Tiếp người khách cuối cùng rồi ngày mai cưới chồng, cô gái bàng hoàng khi bước khỏi phòng tắm
Hoa không hối tiếc vì những gì đã hi sinh cho anh, cô chỉ hối tiếc rằng không còn sự lựa chọn nào tốt đẹp hơn. Nghe tiếng chân người bước vào căn phòng, tuy không phải lần đầu nhưng không hiểu sao Hoa hồi hộp vô cùng.
Quyết sinh ra trong một gia đình nghèo khó, Hoa cũng chẳng hơn gì. Học hết phổ thông thì Hoa nghỉ học vì mẹ bệnh lại lo cho 2 cô em gái đi học. Thay vì đi học, vui cười như những bạn cùng trang lứa, Hoa cất sâu vào lòng ước muốn được một lần bước chân lên giảng đường. Thời gian dạy cho cô quá nhiều thứ về cuộc sống, Hoa bon chen đủ thứ nghề để kiếm sống.
Ở miền quê nghèo không thể kiếm đủ tiền trang trải chi phí cả gia đình, Hoa khăn gói lên thành phố để tìm kiếm cho mình một vận may. Chính nơi đây Hoa gặp Quyết, chàng trai đôi mươi hàng ngày ăn mì gói đạp xe đến giảng đường. Chẳng hiểu sao Quyết lại mến Hoa từ cái nhìn đầu tiên. Phải, có lẽ vì Hoa quá đẹp; đôi mắt đen tròn, mái tóc thẳng và ngoại hình nõn nà như thiêu đốt đôi mắt kẻ si tình.
Sống chung dãy trọ rồi quen nhau dọn về “góp gạo thổi cơm chung”, hai người sống với nhau êm đềm, không một lời cãi vã. Ai cũng mong ngày đôi trẻ gửi thiệp hồng…
Suốt 4 năm trời Quyết học hết đại học rồi học lên thạc sĩ, chỉ mình Hoa bươn chải kiếm tiền trang trải mọi thứ. Những khi gặp khó khăn cùng cực nhất, nào là mẹ và em gái ở quê cần tiền chữa bệnh, tiền phòng trọ, tiền ăn uống và cả tiền cho Quyết đi học, Hoa vẫn cắn răng chịu đựng. Vì cô biết dù có nói ra cũng chỉ khiến Quyết bận lòng thêm, anh còn mãi miết đèn sách làm gì kiếm ra tiền.
Cùng cực nhất chính là thời gian đó, chẳng may Quyết gặp tai nạn gãy xương đùi không thể đi lại được. Vừa lo cho Quyết trị bệnh, ở quê mẹ cũng cần tiền phẫu thuật, Hoa đã làm liều bước vào con đường nhơ nhớp. Cô bắt đầu làm công nhân cả ngày còn đêm tiếp rượu kiếm thêm tiền, số tiền được khách cho có khi còn hơn cả ngày ngồi cong lưng làm công nhân.
Ban đầu, Hoa chỉ tiếp rượu đơn thuần thứ nhất quyết không bán đi phẩm giá. Nhưng rồi lại một lần nữa để lo cho Quyết chiếc xe xịn, một số tiền để Quyết ổn định công việc, Hoa đành nhắm mắt đưa chân. Nhìn người yêu mình khao khát có được công việc, khao khát được bằng bạn bằng bè, Hoa xót thương vô cùng.
Quyết dỗ dành Hoa: “Nếu được, em hãy mượn cho anh một số tiền, anh cần lo cho tương lai của hai đứa mình. Sau khi có việc, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền để trả nợ. Em đừng lo!”. Hai đứa cứ thế ôm nhau mà khóc. Quyết khóc vì anh chưa có gì trong tay, khóc vì sự bất lực của chàng trai có chí lớn. Còn Hoa, Hoa khóc vì cuộc đời mình chính thức vướng vào bùn nhơ.
Video đang HOT
Sau khi tiếp rượu, Hoa bằng lòng đi tiếp khách tại nhà riêng hoặc khách sạn với mức giá khá cao. Cơ thể bị dày vò đau đớn, bao nhiêu lần Hoa nhắc mình kiếm đủ số tiền cho Quyết và một chút của dư cho mẹ trị bệnh là cô xin chừa. Cô chỉ ước có mái nhà nhỏ, mở một tiệm tạp hóa để buôn bán nhỏ rồi chuẩn bị cơm cho chồng mỗi chiều tan sở. Bao nhiêu lần Hoa tự thấy mình không còn xứng đáng với Quyết, không xứng với tình yêu mà anh dành cho cô. Nhưng Hoa cũng không dám buông tay bởi mất Quyết là đời cô chẳng còn gì.
