Thương vụ ái tình (Phần 7)
Tú cúi đầu, nhìn cuống Diệu Hoa. Từ góc độ của anh, nhìn rõ nhất là cái đỉnh đầu, và sống mũi cao thẳng. Diệu Hoa hơi ngửa mặt lên để ngó Tú. Tú vội vàng quay đi.
Tất cả mọi thứ khiến anh choáng váng, gương mặt của cô, hơi thở của cô, đôi môi và ánh mắt đó,…
Tú dừng xe trước một nhà hàng nhỏ, hay nói đúng hơn là một quán nhậu. Anh không muốn vào một quán bar đầy người lúc nhúc và cả những tiếng nhạc ồn ào. Diệu Hoa ngó nhìn quán nhậu, trông cũng khá là sạch sẽ.
- Sao nào? Ăn uống ở nhà hàng xịn quen rồi à?
Diệu Hoa lắc đầu. Cô tháo đai an toàn.
- Không. Tôi chỉ đang thắc mắc rằng sao anh cũng đến những chỗ thế này thôi. Còn tôi, thât nghiệp một năm rồi, làm gì dám vào nhà hàng xịn cơ chứ.
Diệu Hoa mở cửa, xuống xe.
Tú đơ ra trước câu trả lời thẳng thắn của Diệu Hoa. Anh cứ nghĩ rằng những người như Diệu Hoa thì phải lươn lẹo lắm, nhưng cô thì có vẻ không thế.
Diệu Hoa xuống xe, đứng chờ anh ở cửa xe chứ không đi vào quán. Tú lúc này mới từ từ mở cửa xe ra, đi xuống. Anh vừa nhìn Diệu Hoa, vừa nói.
- Sao cô không vào trước đi?
- Tôi chờ anh. Vào trước, gọi đồ, rồi nhỡ anh bỏ đi thì tôi phải làm sao?
Tú bật cười. Hóa ra cô còn khá là thực dụng nữa. Nhưng chẳng phải đó là bệnh chung của phụ nữ hay sao, đặc biệt là con gái như cô. Tú nhún vai, anh cầm theo cái túi xách, rồi đóng cửa xe lại, chuẩn bị đi vòng sang phía Diệu Hoa.
Đột nhiên có tiếng moto gầm rú lên. Một chiếc xe phân khối lớn lao về phía Tú. Anh bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng ra sao thì Diệu Hoa đã ở đâu phóng đến, đẩy anh về phía đầu xe và kéo anh lên vỉa hè. Nhưng chiếc túi trên tay anh đã bị kẻ lái xe phân khối lớn giật mất.
Vừa xoay người đẩy được Tú lên vỉa hè, Diệu Hoa đã vấp chân, ngã thẳng lên người anh.
Tú sững người, nằm im trên vỉa hè, trong đầu đang định hình xem chuyện gì vừa xảy ra. Cảm giác khi Diệu Hoa nằm trên người anh, lần này lại khác hoàn toàn cái lần mà hai người đã ngủ với nhau. Không hiểu sao, Tú cảm thấy hồi hộp và bối rối đến lạ.
Có lẽ lần trước, trong tâm trí anh, tất cả mọi thứ chỉ là một vụ mua bán không hơn. Còn lần này, vì Diệu Hoa đã cứu anh khỏi vụ đâm xe, nên anh mới có chút cảm kích cô như thế chăng? Nhưng tạo sao cảm kích lại đi kèm với xẩu hổ và bối rối thế này cơ chứ?
Tú cúi đầu, nhìn cuống Diệu Hoa. Từ góc độ của anh, nhìn rõ nhất là cái đỉnh đầu, và sống mũi cao thẳng. Diệu Hoa hơi ngửa mặt lên để ngó Tú. Tú vội vàng quay đi. Tất cả mọi thứ khiến anh choáng váng, gương mặt của cô, hơi thở của cô, đôi môi và ánh mắt đó,…
Nam cũng lo lắng. Mấy năm qua anh vẫn ngầm dõi theo bọn họ, chỉ là chưa đến lúc để xuất đầu lộ diện.
Diệu Hoa lồm cồm bò dậy. Cô xòe tay ra với Tú.
- Này anh. Đứng dậy đi. Bị ngã đến đơ cả người rồi hay sao hả?
Tú nắm lấy tay cô, được cô kéo lên. Anh đổ tất cả là tại cú ngã vừa rồi khiến mình sốc như vậy.
- Không có gì. Sao cô phản ứng nhanh thế?
