Tìm bạn trai quân tử, tử tế
Dù mạnh mẽ tới đâu em cũng chỉ là phụ nữ, mệt mỏi rồi em muốn tựa một bờ vai.
Giới thiệu về em một chút cho anh dễ tìm: Em được sinh ra và lớn lên ở một tỉnh thuộc đồng bằng Bắc Bộ, vào TP HCM sinh sống và làm việc tròn 10 năm.
35 tuổi (Ất Sửu), chưa từng kết hôn. Lẽ ra tuổi này, mọi thứ đã ổn định nhưng em vẫn phải đi tìm anh, đi tìm hạnh phúc của mình. Cuộc sống là một hành trình trải nghiệm và kiếm tìm, dù có trễ, em vẫn hy vọng tìm được anh, tìm đúng một nửa của mình (một người mà khi ở bên, em có được cảm giác an toàn và bình yên).
Đến độ tuổi này, điều em mong muốn trong một mối quan hệ là sự tử tế ta dành cho nhau. Để đi bên nhau một quãng đường dài, bên cạnh niềm tin còn là sự tử tế.
Video đang HOT
Em là một người rất cá tính và độc lập nhưng ẩn sâu bên trong vẫn có chút lãng mạn. Chỉ hy vọng một ngày nào đó em có thể nắm chặt tay anh và nói: “Cảm ơn anh cuối cùng đã tới”, dù anh tới hơi muộn để em phải một mình trải nghiệm bao năm qua. Giá gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy, em sẽ không phải cực như vậy.
Người đàn ông em kiếm tìm chỉ cần gói gọn trong 4 chữ: quân tử, tử tế. Mỗi người phụ nữ sẽ kiếm tìm cho mình một khuôn mẫu đàn ông. Hy vọng sớm tìm được anh để cùng nắm tay nhau bước vào tuổi trung niên.
Cùng chồng đến nhà cô giáo của con trai, tôi lặng người trước món quà giản dị anh mua nhưng lại bất ngờ vì lời giải thích đằng sau
Ban đầu tôi cứ ngỡ chồng mình tiếc tiền, nhưng hóa ra không phải...
Một trong những phẩm chất tốt đẹp nhất của chồng tôi là sự tiết kiệm. Bản thân tôi cũng chắt chiu, nên khi chúng tôi lấy nhau giống như "hai tư tưởng lớn" hòa làm một. Dù công việc của tôi và chồng không quá xịn, lương ở mức nhàng nhàng ổn định nhưng nhờ tiết kiệm nên vừa đủ ăn đủ mặc mà vẫn có tiền gửi ngân hàng. Kể cả khi chúng tôi sinh bé trai đầu lòng nhưng hai vợ chồng vẫn không tiêu pha quá đà vì nghĩ cho tương lai của con.
Ấy vậy, cũng chính vì sự tiết kiệm của chồng mà đôi khi tôi cảm thấy hơi... ức chế. Hồi sinh con hay thời gian ở cữ, tôi thèm ăn nhiều thứ mà không dám mua. Thi thoảng được nội ngoại hai bên biếu gì ăn nấy thôi. Bởi lẽ thấy chồng đi làm vất vả, tôi thương anh nhiều lắm. Đặc biệt, chồng tôi cũng quán triệt vợ "Em phải biết tiết kiệm, đừng thèm ăn quá đà mà sau này con lớn quá khó đẻ." Hơi bực trong lòng một chút mà tôi vẫn nín nhịn, chờ 9 tháng 10 ngày qua nhanh...
Thấm thoắt mà cũng đã 7 năm sau khi sinh đứa con đầu lòng. Giờ đây, vợ chồng chúng tôi đã xây một căn nhà dù không lớn lắm nhưng tạm gọi đủ để ở. Nhất là chẳng phải mượn tiền của bố mẹ, thế là mãn nguyện lắm rồi. Con trai tôi đang học lớp 2, bé rất ngoan và thông minh, là tất cả niềm hi vọng của hai bố mẹ.
