Tiêu tiền của chồng nhục nhã lắm
Nghỉ việc ở nhà trông con, không kiếm ra tiền, chồng coi tôi là loại ăn bám, vô tích sự…
Hân ơi, từ câu chuyện của tôi, tôi khuyên Hân đừng bao giờ nghe theo lời chồng chấp nhận nghỉ việc ở nhà chăm con.
Tôi và chồng tôi cưới nhau năm tôi 24 tuổi, lúc ấy tôi có công việc đoàng hoàng tại một cơ quan nhà nước, tuy mức lương không cao nhưng tương đối ổn định.
Chồng tôi cũng thu nhập khá, sau đám cưới một năm, chúng tôi sinh một đứa con, khi con chưa tròn một tuổi thì tôi lại có bầu. Ở xa, ông bà nội ngoại không thể giúp đỡ trông cháu, cũng không muốn thuê ô sin, chồng cũng khuyên tôi nghỉ việc ở nhà chăm con.
Ban đầu tôi cũng lưỡng lự sợ sau này phụ thuộc kinh tế vào chồng sẽ khổ nhưng rồi tôi lại chấp nhận, vì nghĩ tiền nào cũng là tiền, của chồng hay của vợ cũng vậy.
Thời gian đầu, khi đưa tiền cho vợ tiêu chồng tôi rất thỏa mái, chưa hết tiền anh đã hỏi xem tôi còn tiền hay hết để đưa tiêu. Nhưng thời gian sau đó, chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh toàn phải đợi tôi hỏi mới đưa tiền, còn không cứ ỉm đi.
Nhiều lần tôi hỏi tiền, anh còn quát mắng và chửi bới tôi: “Chi tiêu như thế nào mà lúc nào cũng tiền, tiền, hay cô mang tiền đi đâu, cho ai. Cô tưởng kiếm đồng tiền dễ lắm hay sao mà chi tiêu hoang thế”, trong khi chi tiêu cái gì tôi cũng phải đắn đo, cân nhắc.
Rồi hàng tháng, anh còn bắt tôi kê cụ thể và đưa cho anh xem, tháng này đã chi tiêu vào những việc gì, bao nhiêu tiền. Anh bắt tôi kê từ mớ rau, đến 1 ngàn đồng tiền hành hay gói kẹo cho con, những khoản chi nào anh thấy vô lý là mắng tôi té tát.
Ngày Tết, ngày lễ, bố mẹ anh có quà, gói to gói nhỏ, còn bố mẹ tôi anh cũng chẳng đoái hoài gì, có lẽ vì do tôi không kiếm ra tiền.
Video đang HOT
Anh em nhà nội đến chơi tôi mua thức ăn mất nhiều tiền thì anh chẳng phản ứng gì, nhưng anh em nhà ngoại đến chơi, tiêu mất nhiều tiền thì anh đay nghiến tôi là chi tiêu hoang phí, sẵn đồng tiền chồng làm ra tiêu bạt mạng. Cái loại đàn bà chỉ biết tiêu tiền chồng thì thế này thế kia.
Anh coi tôi là kẻ ăn bám, vô tích sự. Tệ hơn, không chỉ có chồng mà đến bố mẹ chồng, anh em nhà chồng cũng coi tôi là loại vô tích sự, chỉ ăn rồi ngồi nhà tiêu đồng tiền chồng làm ra.
Bây giờ con tôi còn rất nhỏ, chưa đầy 2 tuổi, cháu vẫn hay ốm đau, tôi đang đợi đến lúc con tôi lớn hơn để xin đi làm, chứ ở nhà không kiếm ra tiền, tiêu tiền của chồng nhục nhã lắm.
Theo Đất Việt
Tâm tư của chàng trai "xúc tép nuôi cò"
Tôi cứ đắn đo mãi, cân nhắc mãi rồi cuối cùng vẫn luôn kết luận là không thể bỏ cô ấy được.
Có lẽ nhiều người sẽ mắng tôi ngu, già đầu còn dại gái. Bản thân tôi khi viết những dòng này cũng chỉ muốn nhìn nhận lại con đường đã qua để xem rằng mình thực sự đã sai hay đúng.
Tôi 38 tuổi, ngoại hình bình thường, làm nha sĩ. Nhiều người nghe nghề nghiệp của tôi thì nghĩ ngay tôi là đại gia. Kỳ thực tôi không giàu, từ nhỏ tôi hoàn toàn tự lực, để có được cái bằng nha sĩ tôi cũng đánh đổi không ít.
Kỳ cụi suốt mấy năm trời, tôi được một người thầy giới thiệu công việc tại trung tâm y tế. Đi làm đã nhiều năm nhưng tôi không tiền cũng không gia thế nên đành chấp nhận vị trí khiêm tốn, chỉ mong kiếm đủ tiền nuôi cả đại gia đình ở quê.