- Quen rồi. Tôi nổi tiếng trong suốt mười năm, có những chuyện còn kinh khủng hơn cả cướp vặt như thế nhiều. – Diệu Hoa nhún vai. – Mà túi của anh bị giật mất rồi.
- Không sao, trong đó cũng không có gì quan trọng. Mang đi làm cảnh thôi.
Diệu Hoa bật cười. Câu nói đó của anh làm cô nhớ đến những ngày trước của mình. Khi đó cô cũng vậy. Tất cả mọi thứ cô vác theo người mình dường như chỉ để làm cảnh, khoe mẽ. Kể cả Hưởng.
Nhớ đến Hưởng, lòng cô lại chùng xuống. Diệu Hoa cúi đầu, chỉ vào trong quán nhậu.
- Đi thôi. Nhậu.
***
Hưởng ngồi trước mặt Nam với vẻ nghiêm trọng.
- Tôi cứ nghĩ là cậu đã chết sau vụ cháy năm đó. Diệu Hoa cũng nghĩ vậy.
Nam lắc đầu.
- Ai cũng nghĩ vậy, không chỉ riêng mình hai người.
- Vậy tại sao cậu lại trốn đi?
Nam tỏ vẻ ngập ngừng. Dường như có chuyện gì đó mà anh không muốn nói.
- Có phải giữa cậu và Diệu Hoa thật sự đã có xích mích gì vào ngày hôm đó hay không? Có đúng là em gái tôi đã…
- Hưởng. Anh không có niềm tin vào Diệu Hoa đến thế à?
Hưởng chợt cười nhẹ. Đúng là anh không thể tin Diệu Hoa được, dù cô là em gái của anh. Có lẽ trong bao nhiêu năm lẩn trốn, Nam không biết rằng Diệu Hoa đã làm gì.
- Đúng, tôi không tin được. Nếu như cậu biết em gái tôi đã làm những gì.
Nam cũng lo lắng. Anh đã thấy Diệu Hoa ở nhà bà Ngân, thấy Diệu Hoa đi cùng Tú, thấy Diệu Hoa gào khóc khi biết tin Hưởng đã biến mất, và biết rằng hiện tại cả Diệu Hoa và Hưởng đều đã khánh kiệt. Mấy năm qua anh vẫn ngầm dõi theo bọn họ, chỉ là chưa đến lúc để xuất đầu lộ diện.
Video đang HOT
- Vụ cháy năm đó không phải là do Diệu Hoa.
Hưởng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá ngạc nhiên xen lẫn chút mừng rỡ.
- Thật chứ?
- Ừ, đúng thế. Anh có nhớ năm đó, khi anh bảo tôi đến khuyên Diệu Hoa đừng có để bị mua chuộc bởi mấy tay đạo diễn quèn không? Tôi đã đến nhà cô ấy. Hai chúng tôi đã cãi nhau. Cô ấy đem giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi ra đốt. Khi cô ấy vừa bật lửa lên thì căn nhà phát nổ.
Hưởng ngơ người ra nghe Nam kể. Tất cả những gì anh biết, hay được nghe Diệu Hoa run rẩy kể lại, đó là Diệu Hoa đã đốt nhà.
- Tôi nhớ. Con bé run rẩy và bàng hoàng kinh khủng khi được đưa ra khỏi căn nhà đó. Còn cậu thì cháy đen chẳng còn một chỗ nào ra hồn. Cậu được đưa thẳng vào nhà xác. Diệu Hoa thì không lúc nào là thôi lẩm bẩm cái câu “Em đã giết anh ấy”. Vì thế chúng tôi chỉ biết vậy.
- Không phải tại Diệu Hoa. – Nam khẳng định. – Có người nào đó đã mở van bình ga trong nhà và để nó xì ra.
***
Diệu Hoa mơ màng ngồi trên bàn nhậu. Cô cũng vừa kể lại cho Tú nghe câu chuyện về mười năm trước. Cô ngửa cổ, uống hết một ly rượu gạo, nước mắt chảy ròng ròng hai bên má.
- Anh tôi không cho tôi theo đến bệnh viện. Anh đem tôi giấu đi. Anh bảo là tôi sẽ phải vào tù nếu như họ biết là tôi làm cháy nhà.
Diệu Hoa cười trong đau khổ.
- Đáng ra tôi nên vào tù. Đêm nào tôi cũng bị ám ảnh, mơ thấy anh ấy nằm trên cáng, toàn thân bốc lửa. Chắc anh ấy hận tôi lắm.
Mặt Tú có vẻ rất khó coi. Anh nhìn bộ dang say khướt của Diệu Hoa, hai mày nhíu chặt lại.
- Thế mà cô vẫn còn nhởn nhơ sống trong sung sướng suốt mười năm sau đó ư?
- Ừ, tôi đã như vậy đấy. Tôi đã hứa với anh ấy rằng mình sẽ nổi tiếng, và sẽ trong sạch. Tôi đã từng làm được. Nhưng bây giờ thì hết rồi.
Diệu Hoa cầm hẳn một chai rượu lên, tu ừng ực. Tú giật lấy cái chai, ném xuống đất. Không ai giải thích được tại sao anh lại cáu giận đến mức ấy.
Tú bực bội. Anh đứng dậy, bỏ ra khỏi nhà hàng, mặc cho Diệu Hoa vẫn đang ngồi ở bàn nhậu, lướt khướt say và miệng thì luôn lè nhè những câu vô nghĩa.
Cô cũng vừa kể lại cho Tú nghe câu chuyện về mười năm trước. Cô ngửa cổ, uống hết một ly rượu gạo, nước mắt chảy ròng ròng hai bên má.
Tú đứng trước cửa xe mình. Anh hít sâu một hơi. Anh thò tay vào trong túi áo, lấy ra chiếc vòng cổ hình một người đang nhảy múa và ngắm nhìn nó. Càng nhìn, Tú càng nổi giận. Anh đeo nó lên cổ và quay lại nhà hàng.
Diệu Hoa nằm ngủ trên bàn. Trông cô có vẻ chẳng còn biết gì cả nữa. Một tên đàn ông nào đó đang đứng cạnh cô, tà lưa đôi chút, vuốt ve má cô. Tú đang sẵn cơn cái giận. Anh xông đến, đạp cho hắn ta một nhát.
- Mày điên à? – Tên đàn ông hét lên, lồm cồm bò dậy từ dưới đất.
- Người này, là vật sở hữu của tôi! – Tú lẳng lặng nói. Anh cầm lấy tay Diệu Hoa, kéo cô xuống khỏi ghế.
Diệu Hoa mất hết sức lực, cô chẳng đứng nổi mà ngã khụy xuống đất. Tú đành phải bế cô lên, đưa cô ra xe. Anh hậm hực ném cô vào trong xe.
Suốt đoạn đường về nhà, Diệu Hoa cứ vừa ngủ, vừa nỉ non khóc.
***
Đỗ Quyên đang ngồi ở nhà thì có tiếng gõ cửa rất to. Cô ta vội vàng chạy ra mở cửa. Người đàn ông lái xe moto tháo mũ bảo hiểm, ném lên ghế sô pha và ngồi xuống.
- Tìm được tên gọi điện cho em rồi. Cướp được cả túi của hắn.
Đỗ Quyên mừng rỡ, chồm lên.
- Thật không? Đâu, mau xem túi của hắn có gì đi. Có thể cái điện thoại của hắn ở đó.
Cả hai vội vàng mở cái túi ra, bên trong chẳng có gì ngoài một cái ví, thậm chí trong ví cùng không có gì ngoài thẻ tín dụng. Ngoài ra không có thông tin cá nhân, chẳng có gì hết.
- Thế này là như nào? Mẹ em không xử lý được đã đành, sao đến anh cũng thế hả?
- Bình tĩnh, anh vẫn biết tên này là ai mà. Hoàng Tú, giám đốc khách sạn JM.
Đỗ Quyên nhíu mày. Tạo sao một tên giám đốc của khách sạn lại biết đến số điện thoại cũ của cô mà gọi tới? Anh ta có liên quan gì đến vụ cháy năm đó cơ chứ?
- Anh có biết mặt hắn ta không?
Người đàn ông kia gật đầu, đưa ra cho cô một tấm ảnh.
Đỗ Quyên bàng hoàng. Người đó, trông thật quen thuộc mà cũng lạ hoắc. Trên gương mặt anh ta có vài nét tương đồng với Nam.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 6)
Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống.
Một gương mặt sần sùi và gớm ghiếc hiện ra trước mặt Hưởng, với một vết sẹo rạch ngang mặt. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn Hưởng nhận ra được anh ta.
