Tiếp khách cho chồng, tôi lãnh một cái tát như là trời giáng
Mấy hôm nay tôi chẳng thế nào mà chợp mắt được, vừa tủi thân vừa căm giận ông chồng mắc bệnh sĩ diện hão, suốt ngày lải nhải “giàu vì bạn, sang vì vợ”.
Tôi đến khốn khổ vì chứng sĩ diện hão của ông chồng. Ảnh minh họa.
Tôi với chồng tôi lấy nhau đến nay đã 8 năm, có với nhau 2 mặt con một trai một gái. Ai nhìn vào cũng tấm tắc khen gia đình điểm 10 nhưng đâu biết, đằng sau đó là cuộc chiến âm ỉ, có thể bùng phát và hạnh phúc tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ngày chưa lấy anh, tôi cũng được xem là gái xinh, được nhiều anh tán tỉnh. Nói không điêu ngoa chứ hồi đó, khi tôi mới ra trường, phải mấy anh cưa cẩm cùng lúc. Dáng dong dỏng cao, da trắng hồng, tóc đen óng buông xõa tự nhiên, bạn bè vẫn thường bảo “xinh thế mà đến giờ vẫn chưa có người yêu”.
Thực ra là vì lúc đó tôi chưa thấy hợp ai. Những người theo đuổi thì người bằng tuổi trẻ con quá, người lại chín chắn quá sợ khó hòa hợp, người lại xa quê tôi sợ Tết chẳng được về nhà ngoại thì khổ.
Rồi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ. Một người đàn ông vẻ ngoài khá cao ráo, da rám nắng đàn ông. Anh cùng quê, chỉ cách nhà tôi vài chục cây. Không chỉ thế, gia đình nhà anh có điều kiện, có nhà thành phố. Bố anh cũng hứa sẽ sắm xe hơi cho nếu lấy vợ, sinh con để về quê cho tiện.
Yêu nhau 2 năm thì chúng tôi quyết định cưới. Cuộc sống vợ chồng mới đầu rất hạnh phúc. Anh thường xuyên mời bạn bè, đồng nghiệp về nhà ăn uống, nhậu nhẹt, vừa để hàn thuyên chuyện trò, vừa để khoe có vợ đảm, vợ xinh và con khôn.
Thế nhưng đến khi tôi sinh đứa thứ hai thì thân hình sồ sề, không về lại dáng được như hồi sinh đứa đầu nữa. Anh suốt ngày cứ kêu ca, đay nghiến điệp khúc “giàu vì bạn, sang vì vợ” khiến tôi hoang mang. Nhiều lúc cứ nghĩ chẳng lẽ nào mình làm gì khiến anh mất mặt với bạn bè ư?
Video đang HOT
Rồi một ngày cuối tuần, đồng nghiệp chồng đến chơi. Tôi cố ra dáng là người vợ đảm đang như mọi khi. Tôi chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, bia rượu cho anh từ vài ngày trước, trong lòng cứ đinh ninh thế nào hôm ấy ông chồng hay kêu ca của mình sẽ mở mày mở mặt với anh em.
Vậy nhưng mà chuyện không như là mơ các chị em à. Khi tôi dọn dẹp xong định ngồi xuống ăn uống với mọi người, bỗng thấy nét mặt ông chồng có vẻ gì đó không ưng cho lắm.
Tưởng đồ ăn không ngon, không đáng giá, tôi cứ nóng ran trong lòng.
Bỗng có tiếng điện thoại reo. Mở máy ra, choáng váng khi đọc dòng tin nhắn “Lên lầu với con đi”. Tức lắm, muốn nổi xung luôn cho hả giận bấy lâu cố kìm nén, thế nhưng còn các bạn ông ngồi đó. Tôi cứ ngồi lì ở đó xem ông chồng tôi làm gì.
Ai ngờ, dù thấy ông ra vẻ cười nói với anh em đồng nghiệp nhưng mặt đỏ tía nhìn tôi trừng trừng. Tôi cũng điêu ngoa không vừa chằm chằm đáp lại ánh mắt đó. Ăn uống no nê, tôi mới ngồi dậy. Thú thực là lúc đó tôi đành tìm cớ đứng lên, chào mọi người vào chăm con cho ông chồng vô tâm kia vừa lòng.
Thế nhưng, khi tàn tiệc, xuống dọn dẹp xong xuôi. Tôi định ngồi hỏi lý do đầu đuôi xem tại làm sao ông ấy khinh tôi đến vậy nhưng vừa mở cửa phòng ngủ thì ông chồng cho một cái tát đau điếng như trời giáng. Rồi ông ta phán một câu đau đớn: “Giàu bì bạn, sang vì vợ, nhà có nỗi đâu mà cô làm tôi mất mặt quá. Ăn mặc thì lôi thôi, diêm dúa mà đẫy đà. Tôi đã bảo đi đi cho đỡ xấu mặt còn ngồi trơ ra đó”.
Tôi tức sôi người nhưng đành ngậm ngùi. Suy nghĩ lại thì các cô em đồng nghiệp của ông đến nhậu ai cũng xinh đẹp, trẻ trung, son phấn dày đặc, chắc ông ấy phải hãnh diện lắm khi được ngồi ăn nhậu cùng các em. Còn tôi thì, một bà vợ hai con ục ịch… Chẳng dám đi đâu cùng chồng, bạn bè đến chơi cũng phải tìm kế rút lui vì người xấu “làm mất mặt chồng”!