Do dành quá nhiều thời gian cho công việc nên tôi tự biến mình thành người ế. Cho đến một ngày tôi quen cô ấy là bạn thân của đồng nghiệp tôi, năm nay ngấp nghé 30 mà còn độc thân.
Tính cô ấy giản dị, không đòi hỏi cũng không sành điệu nên tôi cho là thích hợp với mình.
Yêu nhau được khoảng 1 năm tôi luôn nghĩ mình là người may mắn vì cuối cùng cũng có một người bạn gái hiền thục, phù hợp và thực lòng. Cô ấy rất chu đáo, dễ thương, biết suy nghĩ và quan tâm tôi, tôi tự hào lắm.
Nhân đợt sinh nhật mẹ cô ấy, tôi được dẫn về ra mắt. Hôm đó đi chọn quà cho mẹ, ban đầu cô ấy nói mua vải may áo dài, tôi đồng ý. Trên đường đi nàng muốn ghé cửa hàng nữ trang để sửa lại chiếc nhẫn cũ.
Đến nơi chúng tôi được giới thiệu có chương trình giảm giá nữ trang ngọc trai. Tôi đề nghị xem thử nếu vừa túi tiền thì mua làm quà cho mẹ luôn vừa giá trị lại chắc chắn lấy điểm với phụ huynh. Nàng đồng ý ngay làm tôi hơi bất ngờ nhưng vì là ý mình, tôi không phàn nàn gì.
Sau đó thường xuyên xảy ra những tình huống mà tôi phải chi trả số tiền nhiều hơn tôi nghĩ vì các công việc liên quan đến nàng.
Rồi có lần thấy nàng cứ buồn bã, tôi gặng hỏi nàng nói sắp kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, cả đời ba mẹ chưa từng được đi du lịch nên muốn tặng ba mẹ một chuyến đi mà không có tiền.
Tôi luôn cảm thấy hình như mình cứ vô tình &'được' đưa vào tình huống phải tự giác hiểu mình phải làm gì dù chẳng ai bắt mình làm vậy.
Nhưng chẳng lẽ với cha mẹ vợ tương lai tôi lại tính toán, hơn nữa chuyện này cũng rất chính đáng, nên làm, thế là tôi lại &'tình nguyện'.
Cứ như vậy, tôi đã mua xe mới cho nàng, đổi điện thoại, laptop, mua máy tập thể dục cho phụ huynh...
Có một vài lần nàng mượn tôi tiền với lý do bạn nàng gặp khó khăn, tôi vô tư đưa lần thì 20 triệu, lần 15 triệu... cũng lâu rồi chưa thấy bạn nàng trả.
Chúng tôi có làm chung một tài khoản ngân hàng để cả hai cùng gửi tiền vào tích lũy cho tương lai, đương nhiên hàng tháng phần góp của tôi cao hơn, cô ấy chỉ góp gọi là &'đại diện' vì thu nhập có hạn.
Dần dần tôi nhận thấy từ khi có nàng tôi tốn kém hơn rất nhiều dù nói ra như vậy thấy thật không đáng mặt thằng đàn ông.
Chính vì thế mà tôi luôn đấu tranh giữa việc tôi có đang bị lợi dụng hay không, hay chuyện như thế là bình thường.
Xét cho cùng cô ấy chưa từng mở miệng đòi hỏi tôi thứ gì và vẫn luôn rất giản dị. Nghĩ quá thì tôi thấy mình bần tiện bủn xỉn chưa gì đã lo mất của.
Tính đến nay đã 3 năm, tôi đề nghị cưới mấy lần nhưng cô ấy vẫn nói rằng chưa đến lúc dù cả hai chẳng còn trẻ trung gì.
Cô ấy luôn nói anh hãy suy nghĩ kỹ, đừng nôn nóng vì lớn tuổi, nếu sai lầm anh khổ khi ấy em cũng không sung sướng gì.
Tôi chỉ mong xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau và tôi đầu tư rất nhiều thời gian, tiền bạc vào mối quan hệ này rồi nên không bao giờ muốn từ bỏ.
Có điều sao đến bây giờ cô ấy vẫn chần chừ?
Theo VNE
Tủi thân vì yêu phải anh chàng họ... "keo" Bốn năm yêu nhau nhưng chưa bao giờ anh tặng tôi được một món quà ra hồn, cho dù đó là sinh nhật, ngày 8/3 hay 20/10 đi nữa... Tôi và anh yêu nhau đến nay cũng được gần 4 năm. Hai đứa quen nhau trong một buổi sinh nhật của đứa bạn thân, mà anh chính là anh họ của nó. Ban...