Diệu Hoa nhận ra, giờ mình mới thật sự mất hết tất cả. Lúc trước, dù không còn tiền, không còn địa vị, không còn cả bản thân mình, nhưng cô vẫn còn Hưởng. Anh ấy là anh trai của cô, người luôn tìm cách giúp đỡ và yêu thương cô hết sức có thể, làm mọi thứ thậm chí còn vượt quá cả khả năng của mình chỉ để cô không phải chịu khổ cực.Tên mặt sẹo thả Diệu Hoa ở ngoài cổng nhà bà Ngân. Hắn ta đứng bên cạnh, như là để canh chừng, không cho Diệu Hoa chạy vào bên trong nữa. Cô chẳng quan tâm.
Thế nhưng cô đã làm gì? Quậy tung trời đất và khiến anh luôn phải chạy theo sau cô để xử lý mọi chuyện, thậm chí cô còn chẳng thèm tỏ lòng biết ơn, mà quay lại nhiếc móc và mắng chửi anh khi mọi chuyện không như ý.
Cô có phải là trẻ con nữa đâu?
Diệu Hoa bật khóc, không phải là kiểu kêu gào nức nở như lúc còn ở trong nhà bà Ngân. Nước mắt chảy dài trên mặt, làm cô nghẹn ngào và không thở nổi. Cái suy nghĩ không biết Hưởng đang ở đâu, còn sống hay không, khiến cô sợ phát khiếp.
Nó giống như cái lúc cô biết tin Nam đã chết.
Diệu Hoa run rẩy. Cô co người lại và dựa lưng vào tường, mặc kệ người đàn ông mặt sẹo phía sau lưng đang nhìn mình chằm chằm.
Tiền ư? Sự nổi tiếng ư? Tất cả quan trọng với cô đến thế hay sao? Diệu Hoa tự hỏi lại mình. Cô không biết nữa. Tất cả những gì cô muốn lúc này là Hưởng hãy quay về. Có lẽ cô đang phải trả nợ, cho những nghiệp mà cô tạo ra từ trước chăng. Nhưng tại sao người gánh nó lại là Hưởng? Vì sao lúc nào cũng là anh ấy, thay cô nhận mọi điều xui xẻo?
Diệu Hoa cứ ngồi như vậy, cho đến khi trời tối hẳn. Người đàn ông mặt sẹo cũng kiên nhẫn đứng phía sau lưng cô. Anh ta không nói câu nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Một chiếc xe trờ tới và dừng lại trước cửa nhà. Đỗ Quyên bước xuống với vẻ không mấy hào hứng. Có vẻ như cô ta đã gặp chuyện gì đó không mấy hay ho. Đỗ Quyên khá là ngạc nhiên khi thấy Diệu Hoa ngồi cô ro trước cổng.
Cô ta bước tới trước mặt Diệu Hoa, ngồi xổm xuống. Dù đang khó chịu thế nào, cô ta cũng không bỏ quên cơ hội châm chọc Diệu Hoa.
- Ây! Chị Diệu Hoa, sao lại ngồi đây? - Đỗ Quyên trễ xuống hàng lông mày, ra vẻ thương tiếc. - Có phải chị đã khánh kiệt nên mới đến đây vay tiền không?
- Làm sao mà cô biết? - Diệu Hoa khàn giọng, hỏi. Cô chợt thắc mắc rằng tại sao Đỗ Quyên lại tới đây, và tại sao cô ta lại biết rằng cô đã hết tiền.
- Nhìn chị như vậy, tôi chẳng nhẽ lại không đoán được sao chứ? Vui không? Khi đang ở dưới đáy và bị chà đạp như thế?
Đỗ Quyên hả hê, buông một câu hỏi châm chọc. Diệu Hoa không muốn để tâm, nhưng cô vẫn muốn biết vì sao Đỗ Quyên lại có mặt ở đây. Cô ta với bà Ngân có quan hệ gì hay sao?
- Cô cũng vậy à? Đến để vay tiền?
Đỗ Quyên ngửa đầu lên cười ha hả.
- Tôi á? Tôi đâu cần phải vay ai? Tôi đến để lấy tiền. Lấy hết tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Đỗ Quyên nói xong thì đứng dậy, ngẩng cao đầu, đi vào trong nhà. Diệu Hoa nhìn theo cô ta.
- Lấy mọi thứ của cô ư? Tất cả những chuyện này có liên quan đến Đỗ Quyên hay sao? Vậy, có khi nào Hưởng biến mất cũng là do cô ta?
Diệu Hoa vội vàng đứng bật dậy, sấp ngửa chạy theo Đỗ Quyên.
- Khoan đã!
