Thương vợ nhiều hơn sau một lần vào facebook của cô ấy
Chờ mãi không thấy đối tác đâu, Thuận lôi điện thoại ra nghịch. Lâu lắm anh không vào facebook rồi, thử vào coi xem dạo này dân tình thế nào. Ai ngờ…
Vốn là dân kinh doanh nên Thuận bận bịu tối ngày, anh chẳng có thời gian dành cho Minh – vợ anh. Ngày nào về Thuận cũng ôm laptop làm việc đến tận tối khuya. Nhiều khi Minh muốn tâm sự hay gần gũi với chồng, đều bị Thuận khước từ một cách phũ phàng.
Có lẽ vì lý do đó mà họ lấy nhau hơn năm rồi vẫn chưa sinh con. Công việc, sự nghiệp cuốn Thuận vào nhịp sống tấp nập kia mà quên đi vợ mình cần gì muốn gì. Lấy nhau 2 năm, nhưng với mức lương cao ngất ngưởng của Thuận đã giúp căn nhà của anh không thiếu bất cứ thứ gì. Chỉ duy nhất tình cảm vợ chồng là cứ nhạt đi.
Minh vốn là người phụ nữ ít nói, hiền lành và biết nghe lời chồng nên không bao giờ cô dám than vãn anh về chuyện Thuận đâm đầu vào công việc. Minh cứ đi làm hết giờ hành chính rồi về nhà chuẩn bị cơm nước, và nhiều hôm ngồi xem ti vi đợi chồng về ăn cơm cô đã ngủ quên.
Bao lâu nay cô đã héo mòn trong cô đơn, buồn tủi (ảnh minh họa)
Một chiều hẹn gặp đối tác ở một nhà hàng sang trọng. Chờ mãi không thấy đối tác đâu, Thuận dở điện thoại ra nghịch. Lâu lắm anh không vào facebook rồi, thử vào coi xem dạo này dân tình thế nào.
AdsGiảm 3-6 kg/tháng nhanh chóng,không gây mệt mỏi.
AdsTác dụng chữa xơ gan kì diệu của cỏ nhọ nồi.
Cả một bảng tin dài dằng dặc như thế, nhưng không có bất kỳ một trạng thái, dòng chia sẻ của vợ anh hiện lên. Thấy kỳ lạ, Thuận thoát facebook của mình ra vào facebook của vợ kiểm tra xem thế nào.
Vừa vào trang cá nhân của vợ, Thuận lặng người trước những status để chế độ chỉ mình tôi của vợ. Anh đọc thật kỹ và chăm chú những tâm sự buồn của vợ. Tất cả đều liên quan đến Thuận, đều nói về thái độ vô tâm của anh dành cho vợ. Bao lâu nay cô đã héo mòn trong cô đơn, buồn tủi. Bao lâu cô đã mong ước được làm mẹ vậy mà Thuận không hề muốn giúp cô.
Video đang HOT
Vợ anh thường đăng những bức ảnh cũ, khi 2 người còn yêu nhau mặn nồng lên và lại ước… Đọc những status ấy, anh biết vợ đang khóc rất nhiều. Cô ấy không phải đang được hưởng hạnh phúc bằng vinh hoa phú quý như anh nghĩ, mà chính anh đã đẩy vợ vào cuộc hôn nhân địa ngục. Vậy mà vợ không nói, không than với anh nửa lời.
Thuận vô tâm quá rồi, bao lâu nay anh cứ lao đầu vào làm việc mà chả quan tâm đến vợ mình ra sao và như thế nào. Cô ấy thật đáng thương. Minh đã phải nhẫn nhịn, hy sinh quá nhiều vì Thuận rồi. Anh đã sai, sai thật rồi.
Tắt điện thoại, Thuận đứng dậy ra khỏi nhà hàng lấy xe đi đến cơ quan vợ. Anh phải đến xin lỗi vợ ngay lập tức trước khi quá muộn. Vừa đến cơ quan vợ thì cũng là lúc hết giờ làm. Chờ 15 phút sau, vợ anh dắt xe ra. Giữa bao nhiêu người ở cơ quan, Thuận tiến đến ôm chầm lấy vợ mà thủ thỉ những lời từ tận đáy lòng, khiến Minh ngượng ngùng không thôi.
Từ hôm nay anh sẽ không làm vợ buồn, cô đơn một mình ở nhà nữa đâu (ảnh minh họa)
- Vợ à. Anh xin lỗi, anh đã quá vô tâm để em phải héo mòn trong cô đơn thế này. Vợ cho anh cơ hội sửa sai nhé. Anh sẽ từ bỏ tất cả để ở bên vợ, chúng mình sẽ sinh con được không vợ?
- Anh làm gì đấy. Mọi người đang nhìn kia kìa.
- Kệ họ. Anh cần phải xin lỗi vợ cầu xin vợ tha thứ ngay lập tức. Nói cho anh biết, em giận anh lắm phải không?
