Thương vụ ái tình (Phần 2)
Tú vội vàng bế cô lên giường, rồi bật máy sưởi lên. Anh kéo chăn lên đắp cho cô, tình cờ phát hiện thêm một vết bầm ở cẳng chân. Vết thương tím ngắt.
Hẳn nào khi nãy, cô luôn đứng một chân trước, một chân sau, để che đi vết thương.
Diệu Hoa điếng người khi nghe tin mình bị bán cho một kẻ lạ hoắc, mà người bán cô không ai khác lại chính là Hưởng – anh trai ruột thịt. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy sụp đổ. Thế giới này chẳng còn ai đáng tin nữa. Ngay cả bản thân cô cũng bị đem ra làm một món hàng mà chính mình còn không biết gì.
Tú trông thấy biểu hiện sững sờ của Diệu Hoa, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Anh không hiểu tại sao mình lại thấy như vậy. Rõ ràng là anh đã chờ cái khoảnh khắc này suốt bao nhiêu năm. Thế nhưng cuối cùng thì sao, thay vì hả hê khi thấy Diệu Hoa rơi vào đường cùng, anh lại thấy nhoi nhói trong lòng.
Tú hít sâu một hơi, tự nhắc mình phải sốc lại tinh thần. Anh tiến về phía Diệu Hoa.
Diệu Hoa cảnh giác cao độ, lùi về phía sau mấy. Chỉ với vài bước chân, Tú đã đứng trước mặt cô. Dánh vẻ cao ráo và khí chất bức người khiến cô thấy ngột ngạt.
Diệu Hoa cố gắng không để mình bị yếu thế. Cô giương mắt lên nhìn anh.
- Tóm lại là anh muốn gì ở tôi?
Tú vòng tay ra phía sau, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình rồi tiện tay đóng cửa lại. Anh áp cô lên cánh cửa gỗ, cúi đầu nhìn cô.
- Hàng đã mua thì phải dùng chứ, đúng không.
Nghe có vẻ như là câu hỏi, nhưng thực chất anh chỉ đang tuyên bố chủ quyền của mình đối với cô. Diệu Hoa không muốn chấp nhận điều này. Cô muốn gọi điện cho Hưởng để hỏi, có thật là anh đã bán cô cho gã đàn ông này không.
Tay cô lần sờ xuống phía túi áo choàng mỏng. Túi áo trống trơn. Diệu Hoa nghiến răng, thầm chửi sự ngu ngốc của mình một lần nữa vì đã tức giận mà ném phăng cái điện thoại đi mất.
Tú nắm cằm cô, kéo lên. Anh dí sát mặt mình xuống mặt cô, mùi sữa tắm hăng hắc quanh quẩn bên da thịt khiến cô hơi khó chịu. Nhưng cái mùi này, thật là quen thuộc, mùi gỗ thông.
Diệu Hoa vô thức hít sâu một hơi. Cô nhìn thẳng vào mắt Tú. Dường như anh ta chuẩn bị hôn cô. Anh ta đã nói gì nhỉ, anh ta sẽ sử dụng cô như một món hàng.
“Hôn thôi mà. Đâu phải mình chưa từng làm chuyện này?” – Diệu Hoa thầm nghĩ, tự trấn an mình. “Cùng lắm là lên giường thôi. Cái gì chả có lần đầu. Không chết là được”.
Suy nghĩ chạy loạn qua đầu óc cô, khiến cô hơi hoảng hốt, hơi bối rối, một chút xấu hổ.
Tú nhìn bộ dạng này của cô, anh lại không kìm được lòng mà bật cười. Thì ra cô vẫn vậy. So với mười năm trước, cô chẳng thay đổi là bao. Ở những giây phút quan trọng hay sợ hãi, cô vẫn cứ khẩn trương như thế. Điều này khiến cô có những quyết định sai lầm.
Trả thù luôn là một kế hoạch dài hạn, chứ chẳng bao giờ kết thúc chỉ trong nháy mắt cả. Vì thế, Tú quyết định sẽ vờn cô một thời gian, trước khi đi đến giai đoạn cuối cùng.
Tú rời khỏi người Diệu Hoa. Cô bất ngờ, hơi rướn người về phía anh, như thể đang đuổi theo nụ hôn dang dở đó.
- Sao thế? Cô tiếc à? Tôi đâu có nói là sẽ hôn cô?