Người đàn ông mặt sẹo túm lấy cô, không cho cô chạy vào trong nhà. Diệu Hoa giằng co với hắn nhưng không được. Cuối cùng cô vẫn bị đẩy ra ngoài.
Cánh cổng nhà bà Ngân đóng lại trước mặt cô. Diệu Hoa chỉ có thể vừa uất ức, vừa bực bội mà đập tay vào cánh cổng. Cô nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đó đi vào trong nhà, mất hút sau những hàng cây ở vườn nhà bà Ngân.
Diệu Hoa đau khổ, khụy hẳn xuống. Cô biết đi đâu để tìm Hưởng vào lúc này? Diệu Hoa thầm thì với chính mình, chỉ cần tìm được Hưởng, cô sẽ đưa anh đi thật xa khỏi đây, bằng mọi giá, cho dù có phải bán thân cả đời, bán thêm nhiều lần nữa, cho ai cũng được.
Diệu Hoa khàn giọng, hỏi. Cô chợt thắc mắc rằng tại sao Đỗ Quyên lại tới đây, và tại sao cô ta lại biết rằng cô đã hết tiền.
***
Người đàn ông mặt sẹo đi theo Đỗ Quyên vào nhà trong. Hắn không xuất hiện trong cuộc trò chuyện mà chỉ đứng nấp sau cánh cửa ra vào, nghe lén chuyện của họ.
Đỗ Quyên ngồi xuống ghế, ngay lập tức vứt bỏ hết vẻ cao ngạo khi nãy mà vồ lấy tay bà Ngân.
Số điện thoại đó vẫn liên tục gọi đến máy của con. Con nghĩ là ai đó đang tìm con. - Đỗ Quyên lo lắng thốt lên.
Tên mặt sẹo nấp sau cánh cửa, nhướng mày. Anh ta nghiêng một bên tai về hướng họ để nghe cho rõ hơn.
- Bình tĩnh. Con cứ cuống lên như vậy cũng không giải quyết được gì đâu.
- Nhưng cứ ngồi đây thì cũng không làm được gì mà! Vụ cháy nhà năm đó, mẹ phi tang hết chứng cứ rồi đúng không?
Bà Ngân gật đầu.
- Chỉ còn số điện thoại đó thôi. Mẹ đã nói con hủy cái máy đó đi cơ mà.
Đỗ Quyên chần chừ. Cô lắc đầu.
- Con không thể hủy được.
Người đàn ông mặt sẹo dường như phát hiện ra chuyện gì đó. Anh ta lấy điện thoại của mình ra, bấm vào một dãy số dài, cuộc gọi gần nhất. Anh lặng yên chờ đợi.
Điện thoại của Đỗ Quyên chợt vang lên tiếng chuông. Đỗ Quyên sững người. Cô ta sợ hãi, lấy điện thoại ra đưa cho mẹ xem.
- Mẹ. Lại gọi đến rồi.
Bà Ngân cũng hơi hoảng. Bà chỉ nghĩ là con gái mình thần hồn nát thần tính, nhưng hiện tại, tiếng chuông điện thoại nhức nhối khiến bà tin rằng đó là sự thật. Ai đó đang lật lại vụ cháy từ mười năm trước.
Bà Ngân chộp lấy điện thoại, bấm nghe. Đúng lúc này thì điện thoại phụt tắt. Người đó đã tắt máy từ trước.
- Mẹ. Con không muốn ngồi tù đâu.
Đỗ Quyên mếu máo.
- Bình tĩnh. Mẹ sẽ cho người tìm hắn. Trước hết con đừng hó hé gì cả.
Bà Ngân gật đầu với Đỗ Quyên và dặn dò cô.
***
Diệu Hoa lủi thủi đi bộ bên lề đường. Cô không biết phải đi đâu nữa. Cô còn không biết phải bấu víu vào đâu để tìm kiếm sự giúp đỡ, hay nói cách khác, cô không còn lựa chọn nào cả.
Nhờ Tú ư? Cô nào có cái tư cách ấy, khi đã bị bán cho anh ta để đổi lấy một số tiền lớn. Đáng ra, cô nên trả nó lại cho anh. Số tiền bán thân đó dùng để cứu Hưởng, nhưng Hưởng cũng đã biến mất.
Ánh đèn chói lọi chĩa thằng vào mặt Diệu Hoa. Cô nhíu mày, đưa tay lên che mắt lại, cũng chẳng buồn tránh khỏi chiếc xe đang lao đến chỗ mình. Thời điểm này, có khi chết lại là cách nhanh nhất và đơn giản nhất cho cô, phải vậy không?
