Tìm bồ cho chồng để đuổi anh ta đi ra khỏi nhà
Câu chuyện thật mà như đùa này chính là số phận trớ trêu của tôi. Người vợ hơn 20 năm mòn mỏi đợi chồng về, rồi lại muốn anh ta biến mất ngay tức khắc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết lên mục Tâm sự của một tờ báo, thế mà hôm nay, tôi ngồi đây, cố đánh máy ra những thứ này, với mong muốn mình nhẹ lòng hơn. Hoàn cảnh sống hiện tại khiến tôi cảm giác mình có thể hóa điên ngay lập tức.
Hơn 20 năm trước, tôi là một cô gái có nhan sắc, thậm chí nhiều người còn bảo tôi thuộc hàng hoa khôi trong trường thời bấy giờ. Xinh đẹp, gia đình lại khá giả, nên tôi không thiếu những người săn đón. Trong đó có người con trai tên Tùng. Anh học cùng khóa với tôi, cũng đẹp trai và học rất giỏi. Không lâu sau đó, chúng tôi trở thành một cặp, nhiều lời chúc phúc nhưng cũng không ít kẻ nuối tiếc.
Mối tình đẹp thanh mai, trúc mã ấy là những chuỗi ngày lãng mạn, những bức thư tràn đầy yêu thương… Không lâu sau chúng tôi nên duyên vợ chồng.
Chung sống được vài năm, anh được cơ quan cử đi học. Lần này đi sẽ là 2 năm dài đằng đẵng. Khi nhận được quyết định, anh chần chừ không dám nói với tôi, anh ngập ngừng: “Hay là anh ở lại, em đang bầu bí, chăm con nhỏ thế này, anh lo lắm. Không có anh ở bên, em sẽ xoay sở thế nào?”.
Nhìn vào đôi mắt anh, tôi thấu hiểu được nỗi khát khao có công việc, sự nghiệp tốt hơn là suốt 5 năm trời chỉ dậm chân tại chỗ, và cơ hội này không phải ai cũng có được. Hơn nữa, chỉ 2 năm thôi mà, 2 năm sẽ trôi qua rất nhanh, tôi bận con cái tới bù đầu cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ tới. Vậy là tôi nén nỗi buồn, động viên anh: “Anh đừng lo, đã có ông bà, anh chỉ đi 2 năm thôi mà. Khi anh về, công việc tốt hơn, mẹ con em cũng sống sung sướng hơn”.
Vợ chồng tôi chia tay trong nước mắt. Sau ngày anh đi, là những chuỗi ngày tôi phải một mình chống đỡ với cuộc sống, lo toan cho đứa con nhỏ và chờ từng ngày chào đón đứa con thứ 2 sắp chào đời.
Kinh tế khó khăn, tôi bắt đầu tập tành kinh doanh. Tôi nhờ ông bà ngoại chăm hai con và bươn chải kiếm sống. Điều tôi không ngờ nhất chính là tôi của ngày nào – cô nữ sinh chỉ thích văn thơ bay bổng, nấu cơm cũng vụng về giờ đây lại là một bà mẹ chăm con khéo, kinh doanh tháo vát. Công việc ngày càng tiến triển, cuộc sống của mẹ con tôi cũng ngày càng khá hơn. Chỉ có một nỗi buồn là thiếu vắng anh.
Chúng tôi gần như không liên lạc với nhau, một vài lần anh thiếu tiền trang trải cuộc sống, anh nhờ con bảo tôi gửi qua cho anh một ít. Chỉ thế thôi. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lại nói về chồng tôi, ở bên nước Nga xa xôi, tôi hiểu, anh cũng đang vất vả với cuộc sống riêng nơi xứ người. Anh hiền lành, chỉ biết nghiên cứu, nên thỉnh thoảng, tôi vẫn phải gửi tiền sang để anh trang trải thêm chi tiêu. Hồi đó, internet và điện thoại chưa phát triển như bây giờ, nên chúng tôi thường biên thư cho nhau. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng thế nào khi nhận được lá thư đầu tiên của anh kể về cuộc sống xa xứ. Tôi thương anh, muốn anh vững tâm để lo hoàn thành việc học, nên viết tới hàng chục trang thư kể chuyện nhà, chuyện vợ, chuyện bố mẹ cho anh vơi bớt nỗi nhớ thương.
