Tỉ phú 9X một năm ‘đào’ ra 2 tỉ đồng trên cánh rừng hoang
Trên cánh rừng hoang nghèo kiệt chỉ có lau lách và cỏ dại, cô lập với khu dân cư, trong gần 6 năm khởi nghiệp, Nguyễn Văn Hảo trở thành tỉ phú trẻ nhất xã Tam Dị, doanh thu đạt gần 2 tỉ đồng/năm.
Trang trại của Nguyễn Văn Hảo (24 tuổi), hội viên Hội LHTN VN xã Tam Dị (H.Lục Nam, Bắc Giang) đặc biệt ấn tượng bởi đồi cây cam vinh sai trĩu quả, được quy hoạch theo hàng lối gọn gàng. Chỉ cách đồi cam một lối đi là khu chuồng nuôi lợn rộng lớn, bên trong công nhân đang nhộn nhịp rót thức ăn vào máng.
Vườn cây ăn quả trong trang trại của Hảo xanh tốt quanh năm.
Càng bất ngờ hơn khi biết địa điểm Hảo chọn lập nghiệp là cánh rừng hoang nghèo kiệt chỉ có lau lách và cỏ dại, tách biệt, cô lập với khu dân cư. “Khi mình vào đây mở trang trại, nhiều người xung quanh gọi mình là kẻ khùng điên, con đường xuất ngoại rộng mở không đi, nhà cao cửa rộng không màng lại “chui” vào chốn rừng hoang này”, Hảo kể.
“Nhưng mình mê cây từ nhỏ nên không mặn mà đi Nhật Bản dù biết gia đình đã tốn kém số tiền không nhỏ làm thủ tục chuẩn bị. Bây giờ nhìn lại, mình thấy ở lại quê nhà là đúng khi hằng ngày được làm công việc yêu thích”, Hảo hào hứng.
Trong gần 6 năm, Nguyễn Văn Hảo là tỉ phú trẻ nhất xã Tam Dị khi có trang trại rộng gần 10 ha, doanh thu đạt gần 2 tỉ đồng/năm và trực tiếp giúp đỡ 18 lao động có việc làm ổn định. Trang trại sừng sững trên vùng đất từng là rừng hoang. Thành quả của quyết tâm chiến thắng quy luật khắc nghiệt của thiên nhiên, vươn lên làm giàu.
Video đang HOT
Trang trại của Hảo nằm sát bìa rừng, cạnh hồ rộng lớn với hàng trăm héc ta mặt nước, vừa thuận lợi vừa thử thách ý chí chàng trai. Mùa mưa nước dâng kín đường, mấp mé đồi trồng cam. Còn mùa cạn, nước tụt xuống thung lũng, lòng hồ trơ đáy, phải đi bộ hơn nửa cây số mới đến điểm gần nhất có nước ngọt. Không hiểu quy luật này, Hảo từng trả giá đắt khi nhìn đồi cây đầu tư hàng trăm triệu đồng khô héo vì thiếu nước.
Nước ngọt là vấn đề sống còn của trang trại, Hảo nghiên cứu và tính toán triển khai phương án táo bạo, dẫn nước chảy ngược lên đồi núi để tưới cho vườn cây ăn quả. Qua nhiều lần tham quan học hỏi các trang trại ở miền núi, Hảo tự mày mò thiết kế và thi công hệ thống đường ống cỡ lớn chôn dọc khắp triền đồi, xen kẽ giữa các lô đất trồng cây ăn quả, đồng thời đào ao trên đồi, vừa thả cá vừa trữ nước.
Mùa khô, Hảo cho đặt các hệ thống trạm bơm di động công suất đủ lớn để đẩy nước từ dưới thung lũng chảy ngược lên núi, tiếp vào ao trữ nước và hệ thống đường ống ngầm. Bằng cách làm này, trạm bơm di động chỉ cần vận hành một lần nhưng đủ nước cho 2 – 3 lần tưới cây. Cây ăn quả trên các đồi cao không còn sợ khô khát.
Mỗi năm Hảo cho xuất chuồng ít nhất 3 lứa lợn, mỗi lứa doanh thu từ 400 – 500 triệu đồng. Còn lại các ao cá, cây ăn quả cũng cho doanh thu vài trăm triệu đồng mỗi năm. Trong tương lai, Hảo đầu tư đưa vườn cây ăn quả trở thành thế mạnh.
Hảo cũng tính toán đầu tư hệ thống tưới nước nhỏ giọt tự động cho khu trang trại này để thay thế đường ống hiện có và xây dựng quy trình cam vinh sạch, chất lượng cao hướng đến xuất khẩu. Ngoài trang trại ở thôn Bãi Lời, Hảo đang cùng người thân mở doanh nghiệp đầu tư thuê 200 ha đất ở H.Sơn Động (tỉnh Bắc Giang) và Hải Dương trồng các loại rau quả như: lá ngải, bí đỏ, ớt xanh… xuất đi Đài Loan, Trung Quốc, kiếm lời mỗi năm hàng trăm triệu đồng.
Một thanh niên chịu thương, chịu khó Ông Đào Văn Quảng, Phó chủ tịch UBND xã Tam Dị, cho biết khu trang trại của Hảo trước đây là đất hoang hóa lâu đời, chỉ trồng keo, bạch đàn nhưng hiệu quả kinh tế không cao. Người dân thử nghiệm trồng vải nhưng không phát triển được vì đất khô cằn thiếu nước. Thực tế thành công của Hảo khiến nhiều người dân khâm phục. Hảo có thuận lợi khi khởi nghiệp là có sự hỗ trợ vốn từ gia đình, nhưng nếu không phải là một thanh niên chịu thương chịu khó, lao động cần cù, sáng tạo và chỉ thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn trong điều kiện kinh tế gia đình ổn định thì Hảo không thể có được cơ ngơi cho doanh thu tiền tỉ như bây giờ. Mô hình khởi nghiệp này đóng góp đáng kể cho địa phương khi người dân được hưởng lợi từ đường giao thông, điện lưới thắp sáng và có thêm bài học kinh nghiệm cho các quyết định khai thác, phát triển kinh tế trên các triền đất đồi rừng tại địa phương.
Theo Phan Hậu (Thanh Niên)
Bỏ nghề may vá, khấm khá nghề nông
Đó là chia sẻ của ông Nguyễn Văn Cảnh, 56 tuổi, ở thôn Mai Lộc 2, xã Cam Chính, huyện Cam Lộ (Quảng Trị) khi chia sẻ về bí quyết làm giàu với thu nhập bình quân hàng năm khoảng vài trăm triệu đồng.
Bại không nản
Dẫn chúng tôi dạo quanh trang trại, ông Cảnh cho biết để có được thành công như hiện tại, ông và gia đình đã phải trải qua rất nhiều thử thách. Năm 1983, ông rời quân ngũ trở về quê hương và theo nghề may mặc. Nhiều năm cặm cụi với đường kim mũi chỉ, cuộc sống gia đình ông vẫn thiếu trước hụt sau. Nhìn vợ con thiếu thốn trăm bề, ông Cảnh nhiều đêm khó ngủ, trằn trọc suy nghĩ. Cuối cùng ông quyết định lập trang trại. "Đất bazan ở quê khá tốt, tuy thời tiết nắng hạn khắc nghiệt, nhưng nếu mình có nghị lực, ý chí cải tạo, chắc chắn sẽ kiếm được tiền, chí ít cũng đủ ăn"-ông Chính nhớ lại suy nghĩ của mình ở thời điểm đó.
Ông Nguyễn Văn Cảnh chăm sóc đàn lợn trong trang trại. Ảnh: N.V
Muốn thành công, nông dân phải không ngừng học hỏi, cập nhật kiến thức, kỹ năng mới, chọn cây, con phù hợp với điều kiện khí hậu của địa phương. Kế hoạch sản xuất, kinh doanh của từng hộ phải phù hợp với khả năng của mình" . Ông Nguyễn Văn Cảnh
Năm 2001, sau khi đề đạt nguyện vọng, trình bày kế hoạch, ông Cảnh được chính quyền cấp gần 2ha đất sản xuất. Thiếu vốn đầu tư, ông Chính đôn đáo vay mượn khắp nơi và quyết định trồng 400 gốc tiêu. Thời điểm này, cây tiêu chưa có giá, chẳng mấy ai để tâm. Tiếp theo, ông xây dựng chuồng trại thả nuôi 10 con lợn nái và 100 con lợn thịt.
Ngày đầu chập chững làm nông với công việc nuôi trồng, thiếu kiến thức, kinh nghiệm, thiếu cả vốn và mối bạn hàng, ông gặp vô vàn khó khăn. Tiêu trồng được vài tháng thì đến mùa hạn, không đủ nước tưới nên ngã bệnh chết rụi. Đàn lợn nuôi không biết cách tiêm phòng, trị bệnh, ăn uống không đúng kỹ thuật cũng teo tóp, ốm chết dần...
"Khởi nghiệp gặp phải thất bại, tôi gần như suy sụp. Nhưng đêm nằm nghĩ, ngày xưa đánh giặc khó thế mà còn thắng, sao bây giờ làm kinh tế lại dễ "đầu hàng" thất bại được. Phải đứng dậy thôi, phải làm lại và phải học hỏi..."-ông Chính tâm sự.
Học không bao giờ đủ
Ngẫm những thất bại đầu tiên, ông Cảnh kết luận, tất cả đều do ông thiếu kiến thức, kinh nghiệm thực tiễn của 1 nhà nông thực thụ. Để khắc phục những yếu điểm của mình, ông Cảnh tìm đến những trang trại chăn nuôi, trồng trọt lớn trong và ngoài tỉnh để học tập kinh nghiệm. Ở địa phương, hễ có lớp tập huấn kỹ thuật nào được mở, ông hăng hái đăng ký tham dự. Ông Cảnh cũng tự nguyện xin được tham gia sinh hoạt trong tổ chức Hội Nông dân thôn, xã. "Tôi còn mua, mượn sách báo về kỹ thuật nông nghiệp, gương nông dân sản xuất kinh doanh giỏi các địa phương để đọc và học tập, tham khảo..."-ông Cảnh thổ lộ.
Những kiến thức, kinh nghiệm học hỏi được ông Cảnh áp dụng vào thực tế sản xuất của trang trại gia đình và gặt hái được những vụ trái ngọt trong niềm vui và tự hào. Trang trại chăn nuôi của ông hiện có 100 con lợn nái sinh sản và 200 con lợn thịt. Mỗi năm xuất bán bình quân 2 lứa, mỗi lứa trên dưới 4 tấn lợn thịt mang lại khoản lãi ròng khoảng 300 triệu đồng. Phân lợn được ông Chính xử lý, dùng men vi sinh ủ thành phân hữu cơ an toàn đủ bón cho 1.000 gốc tiêu. Bón phân hữu cơ sản lượng tiêu trong vườn nhà ông Cảnh đạt bình quân 1-1,4 tấn/năm, tăng 300-500kg so với trước khi sử dụng phân hữu cơ.
Không chỉ vậy, nhận thấy nhu cầu sử dụng thức ăn chăn nuôi của người dân ngày càng cao, ông Cảnh đã mạnh dạn mở đại lý phân phối. Từ quy mô nhỏ lẻ ban đầu, nay đại lý của ông đã lớn nhất vùng.
Theo Danviet