Tiếp khách cho chồng, tôi lãnh 1 cái tát như trời giáng
Mấy hôm nay tôi chẳng thế nào mà chợp mắt được, vừa tủi thân vừa căm giận ông chồng mắc bệnh sĩ diện hão, suốt ngày lải nhải “giàu vì bạn, sang vì vợ”.
Tôi đến khốn khổ vì chứng sĩ diện hão của ông chồng. Ảnh minh họa.
Tôi với chồng tôi lấy nhau đến nay đã 8 năm, có với nhau 2 mặt con một trai một gái. Ai nhìn vào cũng tấm tắc khen gia đình điểm 10 nhưng đâu biết, đằng sau đó là cuộc chiến âm ỉ, có thể bùng phát và hạnh phúc tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ngày chưa lấy anh, tôi cũng được xem là gái xinh, được nhiều anh tán tỉnh. Nói không điêu ngoa chứ hồi đó, khi tôi mới ra trường, phải mấy anh cưa cẩm cùng lúc. Dáng dong dỏng cao, da trắng hồng, tóc đen óng buông xõa tự nhiên, bạn bè vẫn thường bảo “xinh thế mà đến giờ vẫn chưa có người yêu”.
Thực ra là vì lúc đó tôi chưa thấy hợp ai. Những người theo đuổi thì người bằng tuổi trẻ con quá, người lại chín chắn quá sợ khó hòa hợp, người lại xa quê tôi sợ Tết chẳng được về nhà ngoại thì khổ.
Rồi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ. Một người đàn ông vẻ ngoài khá cao ráo, da rám nắng đàn ông. Anh cùng quê, chỉ cách nhà tôi vài chục cây. Không chỉ thế, gia đình nhà anh có điều kiện, có nhà thành phố. Bố anh cũng hứa sẽ sắm xe hơi cho nếu lấy vợ, sinh con để về quê cho tiện.
Yêu nhau 2 năm thì chúng tôi quyết định cưới. Cuộc sống vợ chồng mới đầu rất hạnh phúc. Anh thường xuyên mời bạn bè, đồng nghiệp về nhà ăn uống, nhậu nhẹt, vừa để hàn thuyên chuyện trò, vừa để khoe có vợ đảm, vợ xinh và con khôn.
Video đang HOT
Thế nhưng đến khi tôi sinh đứa thứ hai thì thân hình sồ sề, không về lại dáng được như hồi sinh đứa đầu nữa. Anh suốt ngày cứ kêu ca, đay nghiến điệp khúc “giàu vì bạn, sang vì vợ” khiến tôi hoang mang. Nhiều lúc cứ nghĩ chẳng lẽ nào mình làm gì khiến anh mất mặt với bạn bè ư?
Rồi một ngày cuối tuần, đồng nghiệp chồng đến chơi. Tôi cố ra dáng là người vợ đảm đang như mọi khi. Tôi chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, bia rượu cho anh từ vài ngày trước, trong lòng cứ đinh ninh thế nào hôm ấy ông chồng hay kêu ca của mình sẽ mở mày mở mặt với anh em.
Vậy nhưng mà chuyện không như là mơ các chị em à. Khi tôi dọn dẹp xong định ngồi xuống ăn uống với mọi người, bỗng thấy nét mặt ông chồng có vẻ gì đó không ưng cho lắm.
Tưởng đồ ăn không ngon, không đáng giá, tôi cứ nóng ran trong lòng.
Bỗng có tiếng điện thoại reo. Mở máy ra, choáng váng khi đọc dòng tin nhắn “Lên lầu với con đi”. Tức lắm, muốn nổi xung luôn cho hả giận bấy lâu cố kìm nén, thế nhưng còn các bạn ông ngồi đó. Tôi cứ ngồi lì ở đó xem ông chồng tôi làm gì.
Ai ngờ, dù thấy ông ra vẻ cười nói với anh em đồng nghiệp nhưng mặt đỏ tía nhìn tôi trừng trừng. Tôi cũng điêu ngoa không vừa chằm chằm đáp lại ánh mắt đó. Ăn uống no nê, tôi mới ngồi dậy. Thú thực là lúc đó tôi đành tìm cớ đứng lên, chào mọi người vào chăm con cho ông chồng vô tâm kia vừa lòng.