Hết 2 năm, anh không về mà quyết định học lên tiến sỹ. Tôi đồng ý. Mấy năm sau, anh lại về qua nhà, anh bảo tôi công ty rất tốt bên Nga nhận anh vào làm, anh muốn làm ở đây một vài năm, học hỏi chút kinh nghiệm mới về. Tôi dù nhớ chồng nhưng gần chục năm đã qua, cũng đã quá quen với cuộc sống thiếu vắng anh, nên cũng ngậm ngùi chấp nhận.
Trong lòng tôi có chút hoang mang: “Hình như anh không màng tới gia đình, vợ con của mình. Nói đi là đi, ở là ở, chẳng hề đắn đo người ở nhà hàng ngày trông ngóng?”. Tôi chỉ nghĩ trong lòng như vậy, nhưng chỉ tới năm 1993, khi tôi tình cờ gặp một người bạn của anh, cùng đợt đi học năm ấy nói, tôi mới hay biết: Sự thật anh không hề học lên tiến sỹ. Anh đã có bồ, mà không, họ chung sống công khai như vợ chồng đã nhiều năm rồi. Cô gái đó người Việt, cũng sang Nga học. Tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng trước sự thật tàn nhẫn đó.
Tôi gọi điện sang nói mình đã biết chuyện, tuy vậy tôi tha thứ cho anh, mong anh về nước, hàn gắn gia đình, song anh từ chối và công khai thừa nhận đang sống với một người đàn bà khác. Lần sau, tôi lại gọi điện mong anh ly dị, anh cũng không đồng ý, anh vẫn muốn chúng tôi là một gia đình, dù là trên danh nghĩa. Tôi cũng đành buông xuôi, bởi dù sao, ly dị hay không thì gần chục năm qua anh cũng chẳng còn chung sống với mẹ con tôi nữa. Tôi cũng không muốn con mình không cha.
Chúng tôi gần như không liên lạc với nhau, một vài lần anh thiếu tiền trang trải cuộc sống, anh nhờ con bảo tôi gửi qua cho anh một ít. Chỉ thế thôi.
20 năm trôi qua, bất ngờ đầu năm 2014, anh thông báo về nước. Thì ra, cô bồ xinh xắn kia của anh đã quyết định hồi hương trở về với gia đình. Việc này khiến anh mất chỗ nương thân và đành trở lại quê hương.
Ngày anh về nước, tôi không có cảm xúc gì ngoài sự căm ghét, uất hận. Trên danh nghĩa, chúng tôi vẫn là vợ chồng nên anh đường hoàng vào nhà tôi ở. Chỉ đến khi già rồi, đến khi không còn gì bấu víu, anh ta mới quay về với vợ con. Tôi không nhìn nổi mặt người chồng mình, tôi và các con không ăn cơm cùng chồng. Chúng tôi ngủ riêng phòng và anh như cái bóng đi lại trong căn nhà của ba mẹ con tôi.
Đã nhiều lần, tôi nhủ lòng mình hay là tha thứ, nhưng tôi tha thứ làm sao được khi 20 năm qua anh ta đã công khai sống với người đàn bà khác trước mắt tôi tôi. Thậm chí, tôi vẫn còn nghĩ anh ta trong sạch, tôi đã thương anh ta biết bao nhiêu khi phải vất vả lo toan cho cuộc sống, khi không có vợ con bên cạnh.
Không còn cách nào khác đẩy anh ta ra khỏi nhà, tôi đành nghĩ tới mọi kế sách. Tôi chọn một phương án mình cho rằng hay nhất để khiến anh ta điềm nhiên ra đi, chỉ có thể chọn cho anh ta… một cô bồ nhí. Tôi sẽ tìm bồ cho chồng. Một người phụ nữ nào đó có nhà cửa, nhưng thiếu một người đàn ông ở bên, chắc sẽ “dung nạp” người đàn ông này.
Tôi hy vọng, nhờ một sự tình cờ có sắp đặt nào đó của tôi, anh ta sẽ sớm tìm được ý trung nhân cho riêng mình. Như một lần anh ta đã từng rời bỏ vợ con sống với người tình suốt nhiều năm qua, thì lần này, tôi tin, chẳng có lý gì anh ta không hành động như vậy.
Còn tôi, có thể người khác nghĩ tôi mưu mô, tôi ác, nhưng tôi chỉ làm những việc để tìm lại cho bản thân mình sự thanh thản sau cuộc hôn nhân chẳng mấy tốt đẹp.
