Thương vợ nhiều hơn sau lần về nhà đột xuất và thấy bữa cơm ở cữ của cô ấy
Vợ tôi sinh con trai, nhưng từ khi sinh con xong, cô ấy cứ gầy đi trông thấy. Tôi thấy lạ lắm, bởi thường thì sinh con xong, trong lúc ở cữ thì ai cũng béo, vậy mà vợ tôi giống như không có sức sống vậy.
Tôi là con trai một, trên tôi còn có một chị gái, bố tôi bỏ đi với người đàn bà khác từ khi chị em tôi mới 2 tuổi. Một tay mẹ tôi lo lắng, nuôi chị em tôi ăn học nên người. Tôi biết ơn mẹ nhiều lắm, tôi cũng hiểu được những nỗi khổ mà mẹ tôi phải chịu đựng nên tôi luôn cố gắng ngoan ngoãn và học hành tử tế.
Đến khi vào Đại học, tôi xin được học bổng du học ở nước ngoài, chị gái tôi ra trường rồi cưới chồng, sinh con luôn. Nhà chị gái tôi cũng ở gần đó nên mẹ tôi thường xuyên qua đó sinh hoạt cùng con gái.
Tôi về nước được 2 năm, đi làm rồi quen Hằng. Ngày đầu đưa cô ấy về ra mắt, mẹ tôi cứ nhìn Hằng từ trên xuống dưới rồi xét nét từng tí một. Mẹ tôi bảo Hằng người bé quá, sợ sau này sinh khó. Tôi phải thuyết phục mẹ tôi mãi, vì tôi biết, Hằng là cô gái tốt, và quan trọng nhất là tôi yêu cô ấy.
Yêu nhau khoảng 2 năm thì tôi đặt vấn đề cưới xin. Lúc đó, tôi đã xây lại nhà cho mẹ nên vợ chồng tôi quyết định sẽ sống cùng mẹ để tiện chăm sóc. Công việc của tôi thì phải đi công tác nhiều, có khi, tôi còn phải ra nước ngoài để gặp khách hàng. Ở nhà, mọi việc đều do vợ tôi lo toan hết cả.
(Ảnh minh họa)
Nhưng sau ngày cưới được vài hôm, tôi thấy Hằng cứ sụt sịt khóc một mình. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ bảo rằng, do nhớ bố mẹ, lạ nhà không ngủ được. Tôi thấy vậy thì mắng yêu vợ, bảo cô ấy lớn rồi mà còn làm nũng này nọ.
Mang tiếng là cưới vợ nhưng số ngày tôi ở cùng vợ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mẹ tôi đã già nên hơi khó tính. Có mấy lần tôi thấy mẹ mắng vợ tôi vì nấu ăn không đúng ý bà. Những lúc như thế, tối đến tôi đều thủ thỉ tâm sự với vợ, khuyên vợ nên bỏ qua cho mẹ vì nghĩ mẹ già rồi, chẳng sống được bao lâu nữa nên có gì thì con cái cứ nên nhịn một tí.
Vợ tôi cứ dạ vâng, quả thực, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cãi lại mẹ tôi nửa lời. Khoảng 1 năm sau thì vợ tôi mang thai, tôi vắng nhà thường xuyên nên có gọi điện về cho mẹ nhờ mẹ chăm sóc vợ, mua đồ về cho vợ anh. Mẹ tôi nghe tôi nói vậy thì nói: “Gớm, anh giờ chỉ lo cho vợ và con anh thôi, có biết gì đến mẹ đâu”. Tôi nghe mẹ nói thì cười giả lả, thật ra mẹ tôi hay nói vậy vì bà ghen với Hằng, bà bảo rằng từ ngày có vợ, tôi quên mất mẹ.
