Tìm được người vợ lý tưởng sau lần sự cố không tưởng
Hôm đó tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm kẽ nứt để chui xuống. Nhìn bãi chiến trường mình gây ra trong nhà nghỉ và những gì đã làm với cô gái ấy khiến tôi thực sự bối rối vô cùng.
Yêu nhau 3 năm tôi bị người yêu đá, cô ấy bỏ tôi đi lấy 1 người giàu có hơn. Khi yêu nhau tôi đã làm mọi thứ để chu cấp cho cô ấy ăn học. Nào ngờ ra trường đi làm vừa gặp được ông sếp có ý cưa cẩm cô ấy liền đá tôi xa trăm dặm để hoàn thành giấc mộng giàu sang.
Tôi buồn chán nói đúng hơn là vô cùng tuyệt vọng. Hôm đó bạn tôi mời vào Cửa Lò chơi, tôi hứng lên đi luôn không đắn đo. Vì vợ chồng nó ở trong nhà trọ hơi chật hẹp nên đêm đến tôi ra nhà nghỉ để ngủ. Tôi đặt phòng rồi để đồ ở đó từ chiều. Cũng tại đây, tôi đã gặp 1 cô gái có nụ cười duyên, rất dễ mến. Em cũng nói tiếng Bắc nên chúng tôi đã hỏi han nhau vài câu trước khi tôi lên xe vào nhà cậu bạn chơi.
Tôi đã rất đau khổ khi bị phản bội (Ảnh minh họa)
Tối đó tôi uống khá nhiều, vì lâu ngày gặp lại nhóm bạn thân hơn nữa sẵn chuyện buồn nên ai cũng khuyên tôi hãy quên đi. Mỗi lời động viên là 1 ly rượu, chẳng mấy chốc tôi không còn biết trời đất là gì nữa. Còn chút sức lực và ý thức cuối cùng tôi bảo cậu bạn đèo ra khách sạn, nó cứ bảo ở lại ngủ cho đỡ mệt. Nhưng tôi còn để quên điện thoại ở nhà nghỉ nên muốn quay lại đó.
Anh em chiến hữu tạm biệt nhau, đỡ tôi lên đến tầng 2 tôi bảo nó về đi tôi tự vào được. Thế là cậu bạn dặn dò tôi điều gì đo rồi quay về còn tôi loay hoay vào phòng, vào đến nơi tôi đổ vật lên giường mắt lim dim miệng lảm nhảm, hình như tôi đã khóc. Tầm 2 giờ sáng tôi thấy có ai tát tát vào mặt mình:
- Anh gì ơi, anh dậy đi, sao anh lại vào phòng tôi?
Mắt tôi lim dim từ từ mở ra, rồi giật bắn mình khi có mái tóc xõa trước mặt:
- Ma… ôi mẹ ơi ma.
Cô gái đó từ từ đứng lên, chống nạnh tay vào hông:
Video đang HOT
- Tôi đây, ma gì mà ma. Tôi hỏi anh sao anh lại vào phòng tôi?
- Đây là phòng cô ư? Tôi đặt nó từ chiều mà.
- Vâng, tôi biết anh đặt từ chiều, nhưng là phòng bên cạnh chứ không phải phòng này. Ok.
- Vậy sao tôi lại vào được đây?
- Cái này là do tôi chủ quan, khóa cửa mãi không được nên tôi đành khép lại rồi đi dạo với bạn.
- Mấy giờ rồi, sao giờ cô mới đập tôi dậy.
- Tôi đi chơi về muộn, về đến nơi thì thấy có 1 gã đang khóc miệng kêu tên ai đó trông rất khổ sở. Tôi định gọi bảo vệ lên, nhưng nhớ lại chiều nay anh chào hỏi tử tế nên đã đứng đây thức anh gần nửa tiếng mà giờ anh mới chịu mở mắt ra đấy.
- Tôi… tôi khóc ư?
- Đúng vậy, là khóc đấy.
- Tôi đã lảm nhảm nhiều lắm à?
- Chính xác.
- Xin lỗi cô, tôi về phòng ngay đây.
- Thôi anh ngủ lại đi, đưa chìa khóa phòng anh đây tôi sẽ qua bên đó ngủ. Anh nhìn bãi chiến trường này đi, anh nghĩ tôi ngủ lại đây được chắc. Hơn nữa chăn gối anh đã lăn lê các kiểu rồi.
- Vâng, thực sự xin lỗi cô.
Vậy là chúng tôi đổi đồ đổi giường, tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm kẽ nứt nào đó để chui xuống. Sáng hôm sau tôi gõ cửa để mời cô bé đó đi ăn sáng để tạ tội. Thấy tôi gãi đầu xấu hổ cô ấy lại phì cười, ôi cái nụ cười chết người đó.
Nghĩ đến phút giây đó tôi cứ phải phì cười (Ảnh minh họa)
Tôi cũng không hiểu tại sao cùng đi ngắm biển với cô gái lạ đó mà tôi lại thấy dễ chịu như vậy. Chúng tôi kể cho nhau nghe những tâm sự của mình. Thật trùng hợp là chúng tôi đều thất tình như nhau. Tôi thầm nghĩ: “Thằng nào mà lại ngu ngốc nỡ bỏ rơi 1 cô gái cá tính dễ thương thế này”.
Sau cái hôm vào ngủ nhầm phòng ấy, chúng tôi trở thành bạn đi du lịch của nhau. Tình cảm cũng nảy sinh từ đó, tôi không nghĩ rằng mình lại có thể yêu hơn hơn yêu nhau đến thế sau cái lần bị người cũ bỏ rơi. Tôi cứ tưởng cả đời này tôi chẳng thể mở lòng với ai nữa, vì con tim lý trí của tôi đã dành hết cho người cũ. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm chăng? Với 1 người không xứng đáng thì tốt nhất mình nên quên họ đi.
Tôi và cô gái ấy đã yêu nhau vì thấy hiểu, hợp và cần. Sau nửa năm hẹn hò giờ đây tôi đã chồng còn cô ấy là vợ. Lúc này cô ấy mới bảo, thật ra hôm đó cô ấy không phải về lúc 2 giờ sáng mà về từ lúc 12 giờ. Cô ấy thấy tôi định đuổi đi nhưng thấy tôi khóc, cô ấy hiểu ngay tôi bị thất tình. Đồng cảm nên cô ấy cũng ngồi xuống nền nhà khóc rồi ngủ gật ở đó luôn. 2 giờ sáng cô ấy mới giật mình tỉnh dậy và đánh thức tôi. Kể ra cũng thú vị, 2 con người gặp mặt 1 lần nhưng chẳng đề phòng gì nhau.
Nếu ngày trước tôi luôn là người làm mọi việc để phục vụ cô người yêu cũ, từ việc chạy đi mua đồ ăn sáng, dọn dẹp… thì giờ đây tôi cũng làm nhưng là làm cùng vợ. Cuộc sống chúng tôi luôn đầy ắp tiếng cười. Tôi thấy may mắn khi có em, em đảm đang, nhẹ nhàng và rất tâm lý khác hẳn người trước của tôi. Tôi thật sự thấy hạnh phúc khi có người vợ tuyệt vời như vậy. Thật chẳng ngờ chỉ vì vào nhầm phòng nhà nghỉ 1 lần mà tôi lại gặp được định mệnh của cuộc đời mình như vậy. Nhưng tôi khuyến cáo các anh em không được làm tôi nhé vì không phải ai cũng may mắn như tôi đâu.
Theo Tinvn
Con tôi mắc bệnh hiểm nghèo mà ông bà không chịu trông cháu
Tôi khóc, nói bố mẹ xuống giúp tôi chăm cháu, tôi sẽ trả mỗi tháng cho ông bà 3- 4 triệu để lo cuộc sống không phải làm ruộng nhưng không được.
ảnh minh họa
Tôi 35 tuổi, có hai con nhỏ và đã trải qua đủ cung bậc hạnh phúc, khổ đau, cực nhọc trong vai trò người vợ, người mẹ, người con. Nhưng không hiểu sao tôi không thể không oán hận và trách móc cha mẹ vì đã đối xử tồi tệ với tôi. Tôi sinh ra ở một tỉnh miền Trung, gia đình làm nông quanh năm cơm chẳng đủ ăn. Bố tôi lười biếng, gia trưởng, thiếu hiểu biết, kinh khủng nhất là nát rượu. Từ lúc tôi mới 4- 5 tuổi đã chứng kiến những trận rượu say của bố với bạn bè, hàng xóm đến không còn biết trời đất là gì. Khi say rượu, ông có thể cởi quần tè giữa nhà, giữa đường không biết gì, hay nằm lăn lóc, bò lồm ngồm trên đường để đám trẻ con trong làng chạy theo trêu trọc. Những lần như thế dân làng lại đi gọi mẹ và chị em tôi đi khiêng bố về nhà. Tôi và các chị em đã lớn lên trong nỗi nhục nhã vì đói ăn, nhục vì có người cha nát rượu như thế. Nhà nghèo, bố nát rượu nên chị em tôi cố mà học cho giỏi. Tôi từ lớp 1 đến lớp 12 lúc nào cũng học giỏi nhất trường, liên tục đi thi học sinh giỏi và giành giải tỉnh nhưng chưa một lần bố mẹ đi họp phụ huynh cho, cũng không bao giờ cho tiền để tôi đi học thêm như chúng bạn.
