Tiền ai nấy giữ
Cưới nhau chưa hết tuần trăng mật, chồng dõng dạc tuyên bố: “Tiền ai nấy giữ nhé em yêu”.
Em làm ra được bao nhiêu, muốn tiêu xài gì cứ việc thoải mái, không phải báo cáo báo cò cho mệt. Còn anh, bao hẳn em tiền cơm, tiền điện nước trong nhà, phần còn lại như thế nào em không cần quan tâm chi cho mệt. Vậy là Ok nhé!”
Vợ há hốc mồm, choáng với đề nghị của chồng. Nhưng biết nói lại thế nào, lời chồng chắc như đinh đóng cột. Thế là chồng thực hiện đúng như lời tuyên bố, hàng tháng đúng ngày một là “xòe” đủ số tiền chi tiêu cơm nước, điện đóm trong nhà. Số còn lại của chồng bao nhiêu thì vợ không biết, chồng cất ở đâu vợ cũng không hay!
Chồng đã vậy vợ cũng không vừa. Tiền hàng tháng vợ kiếm được không nhiều, nhưng do chồng đã “bao” ăn ở nên thành số dư toàn bộ. Vậy là vợ muốn mua quần áo, nữ trang như thế nào cũng không phải ngửa tay xin chồng. Cho cha mẹ ruột đồng một đồng hai vợ cũng công khai. Hóa ra vậy lại khỏe, chẳng phải lo cất giữ, tính tính toán toán hàng tháng, chẳng phải trình báo, kê khai gì. Đã kết hôn mà vẫn được hưởng cuộc sống tự do, thoải mái y như thời còn độc thân.
Tiền hàng tháng vợ kiếm được không nhiều, nhưng do chồng đã “bao” ăn ở nên thành số dư toàn bộ. (ảnh minh họa)
Đang yên đang lành bổng vợ trúng một trận bệnh phải vào bệnh viện, chồng tất bật lo thuốc men, cơm cháo hàng ngày. Nhìn chồng quay như chong chóng giữa công việc ở cơ quan và chăm sóc mình, vợ thấy mà tội, mà thương… Nhưng, khi vợ vừa hết bệnh, chồng chìa ra trước mặt vợ cuốn sổ nho nhỏ ghi chằng chịt những thứ phải mua suốt hai tuần vợ bệnh, nào là: thuốc men, viện phí, cháo dinh dưỡng… Chồng ôm vai vợ, thủ thỉ: “Đáng lẽ đây là số tiền em phải chịu, nhưng thôi, anh “bao” em luôn”.
Video đang HOT
Vợ nghe mà bỗng dưng rơi nước mắt, thấy hờn tủi, trống trải quá…Chồng đã “bao” vợ đến thế thì còn đòi gì nữa? Nhưng chồng ơi, chẳng lẽ vợ chồng mình lại cứ mãi chơi kiểu sòng phẳng với nhau như vậy mãi? Tình nghĩa ở đâu? Có ai gặp phải trường hợp như vậy không?
Theo Eva
Nỗi nhớ không gọi thành tên!
Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống (Ảnh minh họa)
Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống, giúp em thoát khỏi vỏ ốc của mình và mạnh dạn đương đầu với những khó khăn...
Thế là mình đã xa nhau gần nửa năm rồi anh nhỉ? Hai chúng ta giờ đây ở 2 nơi cách xa nhau rồi, không biết rồi đây trên đường đời, mình còn có duyên gặp lại nhau lần nào nữa không anh?
Xa nhau đã lâu nhưng trong lòng em chưa bao giờ thôi nhớ về anh. Em luôn tự hỏi thầm là bây giờ ở nơi đó, anh đang làm gì, sống ra sao và có lúc nào anh nhớ đến em không? ... Hay anh đã thật sự quên em rồi. Chia tay với anh là một điều rất khủng khiếp và bất ngờ nhất đối với em. Em luôn tự nghĩ chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuối con đường, em luôn cố gắng vun đắp cho mối tình của chúng ta và không bao giờ chùn bước trước những trở ngại mà cuộc sống tạo ra cho hai đứa mình. Em luôn cho rằng, những trắc trở đó chỉ là những cơn sóng nhỏ giúp cho tình cảm của chúng ta bền vững hơn thôi. Nhưng sao anh lại không nghĩ như em chứ? Anh thật sự đã chùn bước và rút lui trong sự ngỡ ngàng của em... Anh đã bỏ rơi em một mình ở lại và quay sang con đường khác ít thuận lợi hơn cho cuộc sống của anh. Em trách anh vô tình và ích kỷ vì không nghĩ đến em hay tại chính em đã ích kỷ bắt anh phải cùng em chịu khổ?