Vợ tôi sinh con trai, nhưng từ khi sinh con xong, cô ấy cứ gầy đi trông thấy. Tôi thấy lạ lắm, bởi thường thì sinh con xong khi ở cữ thì ai cũng béo, vậy mà vợ tôi giống như không có sức sống vậy.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Lần đó, tôi về nhà đột xuất vì quên giấy tờ, lúc đấy vợ tôi đang ăn cơm, thấy tôi đi vào, vợ tôi đứng dậy, cố ý che tô cơm đang ăn dở. Tôi liếc qua thấy chỉ có rau với muối vừng. Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng mẹ tôi càm ràm ngoài bếp: “Suốt ngày chỉ biết ngồi và ăn, ăn cho lắm rồi nhà này cũng sạt nghiệp”.
Lúc đó, tôi đã hiểu tất cả. Thì ra mẹ tôi chẳng mua gì cho vợ tôi ăn lúc cô ấy ở cữ, nhưng vợ tôi hiền lành, chẳng dám kêu ca hay nói với chồng một câu nào. Tôi nhìn gương mặt bối rối của vợ và nghe tiếng mẹ càu nhàu mỗi lúc một lớn thì thấy cay cay ở khóe mắt. Từ giây phút đó, tôi biết rằng mình phải quan tâm đến vợ và thương cô ấy nhiều hơn.
Theo Một Thế Giới
Tôi bừng tỉnh và học lại cách yêu thương vợ sau chuyến công tác định mệnh ấy
Sau chuyến công tác đó tôi đã thực sự bừng tỉnh. Tôi chợt nhận ra mình đang sai lầm quá nhiều. Giờ này tôi mới thực sự thấm thía cái gì cần và đủ cho một gia đình hạnh phúc...
Tôi là một người chồng khá ít nói, tôi tự nhận tôi khó tính, khó gần và cũng có phần hơi nhạt nhẽo. Tôi đã kết hôn cách đây 5 năm, vợ tôi là một giáo viên giỏi, tính tình hiền lành nhẹ nhàng và khá đảm đang.
Tôi đến với cô ấy xuất phát từ tình yêu, nhưng do bản tính tôi như thế nên tôi ít khi thể hiện tình cảm. Có lẽ vì thế mà vợ tôi thiệt thòi hơn nhiều người phụ nữ có chồng tâm lý khác. Tôi không nhớ bao lâu rồi mình chưa nói thương vợ, nhớ vợ hay yêu vợ, những ngôn từ đại loại như vậy. Thứ tôi làm cho cô ấy chỉ là kiếm tiền nuôi gia đình và không tơ tưởng đến ai khác. Điều đó tôi nghĩ cần thiết cho một cuộc hôn nhân, nhưng có lẽ là chưa đủ cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Và rồi tôi vỡ lẽ ra nhưng điều về gia đình, về sự yêu thương trong 1 lần đi công tác. Đợt đó tôi báo cho vợ mình sẽ đi công tác vào tuần tới, vậy nên cô ấy đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, từ tất đến quần lót đến thuốc cảm... Vợ tôi luôn là người chu đáo như vậy. Trước khi đi cô ấy luôn dặn dò tôi đủ điều như dặn dò một đứa trẻ. Cô ấy bảo tôi nhớ gọi điện về thường xuyên, tôi ậm ừ gật gù và xách va li đi.
Tới nơi tôi thông báo về cho vợ rồi lao vào công việc. Và rồi 1 hôm tôi gặp lại một người bạn cũ từ thời đại học ở thành phố biển Đà nẵng, cậu ấy đưa vợ đi du lịch. Bạn bè lâu năm gặp nên chúng tôi rất vui mừng và ngồi nhâm nhi nói chuyện với nhau. Cũng chính cuộc nói chuyện hôm đó đã khiến tôi sáng dạ ra rất nhiều điều:
- Cậu đi công tác à?
- Ừ còn cậu?
- Mình đưa vợ đi du lịch, cô ấy bảo muốn ngắm biển nên bọn mình vào đây.
- Cậu chiều vợ ghê nhỉ.
- Tôi không chiều vợ thì biết chiều ai bây giờ, con cái chiều kiểu con cái, vợ chiều kiểu vợ. Thế vợ cậu vẫn đi dạy hả, sao không đưa cô ấy vào đây tranh thủ du lịch luôn.
- Vợ tớ còn bận công việc và con cái nên đi không tiện.
- Vậy à! Thôi để mùa hè cả gia đình vào đây cũng được.
- Còn vợ cậu, cô ấy giờ công tác ở đâu.
- Vợ tớ ở nhà.
Câu nói của anh bạn khiến tôi khá ngạc nhiên, anh ấy tiếp lời.
- Vợ tớ ngày trước làm kế toán trưởng cho 1 doanh nghiệp lớn lương rất cao thậm chí cao hơn cả lương tớ, nhưng kể từ ngày sinh thằng Bi. Cô ấy hi sinh mọi thứ để chăm chồng chăm con, hơn nữa mẹ tớ cũng già yếu nên cô ấy qua bên bà là chủ yếu. Tớ cũng không hề nghĩ cô ấy lại có thể từ bỏ được những thứ đó vì gia đình vậy nên tớ càng trân trọng và yêu vợ hơn.
- Thế giờ cậu có dự tính gì chưa?
- Tớ muốn dành thời gian lúc cô ấy chưa quay lại vòng xoáy công việc thì sẽ tranh thủ đưa vợ đi hết những nơi cô ấy muốn. Tiền bạc biết bao nhiêu là đủ đúng không? Thứ quan trọng là người mình thân yêu được vui vẻ hạnh phúc, với tớ vậy là đủ...
Chúng tôi trò chuyện 1 lúc thì vợ cậu bạn xuất hiện, cô ấy nhiều hơn vợ tôi hai tuổi nhưng có vẻ trẻ trung hơn. Nhìn cách họ nói chuyện, nhìn nhau tình cảm tôi thực sự thấy ngưỡng mộ. Chia tay cặp vợ chồng bạn cũ ra về, tôi lại bắt gặp cảnh 1 người đàn ông nhiều hơn tôi cả chục tuổi mua hai chiếc kem rồi chạy ra đưa cho vợ ông ấy 1 cái. Cả hai ăn rồi cười đùa vui vẻ, nhìn họ tôi đoán là dân đánh cá trong vùng, chẳng hiểu sao nhìn những cảnh đó tôi lại thấy lòng chùng xuống.
Tôi cũng có gia đình, có vợ con, hơn nữa vợ lại xinh đẹp ngoan ngoãn. Nhưng tôi chưa biết cách khiến cô ấy vui, hạnh phúc. Tôi vô tâm đến mức có khi đi công tác mấy hôm mới gọi điện về nhà một lần chỉ để hỏi tình hình ở nhà. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa tặng vợ món quà gì hay đưa cô ấy đi du lịch bất cứ đâu. Phần lớn thời gian tôi dành cho công việc, nghĩ lại những lời cậu bạn nói. Tôi thực sự ngưỡng mộ suy nghĩ thoáng của cậu ấy.
Lần đó tôi về nhà sớm hơn dự định, về thấy vợ đang lụi cụi nấu ăn trong bếp. Thấy tôi về cô ấy vui mừng chạy ra đón, tôi ôm lấy vợ khiến cô ấy ngạc nhiên:
- Ông xã, có chuyện gì thế, công việc không suôn sẻ hả anh.
- Mọi thứ đều tốt đẹp, anh ôm bà xã anh không được à?
- Hì, được chứ.
Nhìn vợ hạnh phúc khi nhận được món quà của chồng, tôi cũng vui lây. Tôi tự hứa với bản thân từ nay phải thay đổi, phải yêu thương vợ nhiều hơn. Vì suy cho cùng vợ chỉ có một và tiền dù có kiếm nhiều bao nhiêu cũng chẳng mua nổi thứ gọi là... hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Mong cô là bến đỗ cuối cùng của anh để tôi đỡ bị quấy rầy Tôi là người vợ cũ trong bài 'Vợ cũ của chồng khiến chúng tôi 'sống không bằng chết', với tôi cô là kẻ dọn đường. Nghe cô kể thì tôi gớm mặt không ai bằng, sự thật tôi chỉ là một doanh nhân bình thường. Nếu ngay từ đầu, cô biết mình đang đứng trên tảng băng sắp tan thì đâu đến nỗi...