Dịp 20/11 này, tôi có bàn với chồng cả hai sẽ tới thăm nhà cô giáo chủ nhiệm của con trai. Không phải là "đi quà cáp" hay "đút lót" gì, đơn giản chỉ tặng cô món quà cảm ơn vì luôn sát sao, kèm cặp con mình. Năm con học lớp 1 tôi và anh cũng đến nhà cô chủ nhiệm rồi. Mỗi năm lớp con đều thay giáo viên nên năm nay lại được một cô mới phụ trách. Chẳng hiểu vì sao ban đầu chồng tôi ngập ngừng từ chối nhưng vì tôi quả quyết nên anh ấy đành nghe theo.
Tôi bảo chồng đến nhà cô giáo trước 20/11 vì càng gần ngày thì nhà cô sẽ đông khách, khó mà nói chuyện được lâu. Trước khi tới nhà cô giáo, tôi và chồng sẽ vào siêu thị để mua chút quà chứ "cầm tay không" cũng hơi ngại. Bình thường, tôi sẽ chọn cho cô chai dầu gội, dầu xả và sữa tắm - đều là nhu yếu phẩm cần thiết. Nhưng cứ hễ tôi chọn món đồ gì, chồng tôi đều đặt lại lên kệ và chê "Khiếp đắt thế, mua gì rẻ rẻ thôi."
Đì cùng anh một lúc mà chính tôi cũng phát bực. Chẳng nhẽ anh không nể mặt vợ con mà đồng ý lựa chọn món quà tử tế sao? Đến khi không chịu nổi, tôi nói giọng giận dỗi: "Đấy anh thích gì thì mua đi em không ý kiến nữa!"
Nào ngờ, chồng tôi nhanh chóng đẩy xe đến hàng hoa quả và chọn đại một quả dưa hấu cùng vài quả cam. Tôi ngượng cả người và nhìn anh bằng ánh mắt ái ngại. Đợi thanh toán xong, khi ra bãi gửi xe của siêu thị, tôi sẵng giọng: "Hôm nay không đến nhà cô giáo nữa. Anh mua mấy thứ quả này thì tự gọt mà ăn. Mai em sẽ đến nhà cô giáo một mình."
Những tưởng chồng tôi sẽ hối lỗi mà mua món quà gì đó bù đắp, nhưng anh ta lại đèo tôi thẳng về nhà. Tôi gào thét lên "Anh tiết kiệm nó cũng vừa vừa thôi! Dù sao đây cũng là cô giáo của con mình, mua món quà tử tế chút không được sao? Sau này ở lớp nó sẽ được cô giáo chú ý phần nào, chẳng phải quá tốt còn gì nữa!"
Đến lúc này, gã chồng tiết kiệm thái quá của tôi mới lên tiếng. Từng lời anh giải thích khiến tôi thực sự điêu đứng:
"Cô giáo lớp 2 của con... chính là người yêu cũ của anh. Năm xưa, cô ấy vì đi du học nên đã bỏ rơi anh. Cũng một phần vì cô ấy là con nhà giàu, gia thế khác biệt nên chắc chẳng hợp với anh. Nhưng dù sao anh cũng căm ghét kiểu người như thế, bỏ đi chẳng một lời từ biệt. Mấy lần đón con ở trường, anh đã tận mắt chứng kiến cô ấy nhưng chỉ đứng nhìn từ xa. Anh không muốn dành những điều tốt đẹp cho loại người này."
Hóa ra, giữa chồng tôi và cô giáo lớp 2 của con trai lại có mối quan hệ như thế. Bao năm đã trôi qua mà giờ trong lòng anh vẫn giữ chấp niệm và sự thù hằn. Chồng tôi có nhỏ nhen quá không mọi người, hay anh chỉ đang bị dồn nén về cảm xúc sau ngần ấy thời gian? Giờ tôi nên làm gì để chồng tôi không còn suy nghĩ trẻ con và gạt bỏ mọi tư thù cá nhân nhỉ... Hãy cho tôi xin lời khuyên với...
Tại sao yêu và được yêu lại khó đến vậy? Trước khi tìm kiếm tình yêu, hãy đi tìm chính mình. Theo Phân tâm học, khoảnh khắc cất tiếng khóc chào đời và bị tách ra khỏi tử cung của mẹ đã khắc ghi dấu ấn sự chia phôi trong tâm lý mỗi em bé. Trải nghiệm sơ khai ấy khiến cho cả phần đời về sau, ta luôn vô thức kiếm tìm...