Nghĩ mà tủi thân. Bấy lâu nay đi với ông chồng quần là áo lượt tôi cũng ái ngại vì cái thân hình đẫy đà của mình. Nhưng tất cả là do tôi hi sinh vì chồng vì con. Sáng đêm tối mặt với con cái, nhà cửa, bếp núc, rồi còn chạy đi làm nữa, lấy đâu thời gian mà làm đẹp như mấy em thảnh thơi chưa chồng con kia được chứ. Mấy cô kia mà có lấy chồng sinh con thì cũng chẳng khá hơn tôi được.
Tức mãi, tức từ hôm ấy đến giờ nhưng mà hôm nay đi làm mới dám viết vài dòng tâm sự chia sẻ cùng các chị em. Ở nhà thể nào ông chồng cũng hét ầm lên nếu biết tôi kể lể những điều này mất. Chị em nào có cùng nỗi niềm thì chia sẻ cho xả bớt bực tức trong người nhé!
Theo VNE
Lạ đời, em có thai lại không chịu cưới tôi
Tôi chắc như đinh đóng cột rằng, chỉ cần tôi nói một lời thì hai tháng nữa, đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra.
Vì bây giờ, em đang mang trong mình cái thai, là con của tôi và em. Tôi cũng không dám tin rằng, mình lại có con nhanh đến như vậy.
Còn nhớ cái ngày em báo tin với tôi rằng em có bầu bằng giọng hớn hở, tôi đã không tỏ ra vui mừng chút nào. Vì khi đó tôi còn đi công tác miền Nam vài tháng nữa mới về. Tôi bảo em tìm cách bỏ cái thai đi vì bây giờ công việc của tôi đang trên đà phát triển, ai biết tôi cưới vợ có bầu sớm như thế không hay. Với lại, vài tháng sau tôi về thì bụng em quá to rồi, khó mà thuận tiện cho việc cưới xin. Tôi khuyên em bỏ cái thai đi rồi đợi sau này tôi chuyển về Bắc hẳn thì chúng tôi tiếp tục có con và cưới cũng được.
Nhưng em không nghe lời tôi, em cứ giữ cái thai. Tôi bực mình không nói với em câu nào, cũng không gọi điện nhắn tin luôn. Tôi nghĩ rằng, mình làm như thế thì em sẽ sợ và sẽ đồng ý yêu cầu của tôi và bỏ cái thai đi. Nhưng em thật sự cứng rắn, em nhất định không làm thế.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". (Ảnh minh họa)
Tôi gọi cho em nhiều lần mà không được. Cuối cùng, tôi bực quá thôi luôn, không nói với em câu nào suốt 3 tháng trời. Sau đó, tôi như tỉnh ngủ, tôi đã nhấc máy lên liên lạc lại với em để hỏi xem em đã phá thai chưa. Lúc này tôi nghĩ, em đã phá rồi vì tôi không nói gì thì làm sao em dám để. Tôi nói với em rằng, bây giờ phá không kịp nữa. Tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ và xin cưới em.
Lập tức, tôi bay về Bắc và đưa em về ra mắt gia đình để nói chuyện cưới xin. Em không làm theo lời tôi thì tôi chiều theo ý em. Không em vác cái bụng này đi ăn vạ khắp nơi, tung tin tôi là cha đứa bé thì bất lợi cho công việc và danh dự của tôi. Tôi đã xuống nước với em như thế. Chẳng ngờ, khi tôi có ý định cưới, em từ chối. Em bảo, em không muốn lấy người đàn ông như tôi.
Tôi cười khẩy bảo em: "Em đùa anh à, không cưới anh thì em định cưới ai, em điên à, con trong bụng đang lớn, em định sống thế nào nếu không có anh?". Em đáp lại tôi bằng giọng lạnh tanh: "Em tất nhiên là không cưới ai, em sẽ tự sinh con và nuôi con, em không cần con có cha. Anh dù là cha nó cũng không cần có trách nhiệm với nó. Anh coi như không có em và con tồn tại. Người đàn ông đã từng nghĩ cách giết con mình, không có tư cách làm cha của con em. Con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh".
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình.(Ảnh minh họa)
Nói rồi, em bỏ đi. Tôi bàng hoàng về quyết định của em. Lạ thật, tôi còn nghĩ, khi tôi nói ra chuyện cưới xin, em sẽ vui mừng mà biết ơn tôi. Nhưng không ngờ, em lại chọn cách như thế, cách mà người khác sẽ nhìn em bằng con mắt khác thường. Tôi không hiểu nổi em nữa.
Tôi cũng không hiểu nổi nhiều chị em phụ nữ bây giờ. Họ thà là chọn làm mẹ đơn thân còn hơn là lấy chồng. Lạ thật, là phụ nữ sinh ra là để làm vợ, làm mẹ, thế mà lại thích làm mẹ đơn thân, nuôi con một mình, có phải là quá thiệt thòi hay không.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng không hiểu tại sao người yêu tôi lại làm thế. Dù sao thì tôi cũng đã đề cập chuyện cưới xin rồi, sao em lại phũ phàng và từ bỏ cơ hội làm vợ của mình. Tôi chỉ sợ, sau này em sẽ phải ân hận vì quyết định của mình mà thôi!
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi? Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới...