Thương vợ cả đời hy sinh vì nhà chồng nhưng giữa hiếu và tình, tôi vẫn phải chọn Mẹ
Mẹ nuôi tôi ngần ấy năm, cả cuộc đời mẹ đã phải oằn mình cho tôi khôn lớn, ăn học thành tài. Mẹ từng thay cho tôi từng cái tã, thậm chí còn của cả các con tôi…
Ngày tôi lấy em, em là người miền Tây, tôi gốc miền Trung. Về làm dâu, dù ở nhà em được bố mẹ cưng chiều như một nàng công chúa nhưng khi đã thành vợ, thành dâu con nhà người, em đã nép mình, học quen lối sống cho vừa vặn cái nghĩa dâu con. Dẫu vậy, cũng có đôi lúc cơm không lành, canh không ngọt, bởi lẽ sống hai miền, đâu phải ngày một ngày hai là dung hòa được, cũng không ít lần, mẹ tôi khiến em phải len lén quay lưng, lau giọt nước mắt.
Tôi cũng đứng ra bảo vệ vợ, nhưng mỗi lần như thế lại chẳng khác nào đeo tội thêm cho em, em lại mang tiếng than thở, nói xấu mẹ với chồng. Thế nên mỗi lần tôi toan nói, em lại can, em nói em chịu được, do em chưa quen nếp ở, từ từ rồi em quen, anh đừng nói chi, mẹ buồn.
Cuộc đời đâu chỉ có vậy. Nỗi khổ của em, chắc có lẽ chỉ xoay quanh những biến cố của cuộc đời tôi mà ra. Năm con trai được bốn tuổi, con gái mới bốn tháng còn ẵm ngửa, chỉ vì chút sai sót, tôi mất việc. Đành xa vợ con lên thành phố lập nghiệp. Từ đó em bắt đầu cuộc sống xa chồng.
Con gái mới 4 tháng nhưng việc nhà em phải cáng đáng hết. Xa chồng, em còn phải gánh gồng nhiều hơn. Một mình em hai nách hai đứa con thơ, bố mẹ chồng già yếu, em còn phải ngày hai buổi tới trường dạy học. Xa chồng là thế, cơ cực là thế nhưng chưa bao giờ em mở miệng than thân trách phận, chưa bao giờ em nói một chữ mệt với tôi.
Vài năm sau sự nghiệp tôi ổn định thêm được chút, nhưng cũng chỉ đón con trai lên thành phố dần dần để nó quen với môi trường giáo dục tốt. Em vẫn ở quê, vẫn lo đi dạy, cơm canh, nhà cửa cho bố mẹ. Mãi đến khi con gái học cấp một, chúng tôi mới bán mảnh đất dưới quê, mua căn nhà cũ ven thành phố rồi ông bà, cha mẹ, con cái mới được đoàn tụ đông đủ sau chừng ấy năm.
Video đang HOT
Tôi không thể chăm sóc cả hai, lại lần nữa em là người hy sinh, em về quê ngoại dưỡng bệnh. Là vợ chồng, nhưng chúng tôi chẳng khác gì những cặp đôi li thân dù chúng tôi chưa bao giờ có một lời tranh chấp cãi vã nào. (Ảnh minh họa)
Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng. Dù tôi có cố gắng đến mấy, vẫn luôn có thứ khiến vợ tôi phải khổ. Sống vui vẻ với nhau chẳng được mấy, mẹ tôi đổ bệnh, mẹ bắt đầu lẩm cẩm, không ít lần mẹ buông lời mắng nhiếc vợ tôi. Nhưng cả tôi và vợ đều không trách được mẹ. Mẹ đã già rồi, mẹ bệnh rồi.
Mẹ nuôi tôi ngần ấy năm, cả cuộc đời mẹ đã phải oằn mình cho tôi khôn lớn, ăn học thành tài. Mẹ từng thay cho tôi từng cái tã, thậm chí còn của cả các con tôi. Bây giờ mẹ già, mẹ lẫn, mẹ có khó tính, cũng đâu bằng những lần tôi hư làm mẹ buồn. Tôi không thể bất hiếu với mẹ. Em cũng hiểu chuyện, chẳng bao giờ trách mẹ một lời. Em chỉ lặng im. Có đôi bắt gặp em lén rơi nước mắt, tôi chỉ biết ôm em vào lòng. Tôi hỏi, em có trách mẹ không? Em chỉ nhẹ lắc đầu.
