Thương vợ, ngày nghỉ chẳng được đi đâu!
Anh xin lỗi vợ vì không đưa vợ đi chơi dịp này được. Anh hứa, anh sẽ sắp xếp một chuyến đi tới, gần nhất để vợ vui lòng…
Anh xin lỗi vợ vì không đưa vợ đi chơi dịp này được. Anh hứa, anh sẽ sắp xếp một chuyến đi tới, gần nhất. (Ảnh minh họa)
Anh đã hứa, sau này khi cưới nhau, anh vẫn yêu thương vợ con như trước, không bao giờ thay lòng. Và bất cứ khi nào tình cảm vợ chồng mình nhạt nhòa, anh sẽ là người vun xới. Anh hiểu hơn ai hết, tình yêu không thể nào vĩnh cửu, có lúc nó sẽ khác. Anh cũng biết, có thể một ngày nào đó, có thể sự hờ hững vô tình của em khiến vợ đau lòng. Nhưng anh luôn hứa, sẽ làm hết mọi thứ, làm tất cả mọi việc để tình yêu của chúng mình mãi lãng mạn, ngọt ngào.
Cưới nhau được hơn 4 tháng, em có bầu. Từ đó, bao dự định đi chơi của chúng mình cũng chấm dứt. Em bầu bí, anh lo lắng, chẳng dám đưa em đi đâu cả. Em đã từng nói, sau này cưới nhau, khi nào chưa có bầu, chúng mình sẽ ngao du sơn thủy, sẽ đi khắp nơi để chuẩn bị cho kế hoạch sinh con sau đó. Nhưng cưới về chưa được bao lâu, em đã có con, thế nên, mọi chuyện phải gác lại.
Anh và vợ đã có với nhau một quãng thời gian yêu đương mặn nồng. Chúng mình đã trải qua bao khó khăn, có nhiều buồn vui lẫn lộn, thế nên chúng ta mới có được ngày hôm nay. Và anh đã yêu em vô bờ bến. Anh tin, mình sẽ làm một người chồng tốt, yêu thương em đến trọn đời.
Em nũng nịu anh như một đứa trẻ, lắm lúc khóc lóc vì cảm thấy cuộc sống buồn chán, bí bách.Sau đó, em sinh con. Mọi kế hoạch cứ thế mà tiêu tan. Vì sinh con rồi, em chỉ biết ở nhà chăm con. Nửa năm trời em gắn với con, không đi làm, người trở nên bụ bẫm mụ mị. Em cảm thấy chán cảnh ở nhà, lại càng muốn đi chơi. Em cuồng chân, mỏi gối, em khóc lóc nói bị tự kỉ, bị trầm cảm sau khi sinh. Anh thương vợ nhưng không biết làm thế nào vì con còn quá nhỏ lại hay quấy khóc. Vậy nên, chỉ biết động viên vợ bằng những ngày cuối tuần đi chơi gần gũi cho vui vẻ. Còn những chuyến đi xa, anh gác lại, hẹn vợ khi con chúng ta cứng cáp, có thể đi chơi cùng nhau.
Video đang HOT
Em nũng nịu anh như một đứa trẻ, lắm lúc khóc lóc vì cảm thấy cuộc sống buồn chán, bí bách. Anh hiểu em, anh rất thương vợ, thương những tháng ngày vợ vất vả, vì chồng vì con rồi lại lao vào chăm sóc con không có ngày nghỉ. Con mà ngoan thì em còn đỡ, con quấy khóc đêm ngày khiến em xác xơ, xanh xao vàng vọt. Anh thương em vô cùng. Anh lo cho sức khỏe vợ nên lúc nào cũng phải nhắc nhở em luôn nhớ ăn uống đầy đủ. Anh đỡ đần em, chăm lo cho em và con. Anh chăm sóc con cũng khéo như em chăm vậy.
Một hành trình dài, em làm người vợ đảm, làm người mẹ chu đáo, chăm con từng ly từng tí. Đến ngày Tết, em cũng không đươc nghỉ ngơi vì con quấy khóc. Vừa lo việc Tết, vừa lo việc bếp núc, việc gì cũng tới tay em. Anh thương em vô cùng. Giá như chúng ta có thời gian rảnh rỗi để đi chơi cùng nhau thì tốt biết mấy. Nhưng mà, cuộc sống cứ cuốn chúng ta vào những bộn bề lo toan, bao nhiêu thứ cần phải đắn đo suy nghĩ là ngày mai mình sẽ làm gì, kiếm tiền bằng cách nào.
