Tiết kiệm đến mức “dở khóc dở cười” vợ tôi trả giá đắt
Nhà tôi ở ngay bên cạnh nhà ba mẹ vợ nên lắm lúc mấy đứa em vợ cứ phàn nàn về tính tiết kiệm quá đáng của vợ tôi. Đi đâu vợ cũng nhờ người chở, đi xe mình sợ tốn xăng.
Nước nhà mình không dùng cứ qua nhà ngoại rửa rau, lấy nước về đun với lý do “nước bên này trong và sạch hơn” dù chung một đường ống nước máy.
Rằm tháng vừa rồi, vợ tôi đi chùa lễ phật bị mất xe. Cô ấy khóc tấm tức gần nửa tháng nhưng tôi không biết an ủi kiểu gì, vì giận nhiều hơn thương. Lý do bị mất xe phần nhiều cũng do sự tính toán chi li quá tiết kiệm của vợ.
Ai dè, ở chùa có dịch vụ giữ xe năm ngàn đồng một lượt, nhưng vợ tiếc tiền không gửi. Cô ấy dựng xe ngoài cửa chùa rồi vào thắp hương. Khi trở ra thì xe đã không cánh mà bay, chỉ biết gọi điện cầu cứu chồng.
Lớn lên trong gia đình nghèo nên vợ tôi có thói quen chi tiêu quá tiết kiệm. Ảnh minh hoạ
Tôi có trình báo lên công an khu vực nhưng khả năng tìm thấy rất khó vì gần đó chẳng có cái camera an ninh nào cả. Chỉ vì tiếc mấy đồng lẻ mà mất nguyên chiếc xe mấy chục triệu đồng, có phải là ngớ ngẩn không chứ.
Đây chẳng phải lần đầu tiên vợ tôi mất xe, mà toàn vì sự tính toán kiểu tham bát bỏ mâm như thế. Có lần, tôi đang đi làm, vợ gọi điện mếu máo: “Em bị mất xe rồi”. Tôi hỏi để đâu mà mất thì vợ kể để xe lề đường để ghé tiệm ngay bên đường mua thức ăn.
Tôi biết ngay là vợ tiếc hai nghìn đồng gửi xe ở bãi của chợ nên mới mất cảnh giác như thế. May sao không mất mà bị công an trật tự cẩu xe lên phường vì tội bỏ xe không đúng nơi quy định. Lần đó nộp phạt hết 150 ngàn đồng mới lấy xe về được.
Tôi đã dằn mặt vợ: “Em thấy chưa, tiền phạt chẳng phải gửi xe được gần cả trăm lần đấy sao”. Nhưng vì xe chưa mất nên vợ đâu biết sợ, và giờ thì cô ấy làm mất xe thật.
Video đang HOT
Nói về tính tiết kiệm của vợ tôi thì người quen bạn bè đều biết, tôi bao phen sống dở chết dở vì tính này. Tôi công tác trong quân ngũ, lương bổng cũng khá, nhưng ít khi về nhà. Bởi thế, tôi cố gắng lo cho vợ con cuộc sống vật chất đầy đủ để mấy mẹ con ở nhà đỡ vất vả.
Nhưng vợ tôi dùng gì cũng sợ tốn kém. Máy giặt mua về để đó nhưng suốt ngày bắt con giặt áo quần bằng tay. Bình nóng lạnh lắp sẵn mà mùa lạnh đâu có dám tắm vì sợ hao điện.
Chỉ khi nào tôi về nhắc nhở mới dám dùng chứ hai đứa con ở nhà cứ kêu trời. Trong nhà điện đóm đầy đủ nhưng không bao giờ vợ bật hai bóng đèn cùng một lúc. Bởi thế, khi nào tôi bật đèn sáng trưng thể nào cũng bị cằn nhằn là phung phí.
Thỉnh thoảng tôi mới về nhà muốn mời anh em bạn bè đến ăn bữa cơm cũng khó vì vợ sợ tốn kém. Mà bắt buộc vợ làm thì muối mặt với khách, thức ăn chỉ có lèo tèo vài thứ chẳng đâu vào đâu. Mời đi ăn nhà hàng thì vợ nhất quyết đi theo để gọi món mà cứ chọn món nào rẻ nhất mà gọi bất kể mọi người có thích hay không.
Nhà tôi ở ngay bên cạnh nhà ba mẹ vợ nên lắm lúc mấy đứa em vợ cứ phàn nàn về tính tiết kiệm quá đáng của vợ tôi. Đi đâu vợ cũng nhờ người chở, đi xe mình sợ tốn xăng. Nước nhà mình không dùng cứ qua nhà ngoại rửa rau, lấy nước về đun với lý do “nước bên này trong và sạch hơn” dù chung một đường ống nước máy.
Tôi làm đủ cách vẫn không thể thay đổi được tính “siêu” tiết kiệm của vợ. Ảnh minh hoạ
Thấy vợ sống tiết kiệm đến mức kham khổ như thế, tôi vừa thương vừa trách. Vợ là chị cả sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh gia đình khó khăn nên phải tằn tiện để nuôi các em, tính tiết kiệm đã ăn sâu vào máu.
Nhưng tiết kiệm phải hợp lý phụ thuộc vào điều kiện và hoàn cảnh chứ để đến mức bủn xỉn keo kiệt thì không nên chút nào. Bây giờ, đời sống kinh tế đã khá lên nhiều, hai vợ chồng đã có của ăn của để rồi thì nên sống hưởng thụ một chút.
Chỉ cần không tiêu xài phung phí là được còn đáp ứng những nhu cầu tối thiểu là cần thiết. Cuộc đời sống nay chết mai, lỡ chết, có mang đi theo được đâu mà suốt ngày khư khư giữ tiền. Dù nói nặng có nhẹ có, tâm sự tỉ tê đủ kiểu nhưng vợ tôi vẫn chưa thay đổi, còn trách tôi không biết tằn tiện tích cóp cho tương lai…
Theo Minh Tuấn (Phụ nữ Tp HCM)
Định ly hôn vì vợ ngoại tình nhưng vợ lại đưa "lý do" khiến tôi bối rối
Cứ nghĩ đến cảnh người vợ tôi tin tưởng, yêu thương lại đầu ấp tay gối với kẻ khác, tôi chỉ biết uống đến khi say mèm. Vợ tôi giờ đã đưa con về ngoại ở. Tuy nhiên, hôm vừa rồi, vợ đột nhiên trở lại ...
Năm nay tôi 35 tuổi, tôi hiện đang làm việc ở một công ty thiết bị y tế với mức lương tạm ổn. Vợ kém tôi 5 tuổi, cô ấy có ngoại hình khá ưa nhìn và trẻ hơn tuổi. Chúng tôi cưới nhau đến nay đã ngót nghét 7-8 năm. Con trai tôi giờ cũng đã vào học lớp 1.
Hồi mới cưới nhau, vợ chồng tôi gần như trắng tay. Gia đình hai đứa ở quê đều nghèo nên chẳng thể giúp đỡ gì. Chúng tôi vẫn ở nhà thuê và con trai tôi lớn lên trong những ngôi nhà trọ tạm bợ. Thương vợ con, tôi không ngại khó, ngại khổ, cố gắng lăn lộn, cày cuốc để kiếm tiền.
Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên phải đi sớm về khuya, đi công tác ở tỉnh xa nên việc chăm con lẫn nội trợ đều do vợ tôi đảm trách.
Hình minh họa
Vợ tôi nhiều lần khóc, phàn nàn rằng tôi chỉ mải mê kiếm tiền mà vô tâm với vợ con. Những lần con tôi ốm đau, chỉ có mình vợ tôi vào viện chăm con còn tôi thì vẫn mải miết với công việc. Tôi thương vợ nhưng tôi nghĩ cô ấy suy nghĩ quá "ngắn". Tôi cho rằng một thằng đàn ông suốt ngày rúc ở xó bếp thì làm sao có nên làm nên việc lớn.
Vợ chồng tôi nhiều lần cãi nhau vì chuyện này. Nhưng tôi nghĩ vợ chồng mà xô bát, xô đũa là chuyện bình thường. Sau vài ngày, thậm chí vài tuần cãi vã, chiến tranh lạnh, chúng tôi lại làm hòa.