- Không đâu. Em giận anh, liệu em còn ở chung nhà với anh được không? Thôi buông em ra, người ta nhìn kìa.
Vừa buông vợ ra, Thuận lại nắm tay kéo Minh đi lên xe đưa đến nơi gắn liền với kỷ niệm tình yêu của họ. Có lẽ lâu lắm rồi Thuận mới trở lại nơi đây, còn Minh thì vẫn thường xuyên ra đây và mơ tưởng về quá khứ. Được cầm tay trong đi dưới những ánh đèn lấp lánh, mùi hoa sữa thoang thoảng làm lòng Minh vui trở lại. Khung cảnh ấy thật lãng mạn, ngọt ngào.
Tối hôm ấy, Thuận không đưa vợ về nhà mà anh chở cô đến một khách sạn gần nhà. Tới nơi Thuận ghé vào tai vợ nói nhỏ:
- Hôm nay mình tân hôn lại vợ nhé. Từ hôm nay anh sẽ không làm vợ buồn, cô đơn một mình ở nhà nữa đâu.
Minh không nói được lời gì chỉ biết rơi nước mắt. Nằm bên chồng đêm hôm đó, Minh hạnh phúc biết bao. Cô không biết làm thế nào để Thuận nhận ra sai lầm, nhưng Thuận thương cô thế này thì có khổ mấy cô cũng chịu được. Chỉ cần chồng ở bên, Minh sẽ làm tất cả mọi việc.
Theo Blogtamsu
Vợ cao tay biến chồng thành người đàn ông hoàn hảo
Chậm chạp, ít nói, không ga lăng, ít đùa và rất nghiêm nghị, tẻ nhạt, là tất cả những điều tôi có thể miêu tả về chồng mình.
Về quê ngoại, chồng cũng chủ động biếu xén bố mẹ rồi chuyện trò hòa đồng. Chuyện đi ra ngoài ăn và đứng lên trả tiền thì đã thành thói quen, không còn ngại ngần nữa. (ảnh minh họa)
Đã thế, ngoại hình của anh lại không bắt mắt so với những người khác. Người ta nói, không được cái dáng thì được cái miệng, chồng tôi vừa không được miệng lại chẳng được dáng, khiến người làm vợ như tôi mệt đầu nhức óc.
Mọi người sẽ thắc mắc, tại sao chồng như thế mà ngày yêu nhau tôi lại cưới để rồi chê bai. Khổ cái, yêu khác, cưới khác. Lúc yêu nhau chỉ được vỏn vẹn có 4 tháng là cưới. Khi đó, cái sự ít nói của anh lại khiến tôi cảm thấy vui, cảm thấy thích thú vì nghĩ rằng chồng như thế thì hiền, sau này cấm có chuyện ngoại tình. Đúng thật, nhìn thấy gái còn nhát chứ nói gì chuyện ngoại tình.
Sống với nhau gần 2 năm, chồng vẫn cái tính ấy. Không bao giờ nói lời yêu thương ngọt ngào với vợ. Không thích đi chơi cùng bạn bè của vợ. Về nhà ngoại chơi cũng ngại. Chỉ thích ở nhà mình, chỉ thích nói chuyện với những người quen. Sáng đi làm, tối về nhà, không nhậu nhẹt, rượu bia, bạn bè, cà phê thuốc lá.
Có được người chồng hiền lành như vậy, ban đầu chị em sẽ thích thú, cảm thấy khiển được chồng. Nhưng lâu dần, tôi lại nghĩ, có chồng như vậy khác gì hình nộm, thà là lấy khúc gỗ còn hơn, lấy tivi làm bạn còn hơn.
Và.. tôi bắt đầu lên một kế hoạch &'cải tạo' chồng, biến chồng thành người đàn ông hoàn hảo trong mắt người khác.
Những chuyện nhỏ nhặt đó, một người đàn ông lẽ ra phải nhanh nhẹn nhưng khổ thật, chồng tôi không bao giờ làm những chuyện đó. (ảnh minh họa)
Chồng hiền, tôi không cho hiền luôn. Mỗi lần đi chơi cùng bạn bè, tôi đều bắt chồng đi. Anh không đi thì tôi dỗi hờn này nọ. Thế là, anh bắt buộc phải đi cùng vợ. Mà đã đi thì phải ăn diện, không thể mặc xuề xòa. Không thích mua bán, tôi lôi anh vào quán, bắt anh chọn, rồi anh cũng phải làm theo. Mà đã chọn thì phải chọn bộ đồ mình thích. Tôi không cho anh mặc những bộ đồ tối tăm, nghiêm túc quá. Tôi bắt anh thay đổi phong cách, ăn mặc sành điệu trẻ trung. Ban đầu chồng không quen, khó chịu lắm, nhưng tôi cứ bắt mặc vậy rồi lôi đi chơi cùng bạn bè. Ai cũng khen ngợi chồng tôi thay đổi, thế là, anh bắt đầu có cảm giác tự tin hơn.
