Tiết lộ “rợn người” của gái bán dâm
Cuộc hôn nhân tan vỡ khiến Nguyên có cớ… nghiện. Vã thuốc, Nguyên buộc phải bán thân nuôi miệng. Chị ta như một cỗ máy tình dục, phục vụ tất thảy mọi ham hố của những gã đàn ông xa lạ…
Bố hóc xương cá, con bỏ học
Nguyên quyết tâm một ngày về không ma túy
Đặng Thị Nguyên (SN 1984, trú tại Cát Bà – Hải Phòng) xuất hiện trước tôi với một hình ảnh bùi bụi, phảng phất những nét cá tính mạnh của một người đàn bà giang hồ. Bộ đồng phục của Trung tâm phục hồi nhân phẩm vừa vặn, ôm sát cơ thể tròn lẳn của người đàn bà đang độ xuân sắc. Ống tay áo được xắn quá khuỷu, để lộ hình xăm tỉ mẩn trên cánh tay Nguyên. So với nhiều gái bán dâm, gái nghiện ngập tôi đã từng tiếp xúc, vẻ bề ngoài nửa đằm thắm đàn bà, nửa bụi bặm, cá tính của Nguyên để lại ấn tượng rất khác biệt.
Nguyên đã trở nên khá nổi tiếng ở nơi này vì “thành tích” nhập trại. Ba lần đi trại là ba lần khát khao làm lại cuộc đời của Nguyên “bùng cháy dữ dội” để rồi lại vụt tắt khi tái hòa nhập cộng đồng. Vào trại lần thứ tư này là do Nguyên tự xin cai chứ chẳng phải bị “gom” như những con nghiện hay gái bán dâm khác, bởi thế nên Nguyên cũng quyết tâm lắm, nhưng “lúc tỉnh táo thế này, con người tử tế em nghĩ đấy . Thế nhưng ra ngoài đời, nghiện ngập trở lại, chẳng nghĩ được gì đâu, đành kệ…” – Nguyên không dấu giếm sự thật trần trụi ấy.
Nguyên kể, người bố sinh ra Nguyên đã từng có một đời vợ, có con trai riêng. Mẹ con Nguyên là vợ lẽ, con thêm của người đàn ông ấy, sau khi bà cả qua đời. Ngày bé, hoàn cảnh đặc biệt của gia đình luôn khiến Nguyên tự ti, mặc cảm trước bạn bè. Bố Nguyên là công nhân, lương rất thấp còn mẹ cô chạy chợ kiếm thêm đồng ra đồng vào cho gia đình. Kinh tế nhà Nguyên ngày ấy khó khăn lắm, bố mẹ mải lo toan nên chẳng thể gần gũi, bảo ban Nguyên như những gia đình khác.
Khi Nguyên học lớp 5, một lần bố Nguyên bị hóc xương cá khi ăn cơm. Tai nạn ấy trầm trọng đến nỗi bố Nguyên phải lên Bệnh viện trên Hà Nội để mổ lấy dị vật ra. Bao tiền của, sự quan tâm lo lắng của gia đình phải dồn cả để lo cho bố Nguyên. Vốn bản tính ương bướng lại thiếu sự giám sát của bố mẹ trong khoảng thời gian ấy nên Nguyên bỏ học. Chẳng ai bảo được Nguyên đi học trở lại sau lần ấy nữa. Cô phụ giúp mẹ buôn bán lặt vặt kiếm sống qua ngày.
Năm Nguyên 18 tuổi, Nguyên quyết định lập gia đình với nột người đàn ông bằng tuổi, nhà ở Thành phố Cảng và nhanh chóng sinh đôi hai cô con gái khỏe mạnh, đáng yêu. Chồng Nguyên cũng chẳng học hành cao sang gì, nhờ gia đình có chút vốn liếng nên được tạo điều kiện ra huyện đảo Cát Bà kinh doanh du lịch. Anh ta không hề nghiện ngập, nhưng vài lần được ông bạn vàng vốn là “dân ke chuyên nghiệp” nhờ vả mua giúp ít hàng trắng từ nội địa mang ra huyện đảo vì “quen được thuộc lối” nên bỗng chốc thành kẻ buôn ma túy chuyên nghiệp. Mỗi lần lấy hàng về, gã chồng Nguyên thường vô tư bày trước mặt vợ con mà kiểm đếm. Thế nên, thứ bột màu trắng ấy chẳng còn xa lạ gì với Nguyên.