Diệu Hoa bị bé mặt, hai tai đỏ lựng hết cả lên. Cô vội vàng cúi đầu, tức giận, đấm vào ngực Tú và đẩy anh ra.
- Anh nói dối tôi đúng không? Nếu anh lừa tôi, tôi sẽ kiện anh đó!
Tú nhún vai. Anh lấy điện thoại ra, bấm vào số của Hưởng và giơ máy lên, đợi chờ. Vài giây sau, Hưởng bắt máy.
- Sao vậy, giám đốc Tú. Em gái tôi đã tới khách sạn chưa vậy? Tôi không thể gọi cho nó. Thật xin lỗi! Nhưng… – Giọng của Hưởng có vẻ hơi gấp gáp. – … Anh có thể gửi tiền cho tôi trước được không?
Tú nhướng mày với Diệu Hoa. Mọi chuyện đều đã rõ ràng. Diệu Hoa dù không muốn cũng phải tin rằng đó là sự thật.
Tú ấn tắt điện thoại, ném lên giường.
- Giờ cô đã tin chưa? Mà thật ra, dù tin hay không, cô cũng đâu có quyền kiện tôi. Cô không có tiền, không có chỗ dựa. Cô chẳng có gì.
Lời của Tú như một cú đấm giáng thẳng xuống đầu Diệu Hoa. Anh ta chẳng nói sai câu nào.
Anh ta nhìn đám côn đồ lom lom, tính toán xem mình đên đá cho ai một cú để có thể chạy thoát thân. Chưa kịp xông lên, một tên đàn em đã cho anh một gậy vào đầu.
***
Hưởng cúp điện thoại, dựa lưng vào tường và thở hồng hộc. Con hẻm tối tăm chẳng có lấy tí ánh đèn nào, mùi hôi thối xộc lên mũi.
Anh đang trốn ngay bên cạnh một cái thùng rác.
Cách đây nửa năm, vì để giữ lại căn biệt thự giúp Diệu Hoa, Hưởng đã đến vay tiền của một công ty cho vay nặng lãi. Bà chủ ở đó khét tiếng tàn độc. Nhưng ngoài bà ta, chẳng ai đồng ý cho anh vay một số tiền lớn đến thế.
Hiện tại, Hưởng đang bị đám đàn em của bà ta truy đuổi gắt gao. Bị đẩy đến đường cùng, anh buộc phải đồng ý bán Diệu Hoa cho Tú. Mọi chuyện đến thật tình cờ và trùng hợp, khiến anh không khỏi suy nghĩ rằng đây có phải cái bẫy hay không. Nhưng anh chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Một toán người chạy qua phía ngoài con hẻm. Hưởng ló đầu ra nhìn, thở phào. Anh chờ thêm năm phút, rồi rón rén thò đầu ra ngoài.
- Trốn chui nhủi như chó vậy!
Hưởng bực bội, thốt lên, tự cảm thấy bất công với chính mình.
- Thế thì đứng trốn nữa! Trả tiền đi, rồi mày sẽ được tự do.
Giọng một người đàn ông khác vang lên. Hưởng giật mình. Đám côn đồ kia đã túm gọn được anh ta. Cả một đám hơn chục người vây lấy Hưởng, giữa một con đường vắng. Hưởng biết là mình chẳng thể cầu cứu ai được, đành phải tự thân vận động.
Anh ta nhìn đám côn đồ lom lom, tính toán xem mình đên đá cho ai một cú để có thể chạy thoát thân. Chưa kịp xông lên, một tên đàn em đã cho anh một gậy vào đầu.
Mọi thứ tối om. Hưởng nằm gục xuống đất.
***
Diệu Hoa ngồi ở một góc ghế sô pha, hai tay ôm lấy người mình. Cô cảm thấy hơi lạnh. Trông bộ dạng co ro ngồi ở một góc trên ghế của cô, Tú cảm thấy như có ai đó đang gãi vào lòng mình. Vừa ngứa ngáy khó chịu, lại vừa buồn bực, khó hiểu.
Video đang HOT
Cả hai cứ ngồi nhìn nhau như vậy, không ai nói với ai câu nào, cho đến khi Diệu Hoa ngủ gật trên ghế.
Tú tiến lại gần cô. Anh ngồi xổm trước ghế, ngửa đầu lên, ngắm nhìn gương mặt Diệu Hoa. Chiếc áo khoác của cô tuột xuống, để lộ làn da trắng bệch và mấy vết cào sâu hoắm. Những vết thương đã được che phủ bằng phấn trang điểm, hiện đang có dấu hiệu sưng lên. Dường như cô đã có một ngày mệt mỏi.
- Em đã sống thế nào vậy?
Tú thì thầm. Anh đưa tay lên gạt phần tóc mái rơi trước mặt cô. Gương mặt cô chẳng có tí thần sắc nào, đôi mắt trũng sâu xuống, quầng thâm lấp ló dưới lớp phấn trang điểm.
Diệu Hoa bắt đầu thở phì phò. Hơi thở nóng sực phả xuống mặt anh. Tú ngạc nhiên. Anh đưa tay sờ trán cô. Nó nóng rực như một lò than.
Tú vội vàng bế cô lên giường, rồi bật máy sưởi lên. Anh kéo chăn lên đắp cho cô, tình cờ phát hiện thêm một vết bầm ở cẳng chân. Vết thương tím ngắt. Hẳn nào khi nãy, cô luôn đứng một chân trước, một chân sau, để che đi vết thương.
Tú nhíu mày. Ai đã khiến cô trở nên như vậy? Anh cảm thấy tức giận. Ngoài anh ra, không ai được phép hành hạ cô. Tú đã tự hứa với mình như thế. Chỉ có anh mới có tư cách trả thù cô mà thôi.
Tú nhấc điện thoại, gọi xuống quầy lễ tân để yêu cầu bông băng và thuốc tiêu sưng. Anh tiện tay chuyển tiền cho Hưởng.
***
Hưởng bị quẳng xuống nền nhà một cách phũ phàng. Bao bố trùm đầu được tháo ra. Ánh sáng màu vàng rọi vào mắt khiến anh ta ngay lập tức lấy tay che đi.
Mất mười phút để định thần lại, Hưởng nhận ra mình đang ở nhà của bà Ngân.
- Mày đã hứa là hôm nay trả trước một nửa số tiền nợ. Tiền đâu?
- Chờ tôi một chút thôi. Tiền đang được chuyển đến mà!
Bà Ngân cười khẩy.
- Chả tin được cái miệng mày. Tao sẽ tịch thu cái biệt thự đó, đến khi nào mày trả được đủ tiền thì thôi.
- Bà đừng có lật lọng. Bà đã hứa là để lại cái nhà cho tôi nếu tôi trả trước một nửa cơ mà.
- Nhưng mày đâu có trả, đúng không?
Bà Ngân hất đầu một cái, vài tên đô con nhận lệnh, rời khỏi phòng. Hưởng hốt hoảng kêu lên.
- Đừng. Tôi sẽ trả, ngay bây giờ mà!
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên. Một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản. Hưởng mừng húm, nửa khóc nửa cười, giơ cái điện thoại ra trước mặt bà Ngân.
- Đây này. Tôi sẽ chuyển cho bà ngay lập tức, nên làm ơn đứng có lấy căn nhà đó.
Bà Ngân chẳng thèm liếc nhìn anh ta. Hưởng run rẩy bấm điện thoại, thao tác chuyển tiền nhanh chóng. Xong xuôi, Hưởng ngồi bệt xuống đất, thở phào một cái.
Bà Ngân cúi người xuống trước mặt Hưởng, nhướn mày với anh ta.
- Tao cho mày thêm một tuần nữa. Nếu không trả được cả gốc lẫn lãi, mày và con em gái mày sẽ lên đường đến Tây Thiên đấy.
Lời phán quyết của bà ta như bản án tử hình treo trên đầu Hưởng. Anh vội vàng gật đầu. Đám đàn em xách cổ anh quẳng ra ngoài cổng.
Tú nhíu mày. Ai đã khiến cô trở nên như vậy? Anh cảm thấy tức giận. Ngoài anh ra, không ai được phép hành hạ cô. Tú đã tự hứa với mình như thế. Chỉ có anh mới có tư cách trả thù cô mà thôi.
Hưởng lồm cồm bò dậy, thất thểu chuẩn bị rời đi. Một chiếc ô tô sang trọng từ từ tiến tới phía cổng nhà bà Ngân. Hưởng nép vào lề đường, nheo mắt nhìn về phía đèn pha ô tô.
Anh ta thấy rõ người ngồi trong xe, không ai khác là Đỗ Quyên. Một chút nghi ngờ dấy lên trong lòng anh. Đỗ Quyên ư? Cô ta có quan hệ gì với bà Ngân mà đêm hôm lại mò đến tận nhà bà ta vậy chứ?
Hưởng lắc đầu. Anh mệt mỏi và chẳng muốn quan tâm nữa. Món nợ này, anh chỉ muốn vứt quách đi cho xong. Nhưng anh lại chẳng thể bỏ mặc Diệu Hoa được.
***
Diệu Hoa tỉnh lại khi trời đã sáng. Cô thấy mình đang nằm trên giường, chăn đắp kín cổ, trên người cũng được mặc một bộ đồ ngủ bằng nỉ ấm áp. Diệu Hoa bật dậy, kiểm tra khắp người mình, không thấy có dấu hiệu nào khả nghi ngoài việc chân được dán một miếng dán giảm đau, và hai bên cánh tay được xức thuốc.
Một chút choáng váng ập đến khiến cô suýt thì ngã khỏi giường. Diệu Hoa hít sâu một hơi, vội vàng tụt xuống khỏi giường.
Cô không muốn trở thành một món hàng.
***
Tú ở trong nhà tắm một lúc lâu. Cả đêm nằm ngủ trên ghế sô pha khiến anh bị mỏi lưng. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy nực cười.
Anh mua Diệu Hoa về là để hành hạ cô cơ mà. Tại sao lại biến thành chăm sóc cô như vậy chứ? Sao mọi chuyện lại đi chệch theo hướng mà anh đã định sẵn như vậy?
Tú cởi áo choàng tắm ra, quăng vào giỏ đồ bẩn. Anh tiến đến trước vòi sen, mở nước. Tiếng nước xả rào rào khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh phải tẩy sạch những suy nghĩ vớ vẩn kia đi.
Trở ra khỏi phòng tắm, Tú sững người.
Cả căn phòng trống không. Diệu Hoa đã biến mất.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 1)
Diệu Hoa cười nhẹ, rời khỏi phòng với tâm trạng khó chịu. Chưa ra khỏi cửa phòng, Diệu Hoa đã ngã sấp mặt. Ai đó giẫm vào chiếc áo khoác của cô.
Vài kẻ trong phòng cười lớn tiếng, tuyệt nhiên không một ai đến đỡ cô dậy, ngoại trừ Đỗ Quyên.
Diệu Hoa cau có, cầm cái gối ôm ném phăng vào người Hưởng.Diệu Hoa ngả lưng trên ghế sô pha, cắn móng tay. Anh trai cô, Hưởng, cũng là quản lý của cô, người đang đi đi lại lại trong phòng khiến cô chóng hết cả mặt.
- Đừng có đi qua đi lại nữa. Anh không mệt à?
Hưởng quay lại nhìn cô, nhăn trán. Anh ta cứ run như cầy sấy suốt từ sáng đến giờ mà chẳng rõ nguyên nhân tại sao.
- Này, nếu như mà anh mệt thì về nghỉ đi. Đằng nào em cũng không còn việc gì nữa. Chỉ là chụp ảnh quảng cáo thôi, em làm được. Yên tâm.
Hưởng nghiêng đầu nhìn cô. Không thể tin được mấy lời hứa lèo phát ra từ miệng của Diệu Hoa. Cô nổi tiếng là chảnh chọe và mắc bệnh ngôi sao, cho dù bây giờ chẳng còn là người nổi tiếng nữa.
Diệu Hoa nhướng mày, nhổm người dậy, cao giọng nói với Hưởng.
- Anh không tin em? Này, chúng ta đã làm việc gần chục năm rồi đấy.
- Thế em có nhớ vì ai mà em trở nên như này không?
Hưởng hỏi vặn lại. Đúng là chỉ có mình anh mới cản được cái mồm cô, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Điển hình là một năm trước, khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, Diệu Hoa đã lỡ lời phát ngôn vớ vẩn. Chuyện chẳng có gì nếu như cô không vướng phải nhiều scandal lặt vặt và không gây thù chuốc oán với những kẻ khác.
Trong ngành giải trí này, sơ chân một bước thì có thể tụt xuống vực, mãi mãi không có cơ hội bò lên. Hưởng không cứu được cô, còn bị cô kéo xuống dốc. Hiện tại, Diệu Hoa chỉ là một cô diễn viên quèn không hơn không kém, chẳng ai thèm nhớ đến.