Ngồi với bạn tôi, anh ít nói lắm. Nhưng câu chuyện nào tôi cũng lôi chồng vào rồi quay sang hỏi ý kiến chồng xem anh có ưng ý hay không, anh cho ý kiến thế nào. Chồng không muốn nói bị tôi huých nhiều lần, cũng phải ậm ờ nói chuyện. Đi với bạn bè tôi, toàn người hay nói, hay hỏi chuyện, nên chồng dần dần cũng biết hỏi han này kia.
Tôi bắt chồng đi hát hò với bạn bè, chuyện mà trước giờ anh chưa từng làm. Chồng tôi khó chịu lắm. Nhưng lúc vào quán, uống tí bia tí rượu vào, tôi lôi lên sân khấu song ca, thế là buộc phải hát. Lần đầu không được thì lần hai, lần ba, cũng phải làm cho ra trò.
Cái chuyện đi ăn mà chủ động trả tiền, trước giờ chồng phó thác cho vợ. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chồng tôi không ga lăng, tôi cũng thấy vậy. Đặc biệt, đi uống nước hay gì đó với bạn tôi, anh chưa bao giờ chủ động đứng lên trả tiền. Lần này, tôi thường xuyên đi ăn cùng chồng và cố ý bắt anh đứng dậy thanh toán. Lâu dần, tôi lại rủ bạn đi cà phê và nháy chồng đứng dậy trả tiền. Vài lần như thế chồng quen. Những lần sau, tôi chủ động không cầm tiền, để chồng cầm hết và đi ăn. Thấy anh tự giác đứng dậy trả tiền, tôi cũng mừng...
Chồng tôi có kiểu, cứ ngồi vào bàn là ăn lia lịa, chẳng gắp cho ai bao giờ. Tôi lấy làm ái ngại khi đi cùng bạn bè. Tôi nói chuyện với chồng, bắt chồng gắp thức ăn cho vợ rồi cho phụ nữ ngồi kế bên. Ban đầu anh ngại lắm, nhưng trong bữa ăn, tôi cứ giẫm chân liên tục. Anh buộc phải làm theo. Không làm thì tôi giẫm cho đau bằng chết. Việc ấy chẳng có gì khó nhưng chồng tôi không thích làm. Không thích thì tôi phải bắt làm cho bằng được thì thôi.
Những chuyện nhỏ nhặt đó, một người đàn ông lẽ ra phải nhanh nhẹn nhưng khổ thật, chồng tôi không bao giờ làm những chuyện đó. Và lần này, tôi quyết định sẽ đào tạo chồng trở thành người đàn ông khác. Không ga lăng thì phải ga lăng hơn. Không nhanh nhẹn thì phải nhanh nhẹn hơn. Ít nói thì sẽ nói nhiều hơn. Không thể để người ta cười chê chồng mình. Làm đàn ông phải xông xáo, phải mạnh mẽ chứ cứ như chồng tôi thì chán không buồn nói. Nói nhiều không được thì sẽ dùng biện pháp mạnh, bắt chồng phải làm. Có làm thì mới có quen.
Bây giờ, mỗi lần về nhà ngoại, tôi đều bắt chồng ngồi nói chuyện với bố mẹ thay vì vào phòng ngủ khì khì. Tôi sai anh làm cái này, cái nọ, nhanh nhẹn nấu nướng cùng với các anh chị khác. Ban đầu chồng cũng ngại rượu bia ở nhà ngoại nhưng sau, tôi nói các anh cứ mời, thế là chồng cũng thân quen.
Giờ, mỗi lần đi chơi, chồng đều mang những bộ đồ mới ra mặc, bộ cũ tôi đã vứt hết cả đi rồi. Chồng cũng không còn ngại đi chơi cùng vợ, cũng đã biết ăn nói hơn trước, đặc biệt, đã biết xin số điện thoại của mấy anh đồng nghiệp của vợ để làm quen, bắt chuyện khi cần thiết.
Về quê ngoại, chồng cũng chủ động biếu xén bố mẹ rồi chuyện trò hòa đồng. Chuyện đi ra ngoài ăn và đứng lên trả tiền thì đã thành thói quen, không còn ngại ngần nữa. Dù chưa thực sự thành công nhưng tôi tin, từng bước, tôi sẽ khiến chồng mình trở thành người chồng hoàn hảo trong mắt mọi người.
Theo Eva
Choáng nặng lần đầu bước vào phòng ngủ của gái ngoan Tôi giật bắn mình khi tiếng cửa mở đằng sau. Uyên xuất hiện, trên người là chiếc váy ngủ 2 dây cực kỳ sexy. Em mỉm cười khi thấy tôi đang cầm trên tay những món đồ bí mật của mình... Tôi gặp Uyên lần đầu cách đây 6 tháng. Vẻ ngoài dịu dàng, mong manh trong chiếc váy trắng tinh khôi ấy...