tuổi hơn anh, cùng quê càng tốt, tương đồng về gia cảnh thì dễ đồng cảm với nhau hơn và quan trọng nhất là sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Nếu em cảm thấy anh là người phù hợp, hãy gửi mail cho anh, ít nhất là cũng có thêm được một người bạn chân thành, chia sẻ buồn vui trong cuộc sống.
Một vài chia sẻ đơn giản, hy vọng sẽ được chia sẻ với em nhiều hơn qua email.
Ship hàng cho khách, vợ bủn rủn khi thấy người đàn bà ấy ríu rít giục chồng mình: Thanh toán cho chị ấy đi rồi lấy đồ cho vợ
Em chết điếng nghe từ vợ thốt ra từ miệng ả, hắn thì đứng như trời trồng nhìn vợ không chớp mắt.
Video đang HOT
Nghĩ mà nó chán. Chẳng là sau khi sinh bé thứ 2, tiền bỉm sữa tã lót cho con nhiều quá, chồng em thì làm nhân viên kinh doanh, ăn lương theo số. Em làm hành chính văn phòng, tháng chưa đầy 7 triệu nên em tranh thủ nhận hợp tác bán hàng online cũng mấy người bạn. Chủ yếu là chốt đơn giao hàng cho khách.
Chồng em tính tình trước giờ cũng hiền lành, ít nói. Nói chung sống với hắn bao năm nay em không có nghi ngờ, đề phòng gì vì nghĩ vợ chồng nghèo. Ăn còn chưa đủ, toàn lo tiền nuôi con. Tiền nhà trọ đã đủ vỡ mật rồi tâm trí, hơi sức đâu mà hắn còn nghĩ tới chuyện ăn vụng.
Có điều thời gian gần đây, hắn nhận lương chẳng đưa được cho vợ mấy đồng. Ngày trước hai đứa quy định 1 tháng hắn đưa cho em 5 triệu, hắn giữ 2 triệu tiêu. Giờ thì có tháng hắn đưa được 2 triệu, có tháng còn được có 1 triệu. Em hỏi hắn bảo:
"Đang dịch, hàng không bán được, công ty chưa đuổi việc là còn may. Cứ đà này chắc chỉ vài ngày là thất nghiệp cả lũ".
Thấy chồng nói thế em cũng thôi không vặn vẹo vì nghĩ hắn cũng áp lực chứ không sung sướng gì.
Thế mà trưa qua, tranh thủ giờ nghỉ trưa, em chốt được đơn hàng trong nội thành nên hồ hởi đi giao.
Theo địa chỉ khách đưa, em đứng đợi ở đầu ngõ. Khoảng 5 phút thế nào lại thấy chồng ngơ ngác từ đâu ra ngó nghiêng. Mắt hắn cặn gần 4.0, đeo kính dầy hơn cả đít chai nên em đứng trước mặt, cách có chưa đầy chục mét cũng không nhìn ra.
Ban đầu em còn tưởng hắn đi gặp khách khứa gì ở đây. Tính đưa hàng cho khách rồi rủ hắn đi ăn gì lót dạ buổi trưa. Ai ngờ vừa bấm số khách đặt áo, em lại thấy hắn nghe máy.
Vì em dùng số bán hàng nên hắn không biết, tới khi nghe giọng em hắn mới ấp úng. Hắn dập máy định quay vào trong ngay song em ập luôn tới trước mặt hắn rồi.
Còn chưa kịp nói gì với em, ả bồ của hắn lại phi từ trong ra, ôm vai bá cổ nhõng nhẹo:
"Ô hay, ship tới rồi thì trả tiền cho chị ấy rồi cầm áo vào cho vợ chứ. Đứng ngây mãi thế anh"?
Em chết điếng nghe từ vợ thốt ra từ miệng ả, hắn thì đứng như trời trồng nhìn vợ không chớp mắt. Mãi sau mới thấy lắp bắp:
"Em à, nghe anh nói đã....".
Con bé kia ngơ ngác nhìn em. Biết ả chưa hiểu hẳn chuyện, em cười tươi:
"Chồng chị đó. Hóa ra em chính là nguyên nhân khiến chồng chị bớt tiền bỉm sữa của con chị"
Vừa nói em vừa rút tiền thừa trả lại cho ả rồi bảo:
"Chị lấy đủ tiền áo, hắn thì chị cho không em. Nhớ để anh ta về ký đơn cho chị nộp ra tòa là được".
Nói xong em phóng xe đi luôn, mặc cho hắn nhắn tin gọi điện cháy máy nhất định em không nghe. Tính em trước giờ là thế, yêu hết lòng nhưng khi muốn buông, nhất định không nuối tiếc.
Mẹ nhà, con chợ, ba cửa sổ "Ráng nhịn vài hôm". Vài hôm. Ai cũng dặn lòng lạc quan như vậy trong cảnh nạn đầy dấu hiệu bi quan. Và mỗi người, bằng hành động nhỏ của mình, nâng đỡ tinh thần nhau bước qua đại dịch. Đó là mã vị của gia đình chị trong hai tuần nay, khi ở cách xa nhau nửa vòng trái đất. Cuộc sống...