Nghỉ tới tận 6 ngày mà vợ anh chẳng được đi đâu, tội cho vợ anh quá. Giá mà, anh tâm lý hơn một chút, bớt vô tâm hơn một chút thì có phải tốt không.
Đôi lúc, anh quên mất việc phải đưa vợ đi chơi, đưa con đi dạo vào cuối tuần. ANh chỉ nghĩ đến cái hợp đồng ngày mai sẽ kiếm bao nhiêu tiền, sẽ kí kết dễ dàng hay không? Anh lo cho vợ nhưng lại không hiểu được cảm giác ngày nào của vợ, và quên luôn những lời hứa…
Dịp nghỉ dài này, anh lại thất hứa một lần nữa khi nói rằng, sẽ đưa vợ con đi chơi. Anh bảo, khi con cứng cáp, chúng ta sẽ đi chơi, thương vợ anh tần tảo suốt ngày, thế mà anh lại quên béng. Anh bận trăm công nghìn việc, toàn là những việc anh tự nghĩ ra, rồi còn kế hoạch tiếp khách của anh, đưa họ đi nghỉ mát, tham quan mà không hề nghĩ tới vợ con của anh.
Nghỉ tới tận 6 ngày mà vợ anh chẳng được đi đâu, tội cho vợ anh quá. Giá mà, anh tâm lý hơn một chút, bớt vô tâm hơn một chút thì có phải tốt không. Vợ ơi, hãy hiểu cho anh nhé, anh là một gã chồng không ra gì, đã không lo được cho vợ, không thực hiện được lời hứa.
Hôm rồi, thấy vợ rơm rớm nước mắt khi thấy bạn bè ‘up’ ảnh đi chơi khắp nơi, rồi ngao du sơn thủy mà anh cảm thấy mình có lỗi quá. Giá như anh tinh ý hơn một chút, đặt vé sớm thì chúng mình và con đã có chuyến đi thú vị rồi nhưng công việc khiến anh quên béng mất và anh cũng chẳng nghĩ tới. Ở nhà, nhìn người ta đi chơi, con cái gia đình chụp ảnh hạnh phúc, vui vẻ bên nhau, ai chẳng thèm!
Vốn là chúng ta nên có nhiều thời gian rảnh rỗi, cùng nhau vun đắp tình yêu nhưng cuối cùng, chính anh lại là người khiến em buồn bã nhất. Anh phụ lòng em, dù em đòi đi chơi nhưng anh luôn kiếm lý do con nhỏ. Bây giờ con lớn rồi, anh lại bận rộn kiếm tiền. Dù sao thì gia đình rất cần những giây phút vui vẻ, thoải mái bên nhau, để cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách và vun xới tình yêu. Chỉ cần một trong hai người lạnh lùng, tình yêu sẽ cạn dần.
Anh xin lỗi vợ vì không đưa vợ đi chơi dịp này được. Anh hứa, anh sẽ sắp xếp một chuyến đi tới, gần nhất. Anh sẽ khiến vợ cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn sau những ngày tháng mệt mỏi, cô đơn. Hiểu cho anh vợ nhé, đàn ông mà, đôi khi họ rất vô tâm nhưng mà thật lòng, họ không phải là không yêu chiều vợ. Hãy kiên trì, anh sẽ làm tất cả để vợ cảm thấy, tình yêu của chúng mình vẫn nồng nàn như xưa. Anh yêu vợ con của anh nhiều lắm!
Theo Eva
Con cá bị mất là con cá to
Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo, bố mẹ thuần nông nhưng rất cố gắng cho con cái ăn học. Bố mẹ sinh được tất cả 3 người con. Nhưng trong ba đứa con, chỉ có tôi là học được. Cho nên khi tôi đến lớp 10, bố mẹ gửi tôi lên nhà bà con ở thành phố.
Sống ở thành phố mấy năm, ăn cơm thành phố, uống nước thành phố, tiếp xúc với người thành phố nên tôi cũng thay da đổi thịt ít nhiều, không còn đen đúa xấu xí đúng chất con bé nhà quê. Tuy vẫn phải giúp đỡ gia đình hai bác việc nhà, nhưng nhìn chung là sướng hơn ở quê vì tôi không phải dầm mưa dãi nắng. Mười tám tuổi tôi trắng trẻo mịn màng, được ăn uống đầy đủ nên trổ mã càng xinh. Tôi không đủ lực vào đại học, chỉ đậu trung cấp. Hai bác rất tốt vẫn tiếp tục cho tôi ở cùng và học nốt, khi nào xin được việc lại tính tiếp.
