Tiền làm được bao nhiêu đưa chồng giữ, người vợ choáng váng khi bị chồng đuổi ra khỏi nhà
Ngày tôi bắt đầu yêu, bố tôi thường nói với tôi rằng: ‘Con à, sau này lập gia đình, con luôn phải nhớ: tiền chính là máu’. Sau hai năm lấy chồng, tôi mới thấm thía câu nói này của bố.
Tôi 26 tuổi, lấy chồng hai năm nay nhưng chưa có con. Mặc dù chưa bận bịu con nhỏ nhưng chồng tôi không cho tôi đi làm, mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học. Chồng tôi không cho tôi làm công việc văn phòng vì lo sợ tôi ngoại tình. Mặc dù tôi không hề có tính đó nhưng chồng tôi vẫn không yên tâm.
Nhà chồng tôi làm ruộng. Chồng tôi bắt tôi ở nhà làm ruộng với cha mẹ chồng. Tôi thì từ nhỏ đến lớn chưa biết làm nông bao giờ nhưng vì chồng tôi không cho tôi đi làm công việc văn phòng nên cuối cùng tôi vẫn phải chấp nhận ở nhà làm ruộng, mặc dù trong lòng cảm thấy không hề thoải mái.
Ngoài công việc đồng áng, vào những lúc rảnh rỗi, tôi tranh thủ kinh doanh trên mạng nên cũng kiếm được tiền. Như năm ngoái, mỗi tháng tôi cũng kiếm được khoảng 6 triệu đồng/tháng. Năm nay thì kém hơn nhưng mỗi tháng tôi cũng kiếm được khoảng 3,5 triệu đồng. Tôi làm được bao nhiêu, chồng tôi giữ hết, chỉ để lại 500.000 đồng cho tôi tiêu vặt.
Chồng tôi làm kinh doanh nhưng không lời lãi được bao nhiêu vì làm ăn ở nông thôn không dễ dàng gì. Mỗi tháng trừ tiền thuê ốt ra còn phải trả lãi khoản nợ ngân hàng 200 triệu vay cách đây 5 năm. Cùng với các khoản nợ lặt vặt cũng lên đến khoảng 300 triệu.
Tiền chồng tôi kiếm ra chỉ đủ tiền ăn và tiền ăn nhậu của chồng. Chỉ vì cái tật ăn nhậu mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt ngày.
Ảnh minh họa
Năm ngoái, chồng tôi cứ đi nhậu về là chửi vợ, chửi cả dòng họ nhà vợ. Năm nay chồng tôi ít nhậu nhẹt hơn nhưng cái tính gia trưởng thì không thay đổi.
Video đang HOT
Tôi muốn giữ tiền nhưng chồng tôi không đồng ý vì sợ tôi làm mất tiền. Chồng tôi nói là sợ tôi làm mất nhưng thực chất là sợ tôi cho bên ngoại.
Nói thật từ ngày lấy chồng, ở nhà chồng, tình cảnh không có tiền trong người khiến tôi thấy mình như đang đi tù vậy. Vì chuyện tiền bạc và tính cách gia trưởng của chồng nên cứ vài ngày vợ chồng tôi lại cãi nhau một trận. Mỗi lần cãi nhau như vậy, tôi lại là người phải nhịn rồi làm lành để cho mọi chuyện được êm đẹp.
Mỗi lần đụng chuyện gì, chồng tôi cũng đều đổ hết lỗi cho tôi, cho bên ngoại. Như chuyện vợ chồng tôi khó khăn về đường con cái chẳng hạn. Năm ngoái tôi mang bầu nhưng bị hỏng thai. Nguyên nhân do chồng tôi nghiện hút thuốc lá dẫn đến tinh trùng yếu, bản thân tôi cũng hít phải khói thuốc lá của chồng thường xuyên. Khi tôi bảo chồng tôi bỏ thuốc lá và đi uống thuốc gì cho tinh trùng khỏe để sinh con thì anh ấy chửi ầm lên. Chồng tôi đổ lỗi cho tôi, cho rằng đứa trước hỏng là do tôi đi lại về bên ngoại nhiều nên mới như vậy, mặc dù suốt cả thai kỳ tôi chỉ về ngoại đúng 2 lần.
Mặc dù bố mẹ tôi chẳng có lỗi gì với chồng tôi hay bố mẹ chồng tôi nhưng chồng tôi lúc nào cũng tỏ ra hằn học với bên ngoại. Cứ đụng chuyện gì là nói tôi và nói bố mẹ tôi không ra gì.
Bố mẹ tôi là công nhân, công việc vất vả, lại còn nuôi mấy đứa em tôi nữa nên ít khi gọi điện hỏi thăm con rể. Chỉ vì như vậy mà chồng tôi tỏ ra ác cảm với bố mẹ tôi. Anh ta luôn có tư tưởng coi khinh bố mẹ vợ.
Cho dù vợ chồng tôi cãi nhau vì bất cứ chuyện gì, chồng tôi cũng lôi bố mẹ tôi ra chửi. Anh ta chửi bố mẹ tôi không biết dạy con, chửi vì bố mẹ tôi mà cuộc hôn nhân này lục đục…
Chồng tôi luôn luôn nghĩ sai cho bố mẹ tôi. Tôi bị ốm. bố mẹ tôi gọi điện cho tôi bảo tôi thu xếp đi khám. Chồng tôi liền cho rằng như vậy là bố mẹ tôi không coi anh ta ra gì, coi bố mẹ anh ta không ra gì.
Tôi nói chồng tôi không được đụng đến bố mẹ tôi thì chồng tôi bảo: ‘Tính tao thế đấy, mày sống được thì sống, không thì đi đi. Ở nơi khác thế nào chứ ở đây luôn quy định làm vợ là phải nhịn, chồng nói không được cãi mà phải im mồm răm rắp nghe theo. Nếu không người ta nói đàn bà không biết nhịn chồng’.
Càng ngày tôi càng thấy chồng tôi có lối sống giang hồ chợ búa, trong cả lời ăn tiếng nói và cách cư xử. Trước đây vì vẫn còn thương chồng nên tôi cố gắng nhẫn nhịn đi để mọi chuyện được êm ấm. Nhưng bây giờ dường như tôi không thể chịu đựng nổi nữa.
Tôi nói với chồng tôi rằng: nếu không yêu thương em và tôn trọng gia đình em thì anh hãy viết đơn đi. Tôi cũng yêu cầu chồng tôi trả lại tất cả những gì mà anh ấy đã nợ tôi như tiền bạc hàng tháng anh ấy giữ của tôi, số vàng bạc là của hồi môn của tôi sau cưới…
Nghe tôi nói như vậy, chồng tôi nói với tôi rằng: Nếu muốn bỏ thì tự mà đi viết đơn rồi tự mà ra khỏi nhà chứ anh ta không có một xu nào hết. Nghe anh ta nói thế, nói thật tôi quá choáng váng. Tôi không ngờ chồng tôi lại là người cạn tình đến mức như vậy.
Giờ thì tôi mới thấm thía vì sao bố tôi nói với tôi rằng, ‘tiền là máu’. Tiền cũng như máu. Máu của mình, chỉ mình giữ được. Cũng như vậy, muốn giữ đồng tiền của mình làm ra, tốt nhất là không để cho người khác giữ.
Theo Gia đình & Xã hội
Tiểu tam gửi vợ: "Em không phải người phá vỡ hạnh phúc gia đình chị, chị hiểu không?"
Yêu đàn ông có vợ, chẳng vẻ vang gì. Em biết tình yêu ấy phải ngậm đắng nuốt cay vì mặc định là sẽ bị xã hội, người đời phỉ báng, nhìn nhận với ánh mắt vô cùng thiếu thiện cảm.
Ảnh minh họa
Họ gọi em là "con giáp thứ mười ba", là "tiểu tam", là "bồ nhí", biệt danh nào em cũng nhận, dù sao em cũng mang tiếng là người thứ ba, người đến sau, xuất hiện giữa một cuộc hôn nhân mà nhiều khi người ta không muốn nhìn nhận bản thân nó đã có vấn đề từ trước khi em bước vào rồi.
Anh ấy yêu em, trân trọng em. Em và anh ấy dành cho nhau những phút giây quý giá, để người này luôn cảm thấy được người kia nâng niu, trân trọng, chiều chuộng và chăm sóc, chị ạ.
Vì anh ấy mà em muốn trở thành người phụ nữ tốt hơn, dịu dàng bù đắp cho anh ấy những mệt mỏi thường ngày. Em nấu ăn cho anh ấy, những món ngon mà anh ấy thích. Em luôn xinh xắn, tươi tắn trong những bộ đồ đẹp dù là đồ mặc nhà để anh ấy được hài lòng. Em vuốt ve và trò chuyện cùng anh ấy, em làm mọi việc nhỏ nhất đều vì niềm vui dành cho anh ấy.