Chia tay để em có một tương lai sáng sủa hơn và tìm được người biết thương yêu em hơn. Đó là lý do anh muốn rời xa em sao? Nhưng có thật là anh nghĩ như thế không anh? Hay đó chỉ là lý do để anh rời khỏi em mà thôi? Em biết còn có những lý do khác nữa mà anh không hề nói cho em biết...
Giờ đây ngồi trong căn phòng vắng, một mình em gặm nhắm nỗi đau và những giọt nước mắt chưa bao giờ thôi rơi. Đôi khi em cảm thấy oán hận anh, căm ghét anh nhiều lắm... Nhưng rồi, em hiểu... tất cả là vì em chưa thể quên được anh và sâu thẳm trong tim, em còn yêu anh rất nhiều! Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống, giúp em thoát khỏi vỏ ốc của mình và mạnh dạn đương đầu với những khó khăn. Anh luôn khuyên bảo em là phải biết đấu tranh cho những gì mình muốn và không bao giờ nản chí... Nhưng hôm nay anh lại làm ngược lại với những điều đó.
Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau (Ảnh minh họa)
Giờ đây, em không biết làm sao để đối diện với sự thật là em đã mất anh vĩnh viễn... và em không bao giờ muốn tin rằng, đó là sự thật. Rất nhiều đêm em ước chúng mình chia tay nhau chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh giấc, anh lại về bên cạnh em như ngày xưa... nhưng em hiểu, anh sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn em đâu! Anh đã đi thật rồi...
Những kỷ vật, hình ảnh và những kỷ niệm đẹp của chúng ta bây giờ chỉ còn là quá khứ mà thôi, phải không anh? Em vẫn thường theo dõi những thông tin của anh qua Blog, nhìn thấy anh vui vẻ bên bạn bè, các cô gái và đùa giỡn với họ, lòng của em chợt đau nhói... Trên gương mặt anh không có gì biểu hiện của sự buồn phiền hay ưu tư mà trái lại, anh rất yêu đời và luôn tươi cười. Có phải em ích kỷ và vô lý quá không anh? Nhìn anh hạnh phúc như thế thì đúng ra em phải mừng cho anh mới đúng, sao lại trách anh được chứ? Tại em nhỏ nhen hay tại anh vô tình?
Bạn bè thường nói đàn ông họ quên rất nhanh và không sâu sắc như phụ nữ, có đúng thế không anh? Chẳng lẽ anh là người vô tình đến thế sao? Anh chưa từng hỏi thăm đến em một lời nào từ ngày mình chia tay. Em mong chờ biết bao một lời hỏi thăm hay động viên của anh. Có bao giờ anh chợt nhớ đến em không? Một cô gái đã từng là người yêu của anh suốt mấy năm trời và đã cùng anh đi qua một chặng đường không ít chông gai. Những kỷ niệm của chúng ta có còn trong anh hay anh đã thật sự xóa bỏ đi tất cả vậy?
Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và đến lúc đó, mong rằng vết thương anh gây ra cho em đã tan biến. Nỗi đau sẽ không còn dày vò em nữa, để chúng mình có thể là bạn của nhau. Còn hiện tại, em không dám đối diện với anh, với tất cả những gì liên quan đến anh. Em sợ là em sẽ không bao giờ quên được anh và em rất lo sợ nhìn thấy anh tay trong tay hạnh phúc với một cô gái xinh xắn nào đó... và em sợ một ngày nào đó, em sẽ nhận được thiệp hồng của anh.
Anh yêu, em thật sự nhớ anh nhiều lắm và em không biết mình phải nên làm sao để quên được anh đây?
Linh Trần (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi đau dâng vợ cho người khác Tôi cảm thấy bế tắc đến cực độ... (Ảnh minh họa) Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đau xót khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong...