Tiền có phải là chìa khóa của hạnh phúc?
Tôi thây co tôi vơi bao gia đinh khi lam ho tan cưa nat nha du tôi chẳng biết những gia đình đó. Tôi thây co lôi khi hang trăm, hang van ngươi bông dưng mât tiên vi tôi.
Tôi 22 tuổi, sinh ra trong môt gia đinh không co điêu kiên, không hanh phuc, gia đinh luôn bi ngươi khac xem thương. Tư nho tôi đa y thưc sau nay phai kiếm thât nhiêu tiên đê không ai xem thương. Tôi cung y thưc la sau nay co ngươi yêu hay vơ con se không đê họ phai buồn bởi mẹ từng khổ với ba, giơ ba đa mât rôi.
Năm 20 tuổi, tôi hoc ở một học viện (noi thât tôi chăng thich học ở đây), tiêp xuc vơi đam nha giau ăn chơi, tiên bao giơ cung đây tui. Tôi đi lam thêm cho mây tiêm photo đê kiêm tiên lo cho cuôc sông va hoc phi. Cung hay, cuôc sông kho khăn khiên tôi cang nên gian xao, khôn ngoan. Tôi băt đâu dân thân vao cuôc sông cua ngươi ca đô đa banh dù luôn gia vơ la môt thăng nha quê chân đất.
Tôi kiêm được rât nhiêu tiên vao luc đo, gần chục tỷ. Mọi người hỏi tôi kiếm ở đâu lắm tiền thế, tôi noi trung sô. Tôi băt đâu xây nha cho me, họ hàng cũng ngạc nhiên lắm nhưng tôi chỉ im lặng, xem như ho không tôn tai. Tôi chi yêu thương mẹ. Ban be thì tôi chi thich chơi vơi nhưng đưa nha không co điêu kiên, đưa nao giau co tôi không chơi bởi nghĩ cùng cảnh ngộ với những người nghèo rồi.
Tư nho tôi đa y thưc sau nay phai kiếm thât nhiêu tiên đê không ai xem thương. (Ảnh minh họa)
Chuyện gì đến cũng đến, tôi găp em vao môt buôi tôi mưa nhe. Tôi va ban cua em đi ăn ghe, tui tôi ăn trươc em tơi sau. Ăn xong gân hêt con khoang 1, 2 cai cang nghe, em noi tôi ăn hêt đi keo phi, nhiều người không co ăn ma minh bỏ thưa như vây không tôt. Tôi thấy thích em, ban be tôi chưa bao giơ noi đươc như vây.
Băng môt thơi gian, tôi tim thông tin va chu đông liên lac vơi em thi ngơ ngang trươc gia thê nhà em. Em la con gai út cua môt tiệm lơn. Tôi va em liên lac vơi nhau khoang bốn thang thi tôi ngo lơi yêu em. Em không đông y, noi tôi co nhiêu điêm đang ngơ, tôi la ngươi xâu. Một thang sau, tôi thu thât vơi em la mình lam viêc như nay, như kia. Tôi noi se bỏ tât chi vi muôn la môt con ngươi binh thương bên em, tôi noi em đơi đến hêt tuân.
Video đang HOT
Băng môt thơi gian, tôi tim thông tin va chu đông liên lac vơi em thi ngơ ngang trươc gia thê nhà em. (Ảnh minh họa)
Cuôc sông trơ trêu khi ban be tôi biêt, ho noi em la gi ma tôi phai như vây. Thâm chi la cô ban cua tôi noi em tranh xa tôi ra, noi em cân thân tôi. Em noi lơi chia tay, tôi mêt moi, stress, đi hêt tinh nay rôi tinh kia một thang trơi. Em cũng chẳng mail hay nhắn tin cho tôi môt lân.
Hôm nay tôi nhân tin nhăn tư em, em noi muôn cươi tôi, sông cung tôi nhưng tôi giơ đây không con la chính mình nưa. Tôi im lăng, thâm chi ca ngay chăng noi lơi nao, chỉ lên VnExpress đoc nhưng lời tâm sư ma thôi. Cuôi tuân nay tôi đi Singapore, quyêt đinh qua bên đo chơi vơi anh em ma tôi quen trong thế giới ảo.
Tôi giơ đang khoc khi viêt nhưng dong nay, thưc sư co nhiêu tâm sư, nhiêu nôi khô tâm ma chăng noi vơi ai được. Tôi vân yêu em, muôn cươi em nhưng không biêt co nên cươi không. Tôi thây co tôi vơi bao gia đinh khi lam ho tan cưa nat nha du tôi chẳng biết những gia đình đó. Tôi thây co lôi khi hang trăm, hang van ngươi bông dưng mât tiên vi tôi. Tôi muôn chêt nhưng sơ chêt rôi me tôi thê nao, mẹ sông vơi ai. Tôi muôn giup cho đơi nhưng giơ không biêt lam gi. Tôi giơ co tiên, rât nhiêu tiên so vơi độ tuôi nhưng không biêt phai lam thê nao. Tât ca lơi tôi noi trên la suy nghi luc nay cua tôi, xin các anh chị cho tôi lời khuyên. Muốn giúp đỡ cho đời thì tôi phải làm sao? Cảm ơn vi đa đoc lơi tôi muôn noi luc nay.
Theo Blogtamsu
Xin lỗi, anh không có tiền!