Diệu Hoa cứng họng, không nói được gì. Đương nhiên là cô nhớ. Chính vì thế, dạo này cô đã bớt mồm miệng và chảnh chọe đi. Nhưng chẳng có tác dụng gì mấy, vì mọi chuyện đều đã xảy ra, chẳng thể quay lại quá khứ mà thay đổi được .
Hưởng lại cầm điện thoại lên xem, mỗi lần nhìn vào điện thoại, gương mặt lại cuống lên.
- Được rồi em biết rồi mà. Giờ em cũng không còn như trước nữa. Anh mà có việc thì cứ về đi.
- Thật không?
Có vẻ như tin nhắn tới của Hưởng khiến anh ta bồn chồn lắm, chắc là việc gì đó cấp bách, không thể hoãn lại được. Diệu Hoa nhìn anh ta, kiên quyết gật đầu.
Hưởng cuối cùng cũng rời đi.
Diệu Hoa ngồi trong phòng chờ của buổi chụp hình. Cô đã trang điểm và thay đồ xong từ lâu, nhưng vẫn chưa đến lượt chụp ảnh. Đó là sự khác biệt giữa lúc đứng ở đỉnh cao, và lúc chẳng là gì. Cô không có quyền đòi hỏi những thứ tốt nhất nữa, cũng không có quyền ra lệnh, chỉ thị, đưa ra yêu cầu. Thậm chí, cô còn bị bắt nạt.
Diệu Hoa buông ra một tiếng thở dài.
Tiếng ồn ào vang lên, cửa phòng chợt bật mở.
Đỗ Quyên bước vào, vài nhân viên vây xung quanh cô, kẻ lau mặt, người choàng áo qua vai. Tất cả mọi người đều tất bật.
Diệu Hoa bĩu môi. Cô cũng từng như vậy. Nhưng chẳng có gì là mãi mãi cả, đó là điều mà cô học được sau cả chục năm lăn lộn.
Đỗ Quyên dừng lại trước mặt Diệu Hoa.
- Chị chờ lâu lắm rồi nhỉ? Dù sao thì cũng phải chờ thôi. Ngoài kia có chút lạnh đấy, đừng để bị cảm nhé.
Đỗ Quyên tỏ ra quan tâm, nhưng thực chất toàn những lời mỉa mai. Ai cũng biết hai người ghét nhau như chó với mèo. Diệu Hoa thất bại như vậy, người sung sướng và hưởng lợi nhất không ai khác, chỉ có Đỗ Quyên.
- Tất nhiên rồi.
Diệu Hoa cười nhẹ, rời khỏi phòng với tâm trạng khó chịu. Chưa ra khỏi cửa phòng, Diệu Hoa đã ngã sấp mặt. Ai đó giẫm vào chiếc áo khoác của cô. Vài kẻ trong phòng cười lớn tiếng, tuyệt nhiên không một ai đến đỡ cô dậy, ngoại trừ Đỗ Quyên.
- Chị cẩn thận chứ. - Cô ta nâng Diệu Hoa dậy, vẻ mặt tươi cười thánh thiện, nhưng bộ móng dài ngoẵng thì đang cắm sâu vào da thịt Diệu Hoa. Diệu Hoa cắn răng chịu đựng. Với địa vị hiện tại, cô chẳng làm gì được Diệu Hoa.
- Tất nhiên rồi. - Diệu Hoa trả lời, không cảm xúc gì.
Gió từ ngoài cửa thốc vào, ngoài trời đúng là có chút lạnh, còn cô chỉ có độc một bộ áo tắm và chiếc áo khoác mỏng. Diệu Hoa xoa vai, tự nhắc nhở mình rằng phải nhanh chóng lấy lại vị trí ngày xưa.
Diệu Hoa tức giận ném cái điện thoại xuống đất. Cô ngồi xổm ở đó, dựa lưng vào tường, thất thần một lúc. Chẳng biết qua bao lâu. Diệu Hoa đứng dậy.
***
Hưởng sấp ngửa chạy vào một quán ăn kiểu Nhật, nhân viên lễ tân báo với anh ta rằng có người đã chờ sẵn trong phòng riêng. Hưởng được đưa đến trước cửa phòng.