Không lâu sau những phi vụ buôn bán ấy, chồng Nguyên bị bắt và cuộc sống hôn nhân của Nguyên cũng rơi vào bế tắc. Dẫu chưa ly hôn nhưng Nguyên và gã chồng cũng chẳng còn mặn mà, tình nghĩa gì. Nguyên dẫn theo hai đứa con nhỏ chưa đầy 2 tuổi về bên ngoại sinh sống. Có cớ để buồn, để suy nghĩ, Nguyên tự cho phép mình lao vào những cuộc chơi để tìm vui. Phút thiếu bản lĩnh, Nguyên nghiện như một lẽ tất yếu. Nghiện rồi, tình nghĩa, máu mủ ruột thịt cũng trở nên xa vời với Nguyên, trong những phút u mê của cuộc đời, chỉ có thứ độc dược chết người mới thực sự làm Nguyên thỏa mãn, chị ta làm tất cả, kể cả bán dâm để được sống trong phút chốc ảo giác.
15 cuốc khách/ngày…mới đủ “phê”
Video đang HOT
Nhờ lao động, những cô gái như Nguyên đã tìm lại cuộc sống đích thực
Bỏ lại con nhỏ cho cha mẹ già chăm sóc, Nguyên ra ngoài sống cùng chúng bạn xã hội. Nói là đi làm kiếm tiền nuôi con nhưng thực chất, số tiền Nguyên kiếm được cũng chỉ nhằm thỏa mãn những cơn vã thuốc: “Ban đầu em chỉ hút, sau đó thì hút chả đủ phê nên em trích. Ngày em trích khoảng 4 cữ thuốc, mỗi lần khoảng 200 – 300 nghìn. Gần đây em vừa chơi ma túy, vừa chơi cả đá nữa nên mỗi ngày phải ngốn hết khoảng gần 2 triệu. Ven tay giờ cũng chả lấy được nữa nên em trích vào chỗ kín. Không có thuốc vào người sẽ bị ủ rũ, đau bụng, mệt mỏi lắm nên buộc phải kiếm tiền thỏa mãn cơn vã… ” – Nguyên nói về “thành tích” của người trong giang hồ với vẻ bình thản đến lạnh người. Hỏi Nguyên lấy đâu ra từng ấy tiền để thỏa mãn nhu cầu ấy, chị ta thẳng thắn: “Em bán dâm”.
Cũng chẳng lạ, ở thời buổi đến cả những người có bằng cấp, học vị cao còn phải trầy trật xin việc làm thì để có tiền nhanh và nhiều, Nguyên chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nghề bán dâm. Tôi buột miệng đưa ra con số 10 khách trong một ngày để ướm hỏi về tần suất “làm nghề” của Nguyên, chẳng ngờ Nguyên phủ nhận: “Nếu để mà nói đi 10 khách /ngày thì chả đủ em chơi. Mỗi ngày em phải chiều chuộng 15 người đàn ông mới đủ tiền cho những lần phê ma túy…”. Tôi thoáng rùng mình khi nghe con số thốt ra từ Nguyên, thấy thế, chị ta nhếch mép cười chua chát: “Chơi ma túy vào rồi thì còn biết gì mệt nữa đâu chị. Mà đâu có phải có cảm xúc mới đi khách được, bọn em làm thế thì làm gì có tình cảm đâu, công việc mà…”.