Chị có thể nói đó là "đĩ thoã", là "mưu mô xảo quyệt", nhưng thử hỏi có người phụ nữ nào khi yêu lại không trỗi dậy bản năng muốn làm điều đó cho người đàn ông mình yêu? Chị có chắc chị chưa bao giờ như vậy, để chinh phục anh ấy, trong quá khứ yêu đương của hai người?
Tiếc là chị đã đẩy chúng vào quá khứ. Chị đến gặp em để khẳng định chủ quyền, nói anh ấy là người đàn ông của chị, lăng mạ em không thương tiếc bằng những lời mạt sát nặng nề nhất, nói em là người phá vỡ hạnh phúc gia đình chị.
Chị đẹp, có khi còn đẹp hơn em. Em tự thấy ngoại hình mình chẳng có gì hơn chị ngoài thanh xuân và tuổi trẻ em đang có. Em tự nhiên thấy mình thật quê mùa thô kệch khi ngồi cạnh chị - từ đầu đến chân đắp toàn hàng hiệu. Làn da đẹp cho thấy chị không tiếc tiền đến spa, uống collagen hay nhau thai cừu thai ngựa, mắt nhấn mí tinh tế, mi vút cong.
Chị níu giữ thanh xuân bằng tiền của anh ấy, nhưng về nhà lại không thể dành cho anh ấy những lời ngon ngọt, những bữa cơm ngon. Mỗi lời chị nói với anh ấy chỉ là giáo điều trách nhiệm gia đình, chửi anh ấy là người đàn ông không ra gì khi đã có vợ con mà còn rung động trước một "con đàn bà" khác.
Người ta nói có đấm thì phải có xoa, chị "đấm" chồng xong thì bỏ đi khỏi nhà, giữa tanh bành đổ vỡ. Em đoán chắc chị tạt qua đâu đó ngồi khóc với bạn bè, hoặc cũng có thể là đi chơi thả ga cho qua cơn stress. Chị muốn anh ấy ngồi mà ngẫm lại. Nhưng anh ấy có thể cảm thấy day dứt, hối hận, thương chị được không trước cửa nhà lạnh tanh mà chị bỏ lại, cơm cho mấy bố con còn không thèm nấu.
Lại có những người vợ, họ không giống chị. Rất hy sinh, dồn tất cả cho gia đình. Họ ở một thái cực khác, chăm lo cho chồng con gia đình đến quên bản thân. Họ mặc đi mặc lại đúng 3 chiếc áo trong một tuần, đầu tóc không chải chuốt cầu kỳ, đến tiền mua mỹ phẩm đắt tiền cũng tiếc, để dành hết cho chồng con. Nhưng mình có thể khiến ai đẹp mặt, đẹp lòng và si mê mình được đây khi bản thân không đẹp, không vui, không toát lên thứ năng lượng tích cực đủ để trở nên thu hút? Và như thế họ tạo chỗ cho tiểu tam bước vào, họ lại than trách vì những hy sinh không được đáp đền.
Cho nên chị ạ, những gì trao đi là những gì mình sẽ được nhận lại. Đừng nói em là người phá vỡ hạnh phúc gia đình chị. Nó đã từng ở trong tay chị, nhào nặn thế nào là do chị, nó đổ vỡ sao lại do em? Em chỉ là người xuất hiện không phải lúc, khi hạnh phúc của chị đã lung lay mất rồi.
Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giẫm đạp lên hạnh phúc của ai. Yêu đàn ông có vợ là điều em không ngờ tới. Nhưng nó đã xảy ra. Đừng nhân danh một bà vợ đáng thương để khoác lên em những lỗi lầm. Hãy đánh một ván cờ sóng phẳng.
Nếu chị có thể bằng tình yêu mà mang trái tim anh ấy quay về, thì em dẫu có tan nát lòng cũng sẽ trả anh ấy về cho chị. Nếu chị không thể làm cho điều đó xảy ra, anh ấy chọn em, thì chẳng qua là đã đến lúc con tim thay đổi.
Theo Tiểu tam (Dân trí)
Trong hôn nhân người ta có thể chịu được bữa cơm nguội lạnh, nhưng ánh nhìn và ngôn từ nguội lạnh thì không Rốt cuộc trong hôn nhân, thời điểm nào là thời điểm đau đớn nhất, bất lực nhất? Câu trả lời, thời điểm đau đớn nhất, nhưng cũng bất lực nhất, chính là thời điểm người vợ, người chồng vẫn ở bên nhau, nhưng lại không còn đủ tự tin, đủ dũng khí để bao dung đối phương Hạnh phúc đối với bạn là?...