Anh ta đứng trước cánh cửa kéo màu trắng ngà, hai bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.
- Nào. Có chuyện gì mà mày chưa từng làm cơ chứ? Muốn sống thì phải thế thôi.
Hưởng trấn an bản thân, tuy nhiên người anh ta vẫn run lập cập. Anh ta biết chuyện mình sắp làm chẳng có gì tốt đẹp cả. Hưởng hít sâu một hơi rồi kéo xạch cái cửa ra.
Một người đàn ông đã ngồi ở đó, trên chiếc bàn thấp kiểu Nhật. Người đàn ông với gương mặt anh tuấn, điềm đạm, chẳng có vẻ gì giống một người xấu. Nhưng mấy tên xấu xa thì thường luôn có cái vỏ bọc như vậy.
- Chào anh, giám đốc Tú.
Tú ngẩng đầu lên, trông chẳng có vẻ gì là vui mừng hay cáu giận. Hưởng lật đật bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống trước mặt Tú. Anh ta xoa hai tay vào đùi.
- Xin lỗi vì đến muộn, tôi dở chút việc.
Tú chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng để lên bàn một tờ giấy. Hưởng không bắt kịp hành động của anh, đơ người mất một lúc.
- Anh ... - Hưởng nghiêng đầu, có ý dò hỏi - Muốn tôi đọc cái này sao?
- Đúng vậy. Các điều khoản tôi đã liệt kê hết rồi. Nếu anh đồng ý thì ký vào đó.
Hưởng khẽ xuýt xoa, nhanh nhảu lật giở mấy trang giấy, đọc cũng như không, rồi vội vàng ký lên đó.
- Gửi lại anh. Giao dịch thành công. Tối nay tôi sẽ bảo con bé đến khách sạn JM. Tôi xin phép.
Hưởng lại vội vàng đứng dậy, cúi người 90 độ chào Tú, rồi quay lưng đi.
- Cô ta cần tiền đến thế sao?
- Ai cơ? - Hưởng giật mình, quay lại nhìn Tú với vẻ mặt khó hiểu.
- Diệu Hoa.
Hưởng suy nghĩ một chút. Cả hai đều cần. Nhưng anh ta có vẻ cần nhiều hơn một chút. Vì scandal của một năm trước, cả hai đã tiêu sạch số tiền mà họ có, Hưởng thậm chí còn lấy cả tiền của mình ra để cứu Diệu Hoa. Điều này thì ngay cả Diệu Hoa cũng chẳng biết.
- Đúng vậy.
Tú không hỏi nữa. Anh lẳng lặng cầm cốc trà lên uống cạn.
***
Diệu Hoa chụp hình xong thì cũng đã là tám giờ tối. Cả ekip không ai rảnh rang chú ý đến cô, mà cô cũng không có nhân viên phục vụ. Diệu Hoa một mình quay về phòng chờ.
Hành lang khách sạn ở tầng một hút gió, chiếc áo mỏng mà cô mặc chẳng thể che chắn được gì. Toàn thân cô cứ thế run lên. Cô thổi nhẹ vào tay để cho ấm người. Chuông điện thoại vang lên, Hưởng gọi đến, số khẩn cấp. Thường thì chỉ khi nào có chuyện gấp thì anh ta mới dùng số này để gọi cho cô.
- Sao vậy? Có chuyện gì à? - Giọng Diệu Hoa như thể sắp vỡ ra.
- Ừ. Nhà chúng ta bán rồi. Tối nay em ở tạm khách sạn JM nhé. Anh đặt phòng cho em rồi.
- Cái gì cơ? - Diệu Hoa bất ngờ, hét lên. - Anh nói bán nhà là sao?
- Thì đó. Lần trước có người liên hệ nên anh bán rồi.
- Anh bị điên à? Anh có biết căn nhà đó là gì với chúng ta không?
Hai mắt cô nóng lên. Đó là căn nhà duy nhất bố mẹ để lại cho cô và Hưởng, và cũng là kỉ niệm duy nhất về họ còn tồn tại. Thế mà anh ta nỡ bán ư? Vì để giữ lại căn nhà đó, cô đã khuynh gia bại sản rồi.
- Diệu Hoa, chúng ta cần tiền.
- Anh im đi! - Cô tức giận, tắt máy.