Nhưng hiện tại, tôi lại để em phải sống xa tôi lần nữa. Em bệnh, mẹ tôi cũng bệnh. Tôi không thể chăm sóc cả hai, lại lần nữa em là người hy sinh, em về quê ngoại dưỡng bệnh. Là vợ chồng, nhưng chúng tôi chẳng khác gì những cặp đôi li thân dù chúng tôi chưa bao giờ có một lời tranh chấp cãi vã nào.
Con tôi là những đứa trẻ tình cảm. Con trai luôn quan tâm tôi, dù không nói ra, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự cảm thông của nó. Không ít lần tôi tự mắng mình hèn. Tôi vô dụng khi không thể cho vợ mình một hạnh phúc, một mâm cơm yên bình. Mỗi lần như thế, con trai tôi lại luôn có cách để truyền tải sự cảm thông đến tôi.
Nhưng đứa con gái của tôi lại khác. Tôi biết nó là đứa giàu tình cảm, nhưng lại có sự ương bướng đến lạ lùng. Có lẽ vì vậy mà nó hận tôi hơn cả. Nhà có người khác hay không, con bé luôn tìm cách để né mặt tôi. Nói chuyện – dù là cha con nhưng chẳng bao giờ nói với tôi quá hai câu. Dẫu vậy, tôi chẳng thể nào trách cứ nó được. Vì con bé quá yêu mẹ nó, mẹ nó cũng đã quá khổ vì một người bố như tôi.
Bây giờ mỗi ngày đi làm về, tôi làm đêm, sáng sớm mới về, lúc tôi về, người ta hối hả đi làm, chồng chở vợ, bạn trai chở bạn gái, cha chở con… Ai cũng có người để cùng đi, tôi lại thấy xe mình nhẹ và trống trải đến đáng sợ! Hôm nay, kỷ niệm 10 năm ngày cưới của tôi và vợ, tôi lại thấy lòng hoang hoải hơn bao giờ hết. Tới bao giờ, tôi với em mới lại đoàn tụ, tới bao giờ, tôi mới mang được một hạnh phúc thức sự cho em….
Theo Hạ Dy (Khám Phá)/Phununews
Đàn bà bỏ chồng, chứ đừng dại mà bỏ chính mình
Đan ba, ngan van lân, đưng bao giơ quên minh phai tư thương lây chinh minh. Ai cung co thê bo rơi ta, nhưng ta tuyêt đôi không thê bo rơi chinh minh.
Đan ba, co sinh ra giau sang hay ngheo khô, co trơ thanh ke hơn ngươi thua, thi sô kiêp vân chi la đan ba. Ma đan ba thi van ke cung chi mong duy môt bên đô như nhau, la môt tâm chông, la môt gia đinh. Co đi đâu, vung vây thê nao thi khi trơ vê vơi mai âm cua minh, đan ba vân tân tuy hy sinh, hiên hoa ma yêu thương hêt long. Đan ba co thê muôn ngươi van tinh, chư đa la vơ, la me rôi lai chi như môt khuôn mâu ma ra. La thương chông, la lo cho con, không nghi suy, chăng đăn đo ca môt đơi. Chưa ai tưng ep ho, cung chăng điêu gi buôc ho phai gông ganh như thê. Chi la, vơi đan ba, chăm soc gia đinh đa la môt hanh phuc.