Trái với dự tính bất ngờ của Diệu Hoa, chiếc xe dừng lại ngay trước mũi chân cô. Tú chạy xuống khỏi xe.
- Cô đã đi đâu?
Tú hỏi, giọng có vẻ hơi cộc cằn. Dường như anh đã đi tìm cô cả ngày. Diệu Hoa chẳng còn sức mà trả lời, cô im lặng.
Tú nhìn thấy người đứng trước mặt mình giống như một con rối vậy, không có linh hồn, không có suy nghĩ, không có tình cảm nào.
Diệu Hoa đứng đờ người ra đó, cô thậm chí còn không biết rằng Tú đang đứng cạnh mình. Tú ôm lấy vai cô, đưa cô vào trong xe. Anh đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái. Ngay khi Tú khởi động xe, Diệu Hoa thì thầm với anh.
- Anh có muốn uống rượu một chút không?
- Sao cơ?
- Rượu. Cho tôi chút rượu đi. Tính thêm nợ vào hợp đồng của tôi vậy. Một ngàn linh một lần.
Tú ngạc nhiên nhìn cô. Anh không hiểu cô đang nói gì, nhưng rồi cũng nhanh chóng quay đầu xe.
Trước khi rời khỏi đó, anh thấy một người đàn ông đang nhìn về phía chiếc xe của mình, một người đội mũ lùm xùm để che kín gương mặt, nhưng không giấu được vết sẹo kinh khủng vắt ngang mặt anh ta.
Tú nhíu mày, cố gắng nhìn về phía anh ta, nhưng có vẻ như anh ta đã nhận ra và cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Trước khi rời khỏi đó, anh thấy một người đàn ông đang nhìn về phía chiếc xe của mình, một người đội mũ lùm xùm để che kín gương mặt, nhưng không giấu được vết sẹo kinh khủng vắt ngang mặt anh ta.
***
Hưởng ngồi trên giường, trong căn hộ chung cư nhỏ của người đàn ông mặt sẹo, toàn thân được băng bó kín mít. Những vết thương nhức nhối như là cả nghìn con kiến cắn lên cơ thể.
Hương nghiến răng, cố chịu đựng để không bật ra tiếng rên rỉ vì đau. Anh cố lần xuống khỏi giường, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào. Vì thế, Hưởng ngã vật xuống đất.
Người đàn ông mặt sẹo trở về, đúng lúc thấy Hưởng đang bò xoài ra sàn. Anh ta vội chạy đến, đỡ Hưởng lên, nhồi anh về giường và đắp chăn cho anh.
Hưởng cố gắng nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào, nhưng anh ta che giấu thật giỏi. Người đàn ông ghém chăn cho Hưởng, rồi quay lưng, đi về phía nhà bếp.
- Này! Sao anh không nói gì? Ít nhất cũng phải cho tôi biết anh là ai chứ?
- Anh không cần biết vội.
Người đàn ông trầm giọng, nói với anh. Anh ta lấy một quả trứng trong tủ lạnh ra, thuần thục đập nó vào chảo.
- Tôi không thể yên tâm ở đây khi chẳng biết anh là ai, muốn gì ở tôi. Cảm ơn vì đã cứu tôi, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ.
Hưởng nín đau, giở chăn ra, tiếp tục tìm cách bò xuống giường. Anh sốt ruột không biết Diệu Hoa đang thế nào, liệu cô có hoảng lên khi anh bất chợt mất tích như vậy.
Hưởng lại rơi bệt xuống đất một lần nữa. Anh đấm tay xuống sàn, bực bội vì sự vô dụng của mình.
- Chết tiệt!
Người đàn ông kia thở dài quay lại, một lần nữa đỡ Hưởng lên, khiêng anh về phía bàn ăn.
- Anh muốn biết đến thế ư?
Hưởng gật đầu.
Người đàn ông kia cúi đầu xuống một lúc, rồi tháo cái mũ bucket trên đầu xuống. Một gương mặt sần sùi và gớm ghiếc hiện ra trước mặt Hưởng, với một vết sẹo rạch ngang mặt. Tuy nhiên điều đó không thể ngăn Hưởng nhận ra được anh ta.
Hưởng thất thần một chút, khẽ thì thào trong hoảng sợ.
- Nam? Cậu đấy ư?
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 5) Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om. Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không? - Sợi dây chuyền đó, làm sao anh có được?Diệu Hoa...