Diệu Hoa ngồi thụp xuống, ngay giữa lối đi hành lang. Cô không kìm được nước mắt mà khóc nấc lên. Cô từng là một kẻ điên, và giờ thì xung quanh cô toàn kẻ điên.
Một vài nhân viên hay người khách đi qua lối đi hành lang, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt thương cảm hay kỳ quặc. Nhưng cô chẳng còn hơi đâu mà để tâm đến họ. Họ đâu có cho cô tiền hay có thể giúp cô lấy lại căn nhà.
Chuông tin nhắn lại vang lên. Hương gửi tin nhắn tới. "Số phòng 1310, tầng 9, thẻ nhận ở quầy lễ tân".
Diệu Hoa tức giận ném cái điện thoại xuống đất. Cô ngồi xổm ở đó, dựa lưng vào tường, thất thần một lúc. Chẳng biết qua bao lâu. Diệu Hoa đứng dậy.
Đúng là giờ này tức giận cũng chẳng để làm gì. Nhà cũng đã bị bán. Cô ngồi đây cũng không thể giải quyết được vấn đề. Chăm sóc mình trước, những chuyện còn lại để sau hãy tính.
Diệu Hoa đứng dậy, ra quầy lễ tân nhận phòng. Nhân viên lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại. Trông cô chẳng khác nào vừa bị chết trôi, tóc thì rối tung, mắt sưng húp, toàn thân trắng bệch. Diệu Hoa nhận thẻ phòng, rồi lừ đừ đi lên thang máy.
Tú nhướng mày, thản nhiên nhìn cô. Diệu Hoa giật mình. Chuyện này là thế nào?
***
Tú đứng trong phòng tắm, cạo râu. Anh nhìn thẳng vào mình trong gương. Người đàn ông trong gương là một người trẻ tuổi, trông bảnh bao, đẹp đẽ, vẻ ngoài hút hồn bao nhiêu cô gái.
Nhưng anh biết rằng, trái tim và tâm hồn của người đàn ông đó thì đã héo quắt và cháy đen sì.
- Mày là ai vậy Tú?
Anh tự lẩm bẩm với mình trong gương. Tú vốc một vốc nước lạnh, bôi lên mặt để rửa sạch đám bọt xà phòng, rồi lấy khăn thấm.
Anh là Tú, giám đốc công ty truyền thông, một người mà hàng vạn người muốn gặp, muốn xin anh một cơ hội, thậm chí sẵn sàng trao thân để đổi lấy một cơ hội lên đời.
Nhưng tại sao hiện giờ anh lại cảm thấy mất tự tin thế này chứ?
Tiếng cửa mở vang lên. Tú thở hắt ra. Anh đã chờ đợi giây phút này bao lâu, thế nhưng giờ lại cảm thấy muốn dừng lại. Nhưng chuyện đã làm rồi thì không hoãn được. Anh phải làm, để bản thân không còn bứt rứt, khó chịu nữa, dù việc mà anh sắp làm hèn hạ đến mức nào.
Diệu Hoa ngay trước cửa, choáng váng khi thấy căn phòng VIP rộng lớn. Cô và Hưởng làm gì có nhiều tiền đến thế, để thuê một căn phòng hạng sang ở qua một đêm như này?
Diệu Hoa định gọi cho Hưởng, nhưng chợt nhận ra mình đã vứt điện thoại đi rồi. Cô tự lầm bẩm chửi mình là đồ ngu.
- Anh ta điên thật rồi!
- Cô bảo ai điên vậy?
Tiếng người đàn ông đột ngột vang lên. Diệu Hoa giật mình, hướng về phía có tiếng nói. Tú đứng trước cửa phòng tắm, cả người chỉ quấn một chiếc áo choàng lông.
Tú nhướng mày, thản nhiên nhìn cô. Diệu Hoa giật mình. Chuyện này là thế nào?
Cô vội vàng mở cửa ra, xem lại số phòng. Có lẽ cô vào nhầm phòng chăng? Niềm tin của cô bị đánh vỡ khi cô nhìn thấy rõ biển số phòng ghi 1310, tầng 9, nằm ngay ngắn trên góc cửa.
- Cô không nhầm đâu.
- Vậy sao anh lại ở trong phòng tôi? - Cô hoang mang hỏi Tú.
- Vì Hưởng, anh trai cô, đã bán cô cho tôi rồi!