Con trai tôi giờ đã lớn, cháu đã vào học lớp 1, rất chăm học và hiểu chuyện. Vợ tôi giờ đã được rảnh rang hơn. Cứ đến chiều tối, sau khi lo cơm nước cho con xong, em lại tranh thủ đi học bơi, học yoga để cải thiện vóc dáng. Kể từ khi đi học, tôi thấy người vợ đẹp hơn hẳn. Em cũng chịu khó mua quần áo, váy vóc, trang điểm trưng diện khiến tôi nhiều lúc không nhận ra đó là vợ mình.
Hôm trước, tôi đang làm việc thì nhận được bức ảnh từ chị họ tôi. Chị tôi kể rằng hôm đó chị và chồng vào nhà nghỉ để "tranh thủ" vì ở nhà đông người không tiện thì bất ngờ gặp vợ tôi và một người đàn ông khác đang đánh xe ra. Sợ tôi không tin nên chị họ tôi đã nhanh chóng chụp được bức ảnh.
Cứ nhắm mắt là tôi tưởng tượng tới cảnh vợ ngủ với người khác. Ảnh minh họa
Nghe chị họ kể, tôi bàng hoàng chết lặng, thậm chí không tin vào mắt mình. Tôi không nghĩ bao năm nay tôi cố gắng phấn đấu sự nghiệp vì gia đình, vì vợ con giờ lại bị cắm sừng một cách nhục nhã như thế. Tôi đã mang bức ảnh đến nói chuyện thẳng thắn với vợ.
Ban đầu, cô ấy chối đây đẩy nhưng đến khi tôi dọa gọi cả chị họ tôi đến đối chất thì cô ấy mới chịu thú nhận rằng đó là cấp trên của cô ấy. Họ đã qua lại với nhau được nửa năm.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi quyết định sẽ ly dị vợ. Tôi cảm thấy cô ấy không còn xứng đáng với tình cảm của mình nữa. Cứ nghĩ đến cảnh người vợ tôi tin tưởng, yêu thương lại đầu ấp tay gối với kẻ khác, tôi chỉ biết uống đến khi say mèm. Vợ tôi giờ đã đưa con về ngoại ở. Lâu rồi tôi không gặp cô ấy.
Tuy nhiên, hôm vừa rồi, vợ đột nhiên trở lại nhà tôi và mang theo sổ khám sức khỏe. Tờ giấy siêu âm viết rõ cô ấy đã mang thai được 8 tuần và vợ quả quyết rằng đó là con tôi vì người đàn ông kia bị vô sinh đã lâu, không thể có con được!
"Anh có thể không còn yêu thương em nữa nhưng xin anh hãy nghĩ đến con của chúng ta. Anh cho em thêm một cơ hội nữa có được không", vợ tôi nói trong nước mắt.
Biết tin mình sắp có thêm con trong hoàn cảnh này, tôi không biết nên vui hay nên buồn. Mẹ tôi nói rằng nếu đứa con trong bụng vợ là của tôi thì tôi và gia đình sẽ phải có trách nhiệm, tôi đồng ý với điều này. Tuy nhiên, giờ tôi không biết phải làm sao với vợ cả.
Tôi có thể bỏ qua cho vợ, cùng cô ấy làm lại từ đầu nhưng tôi sợ lại bị cô ấy lừa gạt, cắm sừng một lần nữa.
Theo Dân Việt
Con vừa đẻ mắc bệnh nặng, xin mẹ chồng cho vay 100 triệu thì bà nói 1 câu khiến cô hận bà đến chết Thu vừa mở lời vay tiền thì mẹ chồng đã buông lời cay đắng: "Chết đứa này thì đẻ đứa khác, sao phải chữa cho tốn tiền. Tiền tiết kiệm của tôi, tôi phải giữ để phòng thân ngu gì đưa cho anh chị". Mới cưới nhau về cái Thu và Hùng đã có bầu rồi. Có con, 2 vợ chồng Hùng vui...