Thương thay cho phận, đàn bà!
Tội nghiệp đàn bà! Đàn bà bị bó buộc, chật chội cả tinh thần lẫn thể xác. Từ khi mới sinh ra, các bé gái đã được mẹ chăm chút, bao bọc cho – nào là mũ, khăn, nơ…
Rồi khi lớn lên một chút, cái “quý nhất đời con gái” của em cũng được mẹ che đi bằng chiếc quần chíp xinh xắn. Lớn lên tí nữa, cái “quả đào mơn mởn” đáng lẽ là niềm tự hào, lại phải bịt chặt lại như một nỗi xấu hổ.
Nào có phải như các cậu trai, cứ “thả rông” ra đấy, thế mới “thoáng”, mới… khỏe. Lớn lên tí nữa, ảnh hưởng của xã hội và tính sỹ diện của cha mẹ: “Nó là con gái nhà gia giáo ngoan hiền”, những “đàn bà nhỏ” phải mặc váy vướng víu, phải để tóc dài thắt bím. Sao họ không được cạo trọc đầu cho mát, mặc quần đùi đá bóng như ai?
Đàn bà nhỏ, nhỏ từ dáng hình, bàn tay đến tâm hồn, đến giấc mơ. Các cụ xưa có câu: “Đàn ông nông nổi giếng sâu/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Dường như xã hội không cho họ cơ hội để được sống, thử thách. Vì “đàn bà mà, học làm gì… làm làm gì… rồi cũng để dạng chân ra thôi”. Ngay cả cái việc… “tiểu tiện” cũng có vắt qua được ngọn cỏ đâu mà so với đàn ông?!?
Từ cách sống dẫn đến cách nhận thức, dẫn đến tầm nhìn của ước mơ. Nếu bạn hỏi những người phụ nữ từ 20 tuổi trở lên, giấc mơ của họ là gì? Nhiều người trong số họ sẽ nói là họ thèm khát một đứa con. Đau đớn thay không có dòng sông uống nước là có con như trong Đường tam tạng, đàn bà phải cần Đàn ông. Một loài đặc biệt khác để cùng “phối giống”.
Vậy đàn bà có khả năng gì ngoài cái bản năng “làm-đàn-bà”? Nổi bật là họ có thể khóc. Cái sự khóc của họ từ lâu đã đi vào thơ văn. Họ khóc khi vui sướng, họ khóc khi đau buồn, họ khóc để bảo vệ, họ khóc để chiến đấu.
Video đang HOT
Đâu là sự giải phóng cho đàn bà? Đàn bà sẵn sàng trở thành “đàn bà” để cho đàn ông ngủ. Đàn ông xong xuôi nằm ôm gối ngủ ngon lành, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào ánh lên 1 giọt nước mắt của đàn bà từ từ rơi xuống. Cái sự khóc đấy không ồn ào như 1 vũ khí chiến đấu nữa, cái sự khóc đó câm lặng, chìm vào trong vũ trụ thinh không.
Đàn bà nhỏ, nhỏ từ dáng hình, bàn tay đến tâm hồn, đến giấc mơ… (Ảnh minh họa)
Người ta nói, trong đời mỗi người đàn bà chỉ thực sự yêu 1 lần. Và 1 lần đó, họ dâng hiến tất cả cho người mình yêu. Có lẽ, đàn ông không thể hiểu hết ý nghĩa của những nụ hôn nóng bỏng của đàn bà, đàn ông chỉ đơn giản hưởng thụ nó và nghĩ đến nhục dục tầm thường. Lúc đó đàn bà đem thân thể mình hiến tặng đàn ông, như dâng tặng một vị thần với tất cả tấm lòng cao quý.
Cũng chỉ vì cái “bản năng làm đàn bà” đấy mà đàn bà tự đeo vòng kim cô lên đầu mình. Đó là sự ngu ngốc hay khôn ngoan? Chẳng hạn như nàng sẵn sàng lấy một người chồng mà nàng nghĩ sẽ là 1 người bố tốt cho con của nàng sau này. Thế là đủ! Con nàng sẽ sướng, cha mẹ nàng sẽ yên ổn tuổi già…À thế còn chính nàng sẽ ra sao?