Thế nhưng, khi tàn tiệc, xuống dọn dẹp xong xuôi. Tôi định ngồi hỏi lý do đầu đuôi xem tại làm sao ông ấy khinh tôi đến vậy nhưng vừa mở cửa phòng ngủ thì ông chồng cho một cái tát đau điếng như trời giáng. Rồi ông ta phán một câu đau đớn: “Giàu bì bạn, sang vì vợ, nhà có nỗi đâu mà cô làm tôi mất mặt quá. Ăn mặc thì lôi thôi, diêm dúa mà đẫy đà. Tôi đã bảo đi đi cho đỡ xấu mặt còn ngồi trơ ra đó”.
Tôi tức sôi người nhưng đành ngậm ngùi. Suy nghĩ lại thì các cô em đồng nghiệp của ông đến nhậu ai cũng xinh đẹp, trẻ trung, son phấn dày đặc, chắc ông ấy phải hãnh diện lắm khi được ngồi ăn nhậu cùng các em. Còn tôi thì, một bà vợ hai con ục ịch… Chẳng dám đi đâu cùng chồng, bạn bè đến chơi cũng phải tìm kế rút lui vì người xấu “làm mất mặt chồng”!
Nghĩ mà tủi thân. Bấy lâu nay đi với ông chồng quần là áo lượt tôi cũng ái ngại vì cái thân hình đẫy đà của mình. Nhưng tất cả là do tôi hi sinh vì chồng vì con. Sáng đêm tối mặt với con cái, nhà cửa, bếp núc, rồi còn chạy đi làm nữa, lấy đâu thời gian mà làm đẹp như mấy em thảnh thơi chưa chồng con kia được chứ. Mấy cô kia mà có lấy chồng sinh con thì cũng chẳng khá hơn tôi được.
Tức mãi, tức từ hôm ấy đến giờ nhưng mà hôm nay đi làm mới dám viết vài dòng tâm sự chia sẻ cùng các chị em. Ở nhà thể nào ông chồng cũng hét ầm lên nếu biết tôi kể lể những điều này mất. Chị em nào có cùng nỗi niềm thì chia sẻ cho xả bớt bực tức trong người nhé!
Theo VNE
Hãy hạnh phúc nhé anh
Tình yêu của mình mong manh quá, chỉ như những bong bóng xà phòng - đẹp mà dễ vỡ, vỡ vụn như trái tim em khi hay tin anh đi hỏi vợ.
Ngày xưa em mong ngày anh về phép bao nhiêu thì giờ em lại sợ bấy nhiêu, sợ vô tình một lúc nào đó chạm mặt nhau mà không nói được một câu chào, dù hai đứa mình đã hứa xem nhau là bạn; sợ phải đau nhói lòng khi thấy anh tay trong tay cùng người con gái khác; sợ anh nhìn thấy sự đau khổ trong lòng em cũng như em sẽ thấy nó trong đôi mắt của anh - những nỗi sợ hãi mà cả hai chúng ta đang cố vượt qua để không làm cho những người thân của mình phải buồn thêm.
Bài thơ đầu anh tặng cho em, anh còn nhớ không? Em đã không còn giữ nó bên mình, đã đốt bỏ đi như muốn xóa bỏ đi một chuyện tình ngang trái. Ước gì đầu óc mình có thể như máy tính nhỉ, phần nào cần xóa chỉ cần nhấn phím "delete", vậy thì tốt quá phải không anh? Anh nói mình không hợp tuổi, gia đình anh không chấp nhận. Em biết, em còn biết anh là một người con thật hiếu thảo, rất thương mẹ cha, không muốn cha mẹ buồn khổ.
Em đã từng trách anh, trách anh sao không cố gắng thuyết phục gia đình, trách anh dành tình yêu cho em chưa đủ lớn nên mới dễ dàng buông xuôi theo số phận, để cả hai phải khổ đau. Nhưng giờ em đã hiểu về gia đình anh, hiểu rằng anh có nỗi khổ riêng mình. Em lại càng đau lòng hơn khi hay anh để thân xác mình ngày một tiều tụy, anh già hơn rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn.