Thật trớ trêu, tại sao người làm tôi đau nhất lại là người tôi đã từng yêu nhất!
Theo ĐSPL
Bàng hoàng khi biết vợ có 2 con với tình cũ
Tôi đã phải trải qua những chuỗi ngày đau khổ tột cùng khi phát hiện ra sự thật ấy.
Nói chuyện này ra, có nhiều người ắt sẽ không tin rằng tại sao vợ mình sinh con với người đàn ông khác mà chồng vẫn không biết. Nhưng thực sự, tôi đã phải trải qua những chuỗi ngày đau khổ tột cùng khi phát hiện ra sự thật ấy.
Tôi năm nay 40 tuổi và hiện đang làm công việc kinh doanh, vợ tôi kém tôi 5 tuổi và là nhân viên văn phòng. Chúng tôi quen nhau, đến với nhau như duyên số trời định vậy. Cô ấy vốn là con gái sinh ra trong gai đình giàu có, còn tôi xuất thân từ nông thôn nghèo. Cả hai đến với nhau, yêu nhau thật lòng mà không hề nghĩ đến sự khác nhau ấy.
Tôi quen em khi em còn đang là sinh viên năm thứ 3 đại học, còn tôi đã ra trường, đi làm. Em đẹp, dịu dàng và chẳng bao giờ có tỏ ra kiêu kỳ như những cô tiểu thư khác. Có lẽ tôi yêu em ở điểm ấy. Không chỉ có tôi, xung quanh em còn có hàng tá vệ tinh vây quanh sẵn sàng đưa đón, cưng chiều em. Em đến với tôi sau khi mỗi tình đầu với một anh chàng công tử nhà giàu tan vỡ, sau đổ vỡ ấy được hơn một năm thì em nhận lời yêu tôi. Lúc đầu, tôi cùng e dè vì có thể tôi chỉ là người thế chỗ trong trái tim em, thế nhưng, qua những gì em thể thiện thì tôi biết, em dành tình cảm thật lòng cho tôi. Tôi không có nhiều tiền để cưng chiều em như một nàng công chúa, không có điều kiện để đưa em đi ăn tiệm sang trọng, mua những bộ đồ hiệu đắt tiền nhưng em chưa bao giờ tỏ ra buồn vì điều ấy.
Thế rồi, sau 2 năm yêu nhau, khi em ra trường và bắt đầu đi làm, chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới sau khi được sự đồng ý của cả hai bên gia đình. Bố mẹ em ban đầu cũng không được vui vì hoàn cảnh gia đình không tương xứng, nhưng bằng sự chân thành, kiên nhẫn của tôi, cuối cùng, bố mẹ em cũng đồng ý.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi được bố mẹ vợ mua cho một căn hộ chung cư để ở. Thực ra thì tôi hoàn toàn không muốn điều ấy, không muốn mang tiếng là hám của, phụ thuộc nhà vợ nhưng tôi cũng không muốn để bố mẹ vợ mất lòng. Cuộc sống của vợ chồng tôi êm ả trôi qua, 1 năm, rồi hai năm trôi qua, vợ tôi vẫn chưa có tin vui, bố mẹ cả hai bên đều nóng lòng mong sớm có cháu để bồng bế, bố mẹ vợ thường xuyên gửi cho tôi những loại thuốc đắt tiền, những món bổ thận, tráng dương để tẩm bổ nhưng mãi vẫn không có kết quả gì.
Cả hai vợ chồng đều tỏ ra lo lắng, đi khám chuyên khoa, bác sĩ kết luận cả hai đều hoàn toàn bình thường, khoẻ mạnh, không có vấn đề đáng ngại, họ khuyên cả hai cứ bình tĩnh, đừng nôn nóng vì có thể sinh hoạt vợ chồng vào thời điểm khó thụ thai. Rồi họ kê thuốc về cho uống, nghe lời bác sĩ, tôi cũng uống thuốc đều đặn và điều chỉnh chế độ ăn uống cũng như sinh hoạt vợ chồng. Và quả đúng là có tác dụng, sau vài tháng thì vợ tôi báo tin đã có thai. Tôi nhảy lên vì sung sướng khi biết mình sắp được làm bố. Sau 9 tháng 10 ngày chờ đợi, cuối cùng tôi cũng được chào đón cô con gái đầu lòng xinh xắn ra đời. Nhìn con mỗi ngày một lớn, càng giống mẹ, xinh đẹp và đáng yêu, lòng tôi lại càng sung sướng biết nhường nào. Ông bà từ nay có cháu ẵm bồng, trong nhà có tiếng trẻ con cười nói, cuộc sống vợ chồng tôi lại càng hạnh phúc.