Sau khi học xong đại học, tôi ra trường, đi làm và kiếm tiền rất cực nhọc như bao người khác. Cũng may tôi có trình độ chuyên môn và nỗ lực lớn nên sau 2 năm được ký hợp đồng chính thức với một doanh nghiệp đã làm từ thời còn là thực tập với mức lương khoảng 20 triệu/tháng từ thời 2003. Tôi đi làm không biết đến thời gian lo cho bản thân vì vừa đi làm vừa đi học thêm tiếng Anh, còn phải nuôi 2 đứa em sau tôi vào đại học, bố mẹ cũng gần như không chu cấp gì thêm. Chị em tôi đùm bọc nhau, nhà 5 chị em gái nhưng mẹ tôi cũng không gần gũi các con nên chúng tôi không tâm sự gì với mẹ. Mẹ tôi cũng chỉ lo cho bố và tìm mọi cách bảo vệ ông ấy khỏi những lên án của chúng tôi. Tiền đi làm tôi thuê nhà, sinh hoạt, hỗ trợ 2 em còn đâu tôi gửi về cho bố mẹ tôi. Từ năm 2007 nhà tôi mới không còn phải ăn ngô, ăn sắn vì có tiền hỗ trợ của tôi và chị gái. Bố mẹ tôi sau nhiều năm nhờ có tiền "trả nợ" của chúng tôi mà sửa được nhà, xây nhà vệ sinh tự hoại, xây tường rào, mua sắm đồ đạc trong nhà, tự dưng từ nghèo lại trở nên oách nhất làng.
Đi làm 5 năm tôi cưới chồng, một người chồng tôi chọn và bố mẹ cũng chẳng bao giờ quan tâm họ là ai, chỉ nói với tôi là cưới ai thì cũng phải thách cười tầm 20 triệu. Giá của tôi phải cao hơn gái trong làng vì có ăn học, phải cao cho thiên hạ lác mắt. Gia đình chồng cũng đồng ý hết vì anh yêu và thương tôi. Lúc lấy tôi anh biết hết chuyện của gia đình, sự cô đơn và những nỗi cực nhọc tôi đã trải qua. Đến khi lấy chồng, ngoài việc hỗ trợ hai em, tôi đã chuyển cho bố mẹ tổng cộng 200 triệu đồng. Tiền tổ chức đám cưới tôi cũng đưa cho bố mẹ, còn tiền mừng bố mẹ giữ tôi không nhận xu nào mà bố mẹ cũng chưa từng đưa cho tôi.
Là thân con gái, sống lên trong cực khổ và những nhục nhã suốt tuổi thơ và thời con gái, tôi luôn nghĩ cố làm được gì sẽ hỗ trợ cha mẹ và các em. Thế nhưng đời tôi nhiều cay đắng, bố mẹ không bao giờ muốn cho chúng tôi tiền học hành, ông bà rất lười làm việc. Khi cả làng đói người ta vào Nam ra Bắc làm thuê thì bố mẹ chỉ nằm co ở nhà và để đàn con đói khổ. Khi chúng tôi học hành thiếu tiền thì ra sức chửi rủa. Lúc chúng tôi đi làm có tiền ông bà suốt ngày đòi phải mang tiền về chu cấp. Lúc nào câu chuyện của ông bà cũng là "hôm nay về quê nhớ mang đạn về cho bố mẹ". Tôi từ bé lớn lên trong tủi hổ, không có tình yêu, sự quan tâm nên chẳng biết thế nào là tình cảm gia đình. Tôi thầm ước ao, có thể ăn cơm ăn sắn quanh năm nhưng nếu bố mẹ quan tâm đến chúng tôi, bố không nát rượu thì tôi chắc ăn sắn cả đời cũng chẳng kêu ca.