Trong thời gian này tôi quen Quân, bạn học cùng trung cấp. Quân cũng là trai tỉnh lẻ lên thành phố học. Anh ở trọ chứ không có nhà người thân để tá túc như tôi. Ngoài giờ học Quân đi làm thêm để trang trải sinh hoạt. Nhìn chung anh độc lập, mạnh mẽ và chịu khó lăn lộn. Hai bác biết tôi chơi với Quân nhưng chẳng hề cấm cản. Hai bác nghĩ tôi cũng đến tuổi yêu, chỉ nhắc nhở con gái phải biết giữ mình. Tôi ở thành phố mấy năm rồi nên không phải đứa gà mờ, tôi cũng biết tự bảo vệ khi quan hệ với bạn trai, không để xảy ra hậu quả đáng tiếc.
Tôi yêu Quân được 2 năm, Quân hay đến nhà bác tôi chơi, cả nhà bác tôi biết anh, mấy đứa cháu tôi cũng thích anh. Mọi người xem Quân như con cái trong nhà, gần như chỉ chờ hai đứa tôi có công ăn việc làm ổn định thì sẽ cưới.
Mọi việc của tôi diễn ra đều thuận lợi, cho tới khi tôi gần học xong và bắt đầu phải liên hệ xin việc, đi làm. Qua giới thiệu, gửi gắm, tôi đến gặp Minh. Anh là trưởng phòng ở công ty nơi tôi muốn xin việc. Vừa gặp Minh tôi đã rất cảm tình. Anh hào hoa phong nhã chứ không có dáng võ biền như Quân của tôi. Anh học thức, từng du học nước ngoài, gia đình khá giả, lại là giai thành phố. Nói thực tôi cũng chẳng dám ao ước với cao nếu không phải chính anh chủ động bày tỏ là anh thích tôi. Minh mời tôi đi ăn trưa, đi uống cà phê tối. Tôi bắt đầu nói dối Quân quẩn quanh để tìm thời gian trống đi với Minh. Không biết từ khi nào tôi đưa hai người con trai ấy lên bàn cân để mà đong đếm. Tôi nhận thấy rằng Minh hơn Quân tất cả, chỉ thiếu có một điều, anh chưa bao giờ nói yêu tôi. Cho nên tôi cứ dền dứ, cố gắng kéo dài thời gian để xem mình có thể đến với Minh không. Thực lòng tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi sẽ bỏ Quân...
Cái ngày Minh phát hiện ra tôi có Quân bên cạnh đến quá nhanh. Dù đã gần gũi nhau đến mức sâu sắc nhưng anh thẳng thừng tuyên bố sẽ bỏ tôi nếu tôi không thể rõ ràng. Giữa hai người đàn ông, tôi buộc phải chọn một.
Tôi quyết định bỏ Quân, mối tình tính bằng năm để đến với người đàn ông mình mới quen, đã lên giường vài lần nhưng chưa hiểu mấy về anh ấy. Tôi cứ nghĩ sẽ tìm hiểu dần dần, chúng tôi còn rất nhiều thời gian.
Không may cho tôi, chỉ gần Minh có một thời gian ngắn thôi tôi đã hiểu anh không được như cái mẽ bề ngoài. Anh có máu đỏ đen và tiền bạc kiếm được chẳng đủ cho anh nướng vào thú vui ấy. Bây giờ Minh đang bị người ta siết nợ. Gia đình anh rất rối vì bố mẹ mỗi người sống một nơi, dù khá giả, họ không muốn cứu anh vì đây không phải lần đầu tiên. Minh có nguy cơ mất việc vì chủ nợ đã tìm đến tận công ty gây rối.
Tôi chưa đủ gắn bó để có thể sẵn sàng cùng Minh vượt qua mọi sóng gió, nhất là sóng gió này chẳng do tôi gây ra. Thêm nữa là tôi quyết định đến với Minh để có được cuộc sống sung sướng cơ mà. Tôi không thể quay về với Quân vì đã chia tay anh rất phũ. Giờ tôi mới hiểu, con cá đã mất là con cá to.
Theo VNE
Gã chồng... bẻm mép! Hai vợ chồng tôi vốn là bạn học từ thời phổ thông. Tôi từng bị "hắn" đánh gục bởi tài ăn nói rất có duyên. Nhưng bây giờ thì cái sự "có duyên" ấy lại khiến tôi hết sức khó chịu... Nhiều lần, tôi phải hét lên: "Anh có im đi không? Tôi không thích một gã bẻm mép như anh xuất hiện...