Tôi hoang mang thực sự và chưa biết sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh trớ trêu này.... (Ảnh minh họa)
Khi con gái được 5 tuổi, tôi bàn với vợ sinh đứa thứ 2, được con trai thì càng mừng mà con gái thì cũng vui, sinh thêm con để cho có chị, có em. Vợ tôi ban đầu không muốn, em nói thôi đẻ mọt đứa thôi, con gái cũng chẳng sao, miễn là con ngoan và khoẻ mạnh là được rồi. Nhưng tôi cố gắng thuyết phục mãi thì vợ tôi cũng đồng ý sinh thêm.
Đứa con thứ 2 ra đời đúng như tôi mong đợi, một cậu con trai kháu khỉnh, tinh nghịch và đáng yêu. Thế là niềm vui trọn vẹn. Thế nhưng, con càng lớn, tôi lại càng thấy con không có điểm giống bố mà chỉ giống mẹ. Người thân, bạn bè ai cũng nhận xét như vậy, 2 đứa con, không đứa nào có điểm giống bố. Vợ tôi thì gạt đi nói là con chẳng giống bố, giống mẹ thì giống ai? Nghe vậy, tôi cũng bỏ qua chuyện các con không giống bố.
Và có lẽ điều ấy mãi mãi được chôn vùi nếu như tôi không phát hiện ra tờ giấy kết quả xét nghiệm gần 10 năm về trước được vợ tôi giấu trong đáy ngăn kéo đựng trang sức, phụ kiện quần áo của vợ trong một lần tình cờ. Tờ giấy xét nghiệm kết luận tôi không thể sinh con. Tôi bàng hoàng đổ sụp xuống đất, bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi, tại sao tôi bị vô sinh? Tại sao vợ tôi vẫn có sinh được 2 đứa con? Chúng là con của người đàn ông khác? Cha của chúng là ai?.
Chẳng lẽ vợ tôi đã giấu tôi ngủ với người đàn ông khác để sinh con? Trong cơn giận dữ, tôi mang tờ giấy ném trước mặt vợ và quẳng vào em những lời nói xúc phạm thậm tệ. Lúc ấy, vợ tôi chẳng nói một câu, chỉ ôm mặt khóc, mặc cho chồng chửi bới. Sau một hồi, tôi bỏ ra khỏi nhà đi nhậu và trở về nhà lúc nửa đêm trong hơi men nồng nặc. Trong cơn say, tôi vẫn biết rằng em vẫn nhẹ nhàng cởi giày, lau mặt mũi, chân tay và đắp chăn cho tôi ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, vợ, con tôi đều đã không còn ở nhà, em để một bát cháo và một tờ giấy trên bàn. Tôi vơ vội lấy đọc, em nói rằng, em đã giấu tôi chuyện tôi bị vô sinh vì không muốn mất tôi. Chắc chắn rằng khi biết tin tôi không sinh được con, bố mẹ vợ tôi sẽ rất sốc và lập tức bắt em ly dị để tôi lấy vợ khác, ông bà không bao giờ để con gái sống với người chồng không sinh con được. Em không muốn tôi tuyệt vọng, em muốn sinh con cho tôi, hai đứa trẻ đó là con của em và người tình cũ. Sau khi sinh đứa trẻ thứ 2, hai người không còn liên lạc với nhau nữa....
Em đã mang con về nhà ngoại sống để tôi có thời gian suy nghĩ, em sẽ đồng ý ly hôn nếu tôi muốn.
Tôi hoang mang thực sự và chưa biết sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh trớ trêu này....
Theo VNE
Đưa vợ đi phá thai sau tình một đêm ở trời Tây Sau hai tháng du lịch ở trời Tây vợ tôi vác về cái... bụng bầu. Nhìn em đau đớn bỏ cái thai, tôi lại rủ lòng thương, mọi sự hờn giận tiêu tan mà chăm sóc em. Tôi biết tôi là một kẻ nhu nhược, chỉ biết ăn bám vợ và gia đình nhà vợ, tôi bị vợ cắm sừng như vậy cũng...