Khi đô vơ âp đên, gia đinh tan hoang, đan ba như nga rap xuông đay vưc. Thư hanh phuc như tưng rut ca thanh xuân đê vun đăp lai co luc đô nat trươc măt đan ba, phu phang va đây xot xa. Hanh phuc, khe môt nhip, chi con lai bât hanh không thôi. Gia đinh, chi môt phut, tan nat không dưt. Đan ba đương nhiên kho ma châp nhân. Co ngươi cư im lim như măt hô, ma long thi chăn chit thương tôn. Co ngươi lai chăng giư nôi chinh minh, trơ thanh ke minh chưa khi nao mong muôn. Nhưng co thê nao, thi đo cung chi la cach đan ba đôi pho vơi đơn đau. Ke manh miêng, ngươi yêu long, co chăng vân luôn tư hoi minh, lam thê nao đê thôi đau long? Đan ba cang vi gia đinh ma không nê ha, môt khi đô vơ, lai cang đang thương đên tôi nghiêp như thê.
Anh minh hoa: Internet
Đan ông rơi đi, bo lai đan ba vơi đông hoang tan đô vơ. Tôi biêt, đo la ca môt chăng đương chăng mây dê dang vơi đan ba. Như thê cư nhăt tưng manh đô vơ vơi ban tay đây vêt xươc, rôi lai cô găng châp va lai tưng thư môt. Chăng mây dê dang đê đan ba tim lai đươc chinh minh binh yên va thanh than. Va đưng giưa nhưng tôn thương chông chât, không phai ai cung đu dung cam va kiên cương. Ky ưc, hiên thưc, thương tôn luôn khiên ngươi ta chun long ma kho rơi đi. Tôi đa thây không it nhưng ngươi đan ba như đanh mât ca ban nga cua chinh minh ma sa đoa, ma trơ thanh môt ngươi hoan toan khac. Như thê, ho bât cân tât ca, đanh mât ca niêm tin va hy vong. Môt lân đô vơ như lây đi hêt thay hy vong hanh phuc cua ho.
Nhưng tôi lai muôn đan ba co thê hiêu, bo chông chư đưng dai ma bo chinh minh. Chông con co thê kiêm đươc, chư đanh mât chinh minh rôi thi ban se la gi nưa đây? Đan ông tê trên thê gian nay nhiêu vô kê, lâm môt ngươi la điêu chung ta không thê biêt trươc đươc. Nhưng chăng le chi vi môt ke không đang ma đanh mât chinh minh? Long đa đô vơ ma lai không thê thương lây chinh minh, không phai la đang thương lăm hay sao? Co phai cung chưa hê nghi ban thân quy trong thê nao vơi cha me, vơi con cai cua ta? Môt lân đô vơ không co nghia la ca đơi đêu sai. Nhưng môt lân bo rơi ban thân, chinh la co lôi vơi minh, co lôi vơi bao nhiêu ngươi mong minh hanh phuc.
Anh minh hoa: Internet
Đan ba, ngan van lân, đưng bao giơ quên minh phai tư thương lây chinh minh. Ai cung co thê bo rơi ta, nhưng ta tuyêt đôi không thê bo rơi chinh minh. Vâp nga thi cư đau đi, cư khoc đi rôi lai đưng lên ma bươc tiêp. Sau đo, lai cang phai sông đê cuôc đơi thây ta xưng đang đươc hanh phuc. Ly hôn la đê hanh phuc, thi viêc gi phai thây co lôi? Cư phai sông kiêu hanh vơi đơi, phai khiên minh hanh phuc môi ngay. Đưng chôn vui ban thân trong bât hanh ma ngươi khac gy ra cho minh. Đưng nghi ban thân yêu đuôi, đan ba manh me hơn ta nghi nhiêu. Vi đan ba, ai cung xưng đang co môt cai kêt tôt đep ca. Quan trong la, hay đu kiên nhân đê đơi nhưng ngay mưa tan ma đon năng sơm ban mai, đan ba nhe!
Theo Ngọc Thi /Phununews
Bạn gái quyết đòi chia tay vì lần đầu tiên về nhà tôi ra mắt đã nhìn thấy những cảnh tượng ấy... Nhà tôi ở một xã khá xa và hẻo lánh chính vì thế tôi ít về thăm nhà. Lần này vì quyết định cưới nên mới dẫn My về ra mắt bố mẹ. Nào ngờ chỉ sau lần đó My nhất định đòi chia tay. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, xã nghèo. Mặc cảm gia đình nên tôi chỉ biết...