Bất cần, liều lĩnh và chịu chơi là thế nhưng cũng có khi Nguyên biết sợ hãi, đó là lúc đối diện với sức khỏe, sự sống của bản thân. Nguyên kể, vào trại tuy có được xét nghiệm máu để xác định về HIV/AIDS nhưng chẳng bao giờ những học viên như cô được biết kết quả, đó là nguyên tắc ở đây. Song với Nguyên, chị ta có phần yên tâm rằng hiện tại đã thoát “bản án tử” bởi một lần nhổ răng cách đây không lâu, Nguyên được bác sỹ trấn an rằng chị ta không sao. “Để mà chắc chắn thì em chưa chắc chắn, nhưng em cũng đỡ đỡ nghĩ hơn…” – Nguyên thoáng mừng rỡ trước sự may rủi của đời mình.
Nhắc đến con cái, giọng Nguyên trùng hẳn, chẳng còn cứng cỏi như khi nói về cơn phê thuốc hay cuốc đi khách của chị ta nữa. Sự lao động, rèn luyện trong môi trường giáo dục đặc biệt đã giúp đầu óc Nguyên tỉnh táo để trở về đúng với bản năng của một người mẹ khi nhớ con. “Năm nay con gái em đã sang tuổi 11 rồi. Có lần mẹ em đưa cả hai đứa chúng nó vào đây thăm em. Dù chẳng ai nói lý do tại sao em phải vào trại với chúng nó, nhưng hình như chúng nó hiểu. Khi chúng nó hỏi, mẹ ơi bao giờ mẹ về, sao mẹ cứ ở đây mãi thế…em chỉ biết khóc.” – Nguyên rưng rưng.
Và Nguyên cũng như bao bà mẹ khác, chẳng giấu nổi niềm tự hào về con cái khi khoe với chúng tôi rằng, hai đứa con của chị ta rất ngoan và xinh xắn. Chúng được thừa hưởng khuôn mặt tròn tròn của mẹ và những nét đẹp của người cha. Nguyên bảo, nhìn hai đứa con chị ta có thêm quyết tâm để cai nghiện, lần thứ tư Nguyên xin vào cai tự nguyện cũng là vì thế.
Nguyên khác nhiều gái bán dâm, gái nghiện khác, chị ta chẳng nói những lời hoa mỹ, chẳng thề thốt quyết tâm làm lại cuộc đời. Tự Nguyên cũng xác định, chẳng thể chắc điều gì bởi “trong trại tỉnh táo thì ý thức được về cuộc sống, lúc ra ngoài đời, nghiện trở lại thì chả nghĩ được gì…”. Nhưng chắc chắn một điều, Nguyên thực sự khát khao ngày về nẻo thiện, bởi thực sự khát khao nên lần thứ tư Nguyên đã nhập trại trong tâm thế của một người sẵn sàng làm lại cuộc đời từ chính những sai lầm của mình. Và tôi tin, còn những ước mơ tốt đẹp ở đời, ắt còn thành công chờ đợi phía trước.
* Tên nhân vật đã được thay đổi
Theo ANTD
Trở thành 'cỗ máy tình dục' sau hai đời chồng
Lần thứ hai lấy chồng, Diệp lại lầm lỡ với một gã nghiện. Gã vào tù, để lại Diệp cùng đứa con trai nheo nhóc. Nghe chúng bạn rủ rê, chị tìm đến phố thị để mua bán, trao đổi chính thân xác mình...
Lận đận hai lần đò
Diệp tại trung tâm giáo dục lao động ở Hải Phòng
Tuyên Quang dường như đã trở thành một thương hiệu về một miền quê có nhiều cô gái xinh đẹp. Chẳng thế mà những kẻ "buôn phấn bán hương" thường lợi dụng mác "gái Tuyên" để chèo kéo khách, để được chú ý hơn và có thể nhận được nhiều hơn một chút những đồng bạc.
Thế nhưng, người đàn bà ấy thì khác, chị ta chẳng muốn nói về gốc gác, xuất thân của mình với những gã đàn ông hay với bất cứ ai. Chị sợ, những nhơ nhuốc của chị ta chốn thị thành sẽ làm hoen ố chút danh dự gia đình.
