Tìm anh trong kí ức
Biết tìm anh nơi đâu giữa biển người bao la, một kẻ chạy trốn?
Sài Gòn nắng. Nhưng bất chợt đổ mưa. Sài Gòn vẫn thường như thế…
Em đứng nép mình bên khung cửa sổ phòng làm việc, đưa mắt nhìn ra ngoài trời, nơi có những màn mưa trắng xóa. Tưởng như đầu óc mình đang trống rỗng. Mà vô tình, cơn mưa chiều nặng hạt lại đưa em tìm về với miền ký ức xưa cũ, cách đây đã ba mùa mưa…
Mưa buồn lắm! Có lẽ chẳng ai thích mưa đâu. Và anh cũng thế. Nhưng em lại thích mưa, thích lang thang cùng anh dưới mưa, khoác vào tay anh đôi bàn tay bé nhỏ của mình, cùng anh thả hồn vào cái màu mưa trong trẻo ấy. Em thích tung tăng chạy nhảy để bắt bong bóng mưa, tặng cho anh. “ Nhưng bong bóng mưa dễ vỡ, mỏng manh tựa như tâm hồn và tình yêu non trẻ của em vậy. Đuổi bắt nó mà làm gì, sẽ làm em thêm chới với, thất vọng mà thôi, Nhóc ạ!”. Em thơ ngây không hiểu, nhưng khắc khoải mãi trong lòng. Thoáng chút buồn vu vơ, em không ham chơi bong bóng mưa nữa. Và em đã không biết, đó là lần cuối cùng trong đời, anh lặng thầm đi bên em, dưới mưa…
Anh bình thản ra đi, tới phương trời mơ ước và đầy hoài bão của anh. Chẳng gửi lại cho em một lời chào tiễn biệt. Ngày em nhận được tin anh đi xa, vô tình, trời nổi cơn giông bão. Em đã khóc rất nhiều và lang thang khắp những ngả đường, góc phố quen thuộc, nơi ngày xưa có bước chân anh đi qua để kiếm tìm nhưng vô vọng, bế tắc. Rm muốn lục tung, đào bới cả mảnh đất Sài Gòn để tìm anh cho bằng được nhưng em thì bé nhỏ, mà bước chân anh thì quá rộng lớn.
Video đang HOT
Biết tìm anh nơi đâu giữa biển người bao la, một kẻ chạy trốn? (Ảnh minh họa)
Em thét gào tên anh trong đớ.n đa.u, gục ngã nhưng chẳng còn anh bên em nữa. Ai sẽ cúi xuống nâng đỡ, chở che cho em dưới mưa? Bước chân em vô định, mệt nhoài. Em đổ bệnh hơn một tuần sau lần ấy. Trong những cơn mơ hư thực, em vẫn nhận ra rằng, tình yêu mình rồi cũng vỡ tan như những hạt bong bóng mưa mà anh từng nói. Em thổn thức, sao người đã mang đến cho em những niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất rồi lại vội vàng đán.h rơi, khi yêu thương trong em vẫn luôn nguyên vẹn, đong đầy? Biết tìm anh nơi đâu giữa biển người bao la, một kẻ chạy trốn?
Câu chuyện tình yêuthủa đầu đời khép lại dưới một cơn mưa chiều hòa lẫn trong những giọt nước mắt. Mưa khóc và em nức nở thật nhiều. Nhưng có một điều kỳ lạ, kỷ niệm về mưa buồn là thế mà em vẫn yêu mưa, yêu bong bóng của mưa như ngày nào vậy. Để rồi vào những ngày mưa của Sài Gòn buồn thê thết, em lại thơ thẩn đạp xe một mình trên những góc phố của ngày xưa. Miên man suy nghĩ về những ký ức chưa thể ngủ vùi trong quên lãng. Em không khóc nhưng thấy tim mình quặn đau. Thấy mình thật bé nhỏ và chơi vơi giữa cuộc đời mênh mông trải rộng này, khi mất anh.