Đời tôi khổ nhiều, lấy chồng nhiều năm mới sinh được một mụn con vì hiếm muộn. Bao nhiêu tiền bạc đổ vào chữa trị hết nhưng nay đứa con lại mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi và chồng phải đi làm, thuê nhà và cho con đi chữa bệnh. Bệnh tình của con đòi hỏi lúc nào cũng cần người ở bên chăm sóc, hỗ trợ, nhiều lần tôi ngỏ ý nhờ cha mẹ về Hà Nội giúp đỡ nhưng bố mẹ không đồng ý. Tiền chữa bệnh của con mỗi tháng gần 30 triệu, nếu vợ chồng tôi không đi làm thì không có tiền lo cho con.
Đau khổ quá, tôi từng nhiều lần khóc với bố mẹ nói xuống giúp tôi chăm cháu, tôi sẽ trả mỗi tháng cho ông bà 3- 4 triệu để ông bà lo cuộc sống không phải làm ruộng nhưng không được, thuê người ngoài thì có ai trông được đứa con bệnh tật của tôi. Ông bà nội già yếu không trông được, ông bà ngoại giờ có nhà cửa đủ đầy, có ít tiền tiết kiệm gửi ngân hàng thì gần như chẳng làm gì. Bố mẹ không quan tâm đến tôi và các con tôi, các anh chị em của tôi bố mẹ cũng đối xử thế. Cả năm ông bà không bao giờ điện thoại hỏi thăm, sống chết mặc kệ. Ông bà chỉ cần biết khi nào về quê có tiền đưa ông bà tiêu, còn việc của chúng mày tự đi mà lo. Mấy năm qua các em tôi học xong ra trường đi làm cũng về nhà tôi ở để hỗ trợ chăm cháu bệnh tật. Thế nhưng lần nào về quê bố mẹ cũng chửi chúng nó là ngu, làm ôsin cho nhà tôi. Lần nào tôi về quê không đưa tiền là ông bà nói bóng nói gió, nếu ông uống rượu vào sẽ chửi bới chẳng ra gì.
Tôi làm con và giờ làm mẹ, tôi yêu con và chẳng tiếc điều gì cho con mình. Thế nhưng đến giờ tôi không hiểu sao bố mẹ lại sống ác thế. Tôi hàng ngày đi làm, nghĩ đến con mình mà nước mắt chảy không thôi, nghĩ đến cha mẹ lại hận vô cùng. Đời tôi cực nhọc nhưng cực mấy tôi cũng làm tất cả vì con. Tôi 35 tuổi, chưa từng nhận được sự quan tâm, tình yêu của bố mẹ. Chúng tôi lớn lên trong nghèo đói, đó chẳng phải điều ghê gớm nhưng buồn là sống trong sự nhục nhã của gia đình không có tình yêu, người cha nát rượu, người mẹ bỏ bê con cái.
Giờ bố mẹ tôi mới 60 tuổi, còn khỏe nhưng quanh năm chỉ ở nhà chơi bời, con cháu ốm đau bệnh tật cũng không bao giờ hỏi han. Thế nhưng lúc nào bố mẹ cũng chửi chúng tôi là không gửi tiền về (2 năm nay con tôi bệnh nặng, không có tiền cho ông bà nữa mà dồn chữa bệnh cho con). Tôi buồn chán quá chẳng biết làm gì, nhiều lúc xấu hổ với chồng vì có cha mẹ như thế. Chồng tôi thường nói đừng trách cha mẹ vì đó là cha mẹ mình, làm được gì tốt cho ông bà thì làm không thì thôi, nhưng sao tôi không làm được. Tôi giờ đi làm ngày 14 tiếng, về nhà, đến viện quay cuồng với con bệnh tật. Thế nhưng những lúc cùng quẫn nhất, đau khổ nhất tôi cần mẹ hỗ trợ thì mẹ lại chẳng bao giờ quan tâm. Tôi cứ quanh quẩn suy nghĩ, sao trên đời lại có những người cha người mẹ như thế. Tôi cũng làm mẹ, sao không thể làm như thế được.
Theo Xaluan.com
Tủi hờn khi bị chồng trả về "nơi sản xuất" vào đúng ngày lên xe hoa vì trót mang bầu Cũng chẳng thể oán trách được chồng của mình, khi mà tôi bị trả lại nhà bố mẹ đẻ ngay trong ngày cưới với lý do có chửa trước, mà đứa con thì chẳng phải con anh. Tủi hờn khi bị chồng trả về nơi sản xuất vào đúng ngày lên xe hoa vì trót mang bầu hai tháng. (Ảnh minh họa) Trước...