Đào Bích Diệp (SN 1977, trú tại Tân Trào - Sơn Dương - Tuyên Quang) là tên khai sinh cha mẹ đặt cho chị ta. Diệp không chỉ là "gái Tuyên xịn" mà còn là một cô gái người dân tộc Tày mộc mạc, chất phác, sinh ra và lớn lên ở một bản làng heo hút, nơi có những nếp nhà sàn cao cao nơi chân núi.
Vài lời giới thiệu về Diệp khiến tôi hình dung về một cô thôn nữ đậm chất quê nhưng tôi đã lầm. Gặp Diệp trong một Trung tâm giáo dục lao động của Hải Phòng, Diệp hiện đại khác xa với hình dung của tôi. Ở Diệp nét đồng nội vốn có đã "bay đi" rất rất nhiều . Có chăng còn sót lại chỉ là dáng người hơi đẫy đà, sức vóc lao động của một thời lam lũ. Ngay cả đến giọng nói của Diệp cũng thế, chẳng còn cách phát âm lơ lớ như thường thấy ở các cô gái vùng cao nữa, Diệp nói chậm, cách "nhả chữ" như đếm giúp chị ta phát ra những âm ngữ phổ thông rất chuẩn mực.
Nhắc đến gia đình, Diệp thoáng trùng giọng và buồn. Diệp bảo, phải lâm vào hoàn cảnh hôm nay, với chị ta như một sự tất yếu bởi sự dẫn dắt, đẩy đưa của cuộc đời. Bố mẹ Diệp là những nông dân thuần phác và khá điển hình về số lần sinh nở. Nhà Diệp có những 8 anh chị em, trong đó có 5 chị em gái và 3 anh em trai.
Đông con, nhà lại nghèo nên anh chị em của Diệp chẳng được chăm chút, cứ bữa đói, bữa no qua ngày. Học hết lớp 7 Diệp đã bỏ học để ở nhà phụ bố mẹ làm ruộng. Rồi khi tròn 18 tuổi, Diệp khăn gói về nhà chồng. Chồng Diệp là một anh nông dân người cùng bản. Vợ chồng Diệp sinh đứa con trai đầu lòng ngay trong năm cưới.
Nhưng rồi, hạnh phúc của người đàn bà vùng cao ấy "ngắn chẳng tày gang", khi con trai còn nhỏ dại, người chồng của Diệp đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo và chết. Chưa đầy ba mươi tuổi, Diệp trở thành góa phụ.
Không đành lòng sống cảnh góa bụa khi mới bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, người đàn bà bản năng trong Diệp đã lạnh lùng gửi lại đứa con thơ cho ông bà nội chăm sóc và đi tìm hạnh phúc mới.
Người chồng thứ hai mà Diệp chọn và chọn Diệp là một gã nghiện ma túy. Cuộc sống ngày thường ở nông thôn, kiếm được vài đồng để mua thức ăn vốn đã xa sỉ, phải lo kiếm tiền để phục vụ cho nhu cầu trích hút của một con nghiện là một điều không tưởng. Có thêm một đứa con trai vơi người chồng thứ hai này, Diệp nếm trải sự tột cùng thiếu thốn, vất vả. Rồi gã chồng nghiện vì dính vào những lần buôn bán ma túy đã phải đi tù. Rồi Diệp gửi lại con trai ở nhà chị gái ruột, rời quê đi kiếm việc làm.
Lạc lối
Ảnh minh họa
Nếu như khi nói về cuộc đời mình, về gia đình, Diệp như trút bầu tâm sự trĩu nặng thì khi được hỏi về chuyện "làm nghề" dẫn đến kết cục phải vào trại phục hồi nhân phẩm, Diệp lại tỏ ra đầy mánh khóe để chối bỏ. Diệp bảo, chị ta tìm đến Thành phố Hải Phòng với hy vọng kiếm được ít tiền gửi về quê nuôi con.