Ba mùa mưa nay đã đi qua vậy mà em vẫn âm thầm chờ đợi dù biết anh giờ này xa lắm. Em đã mơ bao giấc mơ kỳ diệu, ước cuộc đời có phép màu nhiệm để anh trở về tìm em trong cơn mưa có em ngồi chờ đợi. Nước mắt lại ngậm ngùi rớt rơi trong biết bao tháng ngày thương nhớ. Em nức nở, ước gì giờ này ở một phương trời xa xôi nào đó, anh nghe được những nỗi niềm này của em…
Ngoài kia, mưa vẫn chưa ngừng rơi…
Theo 24h
Tìm anh trên những con phố dài
Hôm nay đi trên con đường quen thuộc của mình, em vẫn dành một chỗ cho anh bên cạnh mình, vì em tin rằng sẽ có anh - người chưa tới.
Đêm qua, em mơ về ngôi nhà với vườn cây và những khúc nhạc dịu êm, em cảm nhận, hoà hợp và sống với khu vườn quá khứ. Thật là vui phải không anh, chỉ tiếc đó không phải là anh mà là hình ảnh của em đã gửi gắm bao nỗi vu vơ tuổ.i bé. Anh sẽ như thế phải không, hài hước, vui nhộn, tâm lý, biết quan tâm... và cũng rất biết bất cần, cái kiểu kiêu kiêu của một anh chàng nhỏ bé. Và nữa sự mạnh mẽ, dựa dẫm vào anh sao em nhỏ bé vô cùng.
Còn anh đấy, sao anh chưa xuất hiện, em đang chờ anh tới, không phải chỉ là trong mơ. Hôm trước nữa, em lại gặp anh, nhanh nhẹn, và năng động, dịu dàng và tinh tế, lãng tử và cũng đáng sợ lắm. Đôi khi, em sợ anh nhiều hơn em tưởng mất rồi.
Em tạm biệt anh trong giấc mơ, bằng cái tin nhắn bâng quơ mà chẳng bao giờ anh có thể biết được rằng của em!
Anh chia tay em bằng một tin nhắn, bằng một cuộc gặp ngọt ngào. Em lại ngây thơ rồi, anh hổ báo và âm mưu lắm, chứ đâu chỉ là cái vẻ nhẹ nhàng của buổi đầu gặp mặt. Bạn ý là gì nhỉ, là bạn tốt của em, và anh là gì nhỉ, là người yêu của bạn. Còn em là gì nhỉ, là một người chen ngang, là một kẻ xấu, hay là người giúp anh hiểu vì sao, anh chưa hạnh phúc với người yêu của mình. Và cũng thật lạ, rời xa anh mà em đâu có buồn, đâu có oán trách, có chăng trong lòng em là một sự mất mát, mất cái không thuộc về mình, mãi không là của mình.
Giờ em mới đủ dũng cảm để hé mở cánh cửa trái tim mình (Ảnh minh họa)
Em đã không nghĩ tới sai lầm hay là vội vã, không cảm thấy hối tiếc hay là chạnh lòng, em chỉ thấy mình đang lớn lên trong cảm xúc, và lớn lên trong suy nghĩ của chính mình anh à.
4 năm rồi anh nhỉ, giờ em mới đủ dũng cảm để nói chuyện với anh như một người bạn. Giờ em mới đủ dũng cảm để hé mở cánh cửa trái tim mình, để tìm cho mình một người em yêu và yêu emhơn thế.
Hôm ấy, em gặp anh, một người lạ mà quen, em có thể hát sau anh, nhìn ngó mọi thứ một cách vô tư hơn chính bản thân mình, nhưng có lẽ em đã đán.h mất cơ hội ấy, để kéo anh về bên em. Em chỉ biết một mình hỏi han về anh, mà không thể vẽ ra con đường vào cho anh. Có lẽ là anh phải tự làm thôi anh ạ! Em chờ anh đấy, và cũng rất muốn hỏi, anh có muốn vào không... em sẽ không thắc mắc vớ vẩn như vậy nữa, vì không thể ép buộc ai làm những điều họ chưa nghĩ tới.
Em lại chờ anh, à, không phải, em chờ một nửa của em chứ, là anh hay là ai em cũng không bận tâm nữa, vì cuộc sống còn nhiều điều thú vị, em đang xây đời mình, bắt đầu thôi anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu chưa bao giờ là tất cả Cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về. Đôi lúc em tự hỏi mình rằng tại sao con người ta cứ phải yêu, giá như người ta có thể sống mà không có tình yêu thì tốt biết mấy. Không phải em không có tình yêu, em có tình yêu thương của rất nhiều người,...