Rồi Quyết có công việc, tuy chưa có đồng nào đưa cho Hoa nhưng dường như mọi thứ đang đi vào quỹ đạo của nó. Tháng đầu tiên đi làm, Quyết vẫn phải ăn uống chi tiêu trên đồng tiền ngày công nhân tối bán rượu của bạn gái mình. Thế mà, khi vừa bước vào môi trường mới, Quyết lại quên béng đi Hoa. Anh phải lòng cô con gái út của giám đốc nơi anh làm.
Hôm ấy, ngày cuối cùng Hoa đi tiếp khách, cũng là ngày Quyết nhận tháng lương đầu tiên. Lòng Hoa vui vô cùng bởi cuối cùng cô cũng bước ra được khỏi vũng bùn nhơ ấy. Hoa được gọi đến một căn biệt thự – nơi đây là khu trọ cao cấp của những cậu ấm cô chiêu. Hoa bước vào căn phòng đã được hẹn, cô đẩy cửa vào trong nhưng chưa có một ai.
Hoa bước vào phòng tắm, cô tắm như thể muốn gột rửa hết tủi nhục cuộc đời mình. Vừa tắm Hoa vừa thầm nghĩ, chỉ một lần cuối cùng này nữa là cô đã có thể yên phận ở bên Quyết trọn đời. Cô không hối tiếc vì những gì đã hi sinh cho anh, chỉ hối tiếc rằng không còn sự lựa chọn nào tốt đẹp hơn. Nghe tiếng chân người bước vào căn phòng, tuy không phải lần đầu nhưng không hiểu sao Hoa hồi hộp vô cùng.
Tắm xong Hoa kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông cởi trần đợi Hoa bỗng quay lưng lại….Trời ơi, tại sao đó lại là Quyết.
- Tại sao anh… !? Hoa lắp bắp không nói nên lời.
- Tại sao em lại ở đây? Đi làm tăng ca của em đây ư?
- Quyết! Hãy nghe em nói, xin anh hãy nghe em nói một lời thôi.
- Còn gì để nói sao? Cô thật hèn hạ và dơ bẩn.
- …
- Cô không xứng đáng với tôi. Đáng ra tôi cũng sẽ cưới cô mặc dù tình yêu đã hết. Nhưng giờ thì xin cô biến khỏi cuộc đời tôi đi.
Hoa khóc, nước mắt tủi nhục cứ thế tuôn trào. Cô không níu kéo hay van xin Quyết thêm được nữa.
- Rầm! Cánh cửa đóng lại, tiếng chân Quyết cứ dần nhỏ lại rồi mất hút giữa màn đêm yên tĩnh.
Cô gái ngồi trong căn phòng lạnh, muốn khóc nhưng không hiểu sao lúc này Hoa không thể nào rớt nước mắt được nữa. Cô đã yêu và hi sinh hết lòng, nhưng có lẽ cô đã hi sinh sai cách và yêu nhầm người. Hoa biết bắt đầu lại từ đâu khi bên ngoài chỉ là ngõ cụt, cô vẫn đau đáu nhìn về con đường không có lối ra…
Theo GĐVN
Ngày mai mình ra tòa
Khép lại một ngày mệt mỏi và nhiều lo nghĩ, em bước lên phòng, thấy anh đang nằm ru bé con ngủ, bên cạnh đó thằng lớn đang giục bố nhanh để cùng chơi trò siêu nhân bắn nhau. Khung cảnh ấy thật êm đềm biết bao nhiêu. Vậy mà thay vì cười thì em lại khóc. Ngày mai chúng mình ra tòa.
Ảnh minh hoạ
Đã bao lần em tự hỏi: "Tha thứ cho anh được không? Tha thứ cho anh đi, một lần thôi. Không chỉ vì anh mà là vì con và vì cả mình nữa". Nhưng rồi em lại nghĩ anh đã hết yêu em rồi. Nếu không sao anh lại qua lại với người đàn bà khác, nếu không sao anh có thể phản bội em, làm tổn thương em. Anh nói anh sai rồi và xin em cho anh một cơ hội. Thế nhưng anh không biết, anh đã khoét vào trái tim em một vết thương sâu hoắm không bao giờ lành.