Theo lời giới thiệu của chúng bạn, Diệp được một bà chủ quán café kiêm dịch vụ masage nhận vào làm nhân viên. Khẳng định bà chủ quán chẳng ép nhân viên bán dâm mà giao kèo rõ ràng, nếu chỉ làm nhân viên masage đơn thuần thì tiền công nhận được là 50 nghìn đồng cho một lần phục vụ khách. Biết bản thân chẳng còn sức hấp dẫn qua hai lần sinh nở, Diệp chấp nhận làm nhân viên masage.
Tôi hỏi Diệp, vậy tại sao lại bị bắt buộc đi cải tạo trong trại phục hồi nhân phẩm, nơi mà chỉ dành cho những cô gái trót bán dâm cải tạo. Diệp thanh minh: "Hôm bị bắt, em vừa mới xuống Hải Phòng được vài hôm thôi. Lúc công an ập vào quán, em đang ngồi đó thì bị bắt chung".
Rồi dường như nhận ra sự vô lý trong chính câu nói của mình, Diệp lại bảo: "Khi đó em đang lên phòng lấy cafe cho khách thì bị công an bắt...".
Thấy thái độ ấy ở Diệp, tôi chỉ bảo: "Sẽ chẳng ai có thể bắt em vào trại này nếu như em không bán dâm...". Diệp không đáp mà cúi đầu im lặng.
Gợi chuyện về một chủ đề khác, Diệp vui vẻ trò chuyện. Rồi khi vui câu chuyện, tôi hỏi Diệp về số tiền nhận được mỗi lần đi khách. Diệp rất tinh ranh trả lời: "Em thấy mấy đứa bạn cùng làm ở quán chúng nó bảo, giá một lần bán dâm là 150 nghìn/khách". Số tiền đó được chia đôi, bà chủ hưởng một nửa. Ngoài ra, nếu làm như thế thì còn nhận thêm được tiền "bo" từ khách. Diệp vẫn một mực chối quanh về những việc chị ta đã làm.
Thế nhưng, theo hồ sơ của Diệp, chị ta từng có thâm niên trong việc bán dâm. Sự lõi lọc, tinh quái trong cách trả lời khi được hỏi đến việc làm nhạy cảm ấy cũng đủ thấy, Diệp đã được "huấn luyện" nhuần nhuyễn đến mức nào.
Hỏi về dự định cho cuộc sống sau này khi ra khỏi trại cải tạo, Diệp bảo sẽ về quê để làm ruộng nuôi con trai nhỏ. Chị ta chẳng muốn tiếp tục cuộc sống hôn nhân với gã chồng nghiện nữa, dù nay mai gã cũng sẽ mãn hạn tù trở về.
Trong phút chốc, Diệp dường như đã trở về đúng với bản năng của người mẹ yêu con. Ngoài đứa con trai nhỏ với gã chồng nghiện, trong suy tính của người mẹ ấy còn ấp ủ cả những yêu thương dành cho đứa con với người chồng xấu số đoản mệnh.
Năm nay con trai cả của Diệp đã 17 tuổi và sắp có gia đình riêng. Chị ta mong chờ ngày được ra khỏi trại cải tạo lao động để được về quê hương, sống những ngày tháng nghèo khổ nhưng thanh thản bên con cái, bên gia đình.
"Có lẽ em sắp được lên chức mẹ chồng, em phải sống tử tế hơn...", Diệp nói với tôi nhưng trên hết chị ta tự nói với chính lòng mình về điều thiêng liêng ấy.
Theo VnMedia
Bé 2 tuổi nôn ra máu vì hóc xương cá Bị hóc xương cá vì ăn cháo, bé Bích, ở Yên Mỹ, Hưng Yên được gia đình đưa đến trạm y tế. Nhân viên y tế liền đưa bông gạc ấn vào để xương trôi xuống nhưng vô tình lại khiến tình trạng của bé nặng hơn. Thấy con ngày càng đau đớn, nôn ra máu gia đình vội chuyển đến Bệnh viện...