Anh có biết những lời anh nói với em trong lần gặp mặt cuối cùng ấy giống như ngàn mũi kim xuyên thấu tim em không, khi anh phủ nhận tất cả tình cảm của chúng ta. Ngồi với nhau hàng giờ chỉ để nghe anh kể về vợ anh, cô ấy đẹp ra sao, anh yêu cô ấy như thế nào, sợ mất cô ấy khi không bên cạnh cô ấy... mà không hề hỏi em một câu dù em đang lên cơn sốt cao, mặt mũi đỏ bừng. Sao bảo là bạn bè mà vô tình quá vậy anh? Nếu anh yêu cô ấy như vậy thì sao để mình ra nông nỗi này? Anh yêu như thế sao không vui vẻ đi cưới người ta mà cứ hành hạ thân thể mình để đến nỗi ngất đi trong lễ ăn hỏi? Yêu nhiều như thế sao lúc anh làm em tổn thương thì anh cũng nát cả lòng?
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Chúng mình đâu chỉ quen nhau một ngày một bữa, đâu phải là cái tuổi học trò mà còn bồng bột không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả hả anh. Mình đều đã lớn đã biết đâu là đúng đâu là sai, điều gì nên làm và không nên. Em biết anh chỉ muốn em quên anh nên anh mới làm thế, nhìn đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, em biết anh đã suy nghĩ nhiều lắm. Em cảm ơn anh đã chia sẻ cho em nghe về tình cảm tốt đẹp của anh dành cho cô ấy, và nếu đó là sự thật thì em thực lòng chúc phúc cho anh, còn nếu không em cũng sẽ cố vui để anh yên tâm mà chu toàn hạnh phúc với người ta, để anh không còn bận tâm về em nữa, để cả hai chúng ta đều không phải chạm tới những nỗi đau thầm kín.
Giờ đây ngồi nhớ lại, em không biết sao hôm ấy mình có đủ can đảm để ngồi nghe anh nói. Có lẽ em đã chấp nhận sự thật là anh mãi không thuộc về em. Nhưng em cám ơn anh nhiều lắm vì anh đã hiểu em khi anh nói rằng: "Em không muốn khóc trước mặt người làm mình đau khổ, phải không?", dù anh chưa một lần thấy em khóc. Em không muốn anh thấy em yếu đuối để anh lo lắng, em phải cứng rắn để anh còn làm tròn bổn phận của một người con, người chồng dù lòng em tan nát.
Nước mắt và nỗi đau cứ trải dài theo từng đêm. Mỗi đêm là sự dày vò với từng ấy kỉ niệm êm đềm. Cô bé đồng nghiệp cứ bảo rằng "sao chuyện chị buồn quá nhưng đẹp có thể viết tiểu thuyết được đấy", em chỉ cười. Cả đời em không thích đọc tiểu thuyết buồn mà giờ lại phải buộc lòng phải trải nghiệm, buồn cười thật. Mà còn buồn cười hơn khi người ta phụ mình đi lấy vợ mà mình còn đi an ủi động viên người ta cố gắng vượt qua. Nghĩ lại đôi khi thấy mình chẳng giống ai, cứ giả vờ cứng cỏi để rồi tim mình tan nát, cố cười mà nước mắt đọng bờ mi, đời trớ trêu quá!
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình. Em đã không thể ở bên anh chia sẻ vui buồn, không thể chăm sóc cho anh thì em chỉ biết cầu nguyện cho anh mà thôi, cầu mong anh hạnh phúc bên người ta, an nhàn trong cuộc sống. Còn em, em tin một ngày nào đó hạnh phúc thực sự sẽ đến với em và bình yên sẽ về lại trong tim chúng ta trong một ngày không xa. Hạnh phúc nhé, anh yêu của em! Hi vọng ngày gặp lại, nụ cười sẽ nở thật tươi trên môi mỗi người. Tạm biệt nhé, tình yêu của em!
Theo VNE
Nỗi đau của một kiếp người "Một con đường quốc lộ đã xong, một con đường đẹp, mịn, trải dài như tấm thảm bất tận, mọi người đều hân hoan. Với riêng tôi, mỗi khi nhìn ngắm con đường ấy, tôi lại thấy một kiếp người, một cuộc đời, đó chính là chị". Hôm nay về quê, tôi lại gặp chị, một người phụ nữ có thể nói là...