Em sẽ chẳng biết là anh dối lừa nếu đêm đó con không đi viện cấp cứu giữa đêm. Trong lúc sợ hãi, dù biết anh đang đi công tác ở xa nhưng em vẫn gọi điện cho anh lúc giữa đêm chỉ mong được nghe giọng anh động viên: "Em chịu khó, đừng sợ, mai anh về". Nhưng trả lời em không phải anh mà là giọng ngái ngủ của một người phụ nữ. Rồi sau đó là tiếng anh hỏi và rồi điện thoại tắt. Chỉ nghĩ đến cảnh lúc đó, con thì đang sốt mê man phải truyền nước, thằng lớn ở nhà phải gọi cửa lúc giữa đêm nhờ hàng xóm trông hộ, còn chồng thì đang nằm cạnh một người đàn bà khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thì em không bao giờ muốn tha thứ cho anh, không bao giờ nghĩ mình sẽ bị lay động bởi những lời xin lỗi, những lời khuyên ngăn của anh em, bạn bè.
Em nhớ đến những ngày tháng yêu nhau, những năm chồng vợ mình êm đềm hạnh phúc. Em nhớ đến bao dự định, bao ước mơ, bao thề bồi, hứa hẹn. Những lúc đau khổ, nhớ lại những điều tươi đẹp chỉ càng cảm thấy đớn đau thêm. Nhưng em vẫn cố nhớ hòng mong tìm cho mình một lí do để bao dung. Thật tiếc, cuối cùng em vẫn chỉ là một người phụ nữ ích kỉ. Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, đến nỗi đau của mình. Nỗi đau quá lớn mà một trái tim yếu mềm như em không đủ sức chịu đựng.
Ngày mai mình ra tòa, con đường vốn chung đôi giờ chia thành đôi ngả. Đứa lớn ở với bố, bé em sẽ ở với mẹ. Cha mẹ xa nhau nên con trẻ cũng phải chịu cảnh chia lìa. Em sẽ nhớ lắm những tối ba cha con cùng chơi đồ hàng, rồi cha vờ làm ngựa cưỡi con nhong nhong. Em sẽ nhớ lắm hai anh em chúng suốt ngày tranh giành đồ chơi nhau rồi khóc hờn chí chóe.
Chiều nay anh nói "vẫn còn kịp nếu em có thể tha thứ cho anh. Ai cũng sẽ có lúc mắc phải sai lầm, ai cũng có lúc cần được một lần tha thứ". Chỉ tiếc là em không đủ rộng lượng để quên đi những tổn thương, càng không có dũng khí để có thể hạnh phúc như chưa từng đau khổ. Em cũng không hiểu sao những người phụ nữ khác làm được điều đó mà em lại không. Có lẽ là vì sự chịu đựng của em quá kém, hoặc là em đã yêu anh quá nhiều.
Ngày mai mình ra tòa. Chỉ còn tối hôm nay, trên danh nghĩa em vẫn gọi anh là chồng, anh vẫn gọi em là vợ. Chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa cả, chỉ muốn đứng lặng nhìn anh ôm con ngủ. Chỉ muốn được giữ lại khoảnh khắc bình yên này trong tim. Ngày mai mình sẽ không còn chung nhau cả niềm vui và nỗi buồn, cả những lo toan và vướng bận. Mọi hạnh phúc đã ở lại phía sau lưng, chỉ còn một khoảng trời chênh vênh phía trước.
Giá như...có bao giờ anh nghĩ thế không? Giá như anh đừng ham vui, giá như anh biết trân trọng để giữ gìn tổ ấm. Giá như anh biết em sẽ đau khổ thế nào có lẽ anh sẽ không đánh đổi với giá quá đắt vậy phải không anh? Và em cũng nghĩ, giá như em có thể rộng lượng hơn, giá như em đừng có hẹp hòi, cố chấp, chắc hẳn chúng ta vẫn có thể ở bên nhau và các con vẫn sẽ có đủ cha đủ mẹ. Giá như...bây giờ cũng chẳng để làm gì cả. Nên chúng ta cứ nhẹ nhàng thế mà chia tay.
Qua đêm nay thôi, ngày mai chúng mình sẽ gọi nhau là chồng cũ, vợ cũ.
Theo Dân Trí
Lặng người nghe cuộc đối thoại giữa bố mẹ chồng 27 tuổi tôi lên xe hoa về nhà chồng, nhiều người cho rằng tôi may mắn vì hình thức cao chưa nổi 1m60, da ngăm ngăm đen, không có gì nổi bật mà lại lấy được Tuấn- anh chàng đẹp trai, con nhà mặt phố. Về phía bố mẹ tôi, ai cũng mừng vì tôi lấy được chàng rể không chỉ đẹp trai...