Mặc cho anh còn yêu cô bé tha thiết, mặc cho cô khóc lóc cầu xin, anh vẫn dứt tay quay mặt đi.
Anh - chàng sinh nghèo đúng nghĩa. Khoản trợ cấp của gia đình chẳng đáng là bao so với bao nhiêu khoản trên trời rơi xuống cần phải chi tiêu. Thế là, ngoài giờ đi học, anh phải đi làm thêm tất cả những việc có thể để kiếm tiền. Từ gia sư đến bồi bàn, rửa bát, trông xe chẳng có việc gì là anh không làm qua. Cũng vì thế mà chẳng bao giờ anh dám bỏ tiền rap hung phí mua một bộ quần áo mới đắt tiền, cùng bạn bè liên hoan, hội hè. Thậm chí ngay cả đến việc hôm nay ăn gì, anh cũng phải đắn đo suy nghĩ để còn có tiền ăn ngày mai. Nhìn bạn bè vui chơi, tiêu xài thoải mái mà anh thấy chạnh lòng vô cùng. Nhưng anh chấp nhận, vì anh biết mình không có tiền.
Trước đến giờ, anh cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ yêu khi còn đang đi học, còn đang lo từng đồng tiền ăn, tiền đóng học. Bởi vì khi yêu vào sẽ tốn trăm thứ phải chi tiêu. Ít nhất cũng phải mất tiền gửi xe đi chơi, đưa người yêu đi chơi... Anh không ki bo, tính toán nhưng đúng thật là anh không có tiền.
Thế rồi, tình yêu đến làm sao anh có thể ngăn cảm xúc của trái tim mình được. Anh có tình cảm với cô bé làm cùng cửa hàng buổi tối. Sự nhí nhảnh, hồn nhiên và chút ngây thơ của cô làm trái tim anh rung động. Thế rồi, chẳng suy nghĩ gì nhiều, anh tỏ tình và nhận được cái gật đầu đầy âu yếm của cô bé.
Từ ngày có người yêu, anh càng phải bon chen, chắt chiu hơn để dành tiền cho khoản tình phí. Đôi lúc nó khiến anh cảm thấy đau đầu và thực sự áp lực nhưng để chiều lòng người yêu, anh cũng cố gắng vượt qua những khó khăn.
- Anh ơi, em thích con gấu bông kia lâu rồi. Anh tặng em nhé?
- Hôm sau lấy tiền lương anh mua sau cho em nhé. Hôm nay, anh không có tiền.
Cô hơi buồn nhưng rồi vẫn vui vẻ gật đầu, vì cô hiểu anh cũng khó khăn biết nhường nào.
- Anh ơi, mình đi xem phim đi. Bạn em nói có bộ phim mới ra hay lắm.
- Để khi khác được không em. Hôm nay, anh không đủ tiền để đưa em đi được.
Cô phụng phịu, buồn rầu và giận anh mất mấy ngày vì không được xem bộ phim mình thích.
- Anh ơi, mình đi du lịch cùng mọi người nhé?
- Anh xin lỗi, anh không đi được. Anh bận mất rồi...
Cô giận anh cả tháng vì nỡ từ chối cô. Đây chẳng phải lần đầu tiên mà rất rất nhiều lần anh làm cô buồn lòng. Cô không hiểu được tại sao anh nói yêu cô mà lại có thể khiến cô buồn nhiều đến như vậy.
Thế rồi, cô nói chia tay anh vì lý do không hợp. Cô biến mất khỏi cuộc đời anh để tìm cho mình một người hoàn hảo hơn, đủ điều kiện để chiều chuộng cô mọi thứ. Nhưng rồi, sự chân thành và tình yêu tha thiết của anh khiến cô vẫn chưa khi nào quên được anh. Cô vẫn yêu và vẫn nhớ.
Một ngày nọ, cô nhận được tin nhắn hẹn gặp của anh sau bao tháng ngày xa cách, không liên lạc, không thông tin về nhau. Cô hối hả tìm đến điểm hẹn để gặp anh, lòng thấp thỏm niềm vui sướng.
- Tặng em này.
- Là gì vậy anh? Sao tự dưng lại tặng quà cho em?
- Anh xin lỗi, trước đây anh không có tiền nên không thể tặng quà cho em, không thể đưa em đi chơi. Giờ anh tặng cho em để xem như là bù đắp. Em nhận cho anh vui lòng nhé.
- Em không cần quà. Em chỉ muốn mình yêu nhau như lúc xưa được không anh?
- Anh xin lỗi. Anh không có tiền, anh chỉ làm được vậy thôi. Mình không thể quay lại được. Em hạnh phúc nhé!
Anh quay lưng bước đi vội vàng để cô lại với đôi hàng nước mắt lăn dài và món quá nặng trịch trên tay. Có lẽ mọi thứ đã quá muộn cho tình yêu của anh và cô.
Theo Blogtamsu
Rồi một ngày, cả hai đều sẽ khác... Thời gian cứ lẵng lẽ trôi đi,dòng người chạy theo những bộn bề của cuộc sống để rồi một ngày khi gặp lại, cả hai đã khác xưa nhiều lắm. Đường tình yêu êm đềm, hạnh phúc là vậy nhưng nào ai biết trước được chữ ngờ, ai biết được khi nào chợt đứt quãng giữa đường đời mông lung. Chia tay nhau,...