Theo eva.vn
Dại dột của phụ nữ là sống hết lòng vì người chẳng vì mình Dù yêu đương đến mấy cũng nên giữ lại môt phần cho mình, phụ nữ mà cứ dốc hết lòng cho đi thì nhận lại kiểu gì cũng chỉ toàn cay đắng. Khi ở trong một mối quan hệ chắc chắn con gái sẽ là người không bao giờ tiếc gì để đặt tâm vào đó. Họ có nhiều cho nhiều có ít...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Mắng vợ điên rồ khi đòi ly hôn, xem phim "Sex Life", tôi mất ngủ nhận ra nguyên nhân: Sai lầm chí mạng, đẩy hôn nhân vào ngõ cụt

Mẹ vợ lên ở cùng nhưng mỗi ngày đều phải sống trong nỗi cảnh giác của con rể, giận đến mức không dám thở mạnh

Lần đầu gặp mẹ kế, tôi rất ghét dáng vẻ xinh đẹp của bà, vậy mà sau 3 tháng, tôi bỗng dưng lại thấy sống chung cũng không tệ

Xem camera, vợ chồng trẻ vội bỏ chuyến đi chơi, quay về quê với cha mẹ

Đến nhà thông gia thăm con dâu đẻ, được 2 ngày tôi đã phải bỏ về quê vì một câu của con trai

Về quê dịp lễ, nhìn mâm cơm bố mẹ ăn với hơn 10 bộ bát đũa ngoài trời mà tôi ứa nước mắt

Nghe tin mẹ ốm, tôi mua túi lớn đồ bổ về thăm nom nhưng câu đầu tiên bà thốt ra khiến tôi chết lặng

Chi hơn 2 triệu mua đồ ngon cho cả nhà ăn dọc đường, tôi bị chị chồng bắt ném bỏ đi vì "hôi hám xe của chị"

Tôi luôn bị chính mẹ đẻ của mình chê bai đủ điều, thậm chí bà còn đi đồn khắp nơi rằng tôi cặp kè với đàn ông đã có vợ

Bố mẹ ép tôi bỏ học, lấy chồng sớm để có tiền nuôi cậu quý tử cứ vài bữa lại về "báo nhà"

Xem phim "Sex Education", tôi bật cười nhớ lại kỷ niệm "dở khóc dở cười" của con gái: Dù trẻ có thông minh đến mấy, cha mẹ vẫn phải chỉ dạy điều này

Cháu ở nhà cả tháng không bế nổi một lần, nhưng cứ sang ngoại chơi là mẹ chồng liên tục gọi giục bắt tôi về với lý do "nhớ cháu"
Có thể bạn quan tâm

Bạch Dương tình yêu thăng hoa, Xử Nữ cần thắt chặt chi tiêu ngày 3/5
Trắc nghiệm
15:23:04 03/05/2025
Nam vũ công cao 1,78m đóng vai chính trong 'Lật mặt 8' của Lý Hải là ai?
Sao việt
15:18:41 03/05/2025
Nguyễn Quang Dũng nghẹn lòng trước người đàn ông 'gà trống nuôi con' khi vợ mất
Tv show
15:12:28 03/05/2025
Khởi tố nhóm thanh niên tổ chức "bay lắc" tại Karaoke OLALA ở Vĩnh Long
Pháp luật
15:08:52 03/05/2025
Bản hit 3 tỷ lượt xem, nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung kiếm được bao nhiêu tiền?
Nhạc việt
15:07:41 03/05/2025
Nóng: 1 Á hậu đình đám tố chồng đại gia dùng dao tấn công, đe dọa gây chấn động showbiz
Sao châu á
15:05:27 03/05/2025
Vợ Quang Hải ngày càng mất hút, "hết thời", mẹ chồng liền đổi thái độ?
Netizen
14:45:24 03/05/2025
Nữ sinh nói lời "gan ruột" chuyện cựu chiến binh bị đối xử vô lễ
Tin nổi bật
14:44:51 03/05/2025
Huyền thoại váy hoa khiến ai ngắm cũng muốn điệu đà hơn trong mùa hè này
Thời trang
14:29:30 03/05/2025
"Kẻ trộm ninja" sa lưới sau hàng chục lần gây án, cảnh tượng lúc bị bắt khiến không ai nhịn được cười
Lạ vui
14:04:40 03/05/2025