Đêm đêm, nằm ngủ bên chồng nàng cánh cánh nỗi niềm. Chồng nàng không còn đoái hoài tới mùi thơm trên cơ thể nàng nữa. Nàng lại im lặng, nhưng chưa hết. Ngọn lửa trong lòng nàng nhen nhóm lên một khát vọng được yêu đương thực sự. Và con tim “nhỏ nhỏ” của đàn bà lại hỏi: Thế nhỡ mà… Đáng lẽ mà…Nếu…. thì sao? À từ đó lại khóc kìa, những giọt nước mắt kìm nén không còn thinh lặng nữa, vỡ òa, vỡ bung ra như thể chính nàng mới là một quả bom hạt nhân thật sự.
Đàn ông bối rối tới ngỡ nàng: “Em làm sao vậy?”. Đàn bà hét lên: “Tôi hận!” (Còn khi không thể hét, nàng chỉ trợn mắt – nhưng vẫn căm hận). Đàn ông không thể hiểu nổi, đàn bà có mọi thứ: sức khỏe, gia đình, chồng con, tiền bạc, danh vọng… vậy mà đàn bà còn đòi gì nữa?
Rồi dường như cũng ngán ngẩm, đàn ông chẹp miệng và thấy suy nghĩ của đàn bà thật “rỗi hơi”. Nếu cố sức lắm để vận dụng tới trí óc siêu phàm của mình, thì đàn ông vẫn tặc lưỡi: “Đàn bà thật phức tạp” – và rồi, chàng cũng thấy chùn bước khi phải nghĩ tới việc dọn dẹp lại cái mớ bòng bong, phù phiếm đó.
Hạnh phúc cứ có những vết rạn dần dần tùy vào mức độ trời “hành tội” đàn bà và cái cách mà đàn bà tự “hành xác” mình. Trong cái vòng luẩn quẩn của mình, đàn bà tàn phá mọi thứ. Để rồi khi nhìn lại, trong đêm lại những giọt nước mắt mặn đắng câm lặng, cứ lăn đi đâu chẳng biết. Vậy đấy, cái tội trời tru là do chính đàn bà tự tạo ra. Nhưng, cái tội này cũng là bởi định kiến của xã hội về một đàn bà phải là như thế.
Theo VNE
Nghe phụ nữ lảm nhảm về hôn nhân
Đã có khá nhiều khái niệm về hôn nhân, bi, hài, cả bi lẫn hài kết hợp cũng có. Giá nó chỉ đơn giản như cái định nghĩa "hai người hôn nhau thì được gọi là hôn nhân" có khi lại dễ thở.
Đằng này, có đủ mọi tính từ trái ngược để miêu tả hôn nhân: Vui buồn, sướng khổ, đắng cay mặn ngọt... toàn những thứ vô hình chẳng thể sờ nắm, nhưng vẫn được đan xen rất tài tình, để sau đó sẽ khéo léo chằng buộc, kéo theo một lô một lốc những sự kiện không thể nào quên.
Trải qua nhiều kinh nghiệm, có thể dễ dàng thấy hôn nhân là một đường chạy dài bất tận, cần đua chen với thời gian và đối diện với chính mình, mà nếu không có sự chuẩn bị kỹ càng về nhân lực, vật lực, cả về vật chất lẫn ý chí thì rất dễ bị loạng choạng, mất tinh thần, khéo còn nhầm đường lảo đảo quay về vạch xuất phát lúc nào không biết.
Hôn nhân khiến người ta già cỗi đi bao nhiêu (dĩ nhiên có không lấy chồng thì theo tháng năm ta cũng vẫn thêm ngần ấy tuổi). Thử nghĩ mà xem, chưa chồng có khi điều nhức óc duy nhất chỉ là làm sao lấy được chồng, còn lấy chồng rồi thì "Trăm dâu đổ đầu tằm", sẽ băn khoăn việc sinh đẻ, nuôi dạy con. Con gầy con béo, con giỏi con dốt, con ngoan con hư tất tần tật đều tại mẹ. (Đương nhiên rồi bố có đẻ nó ra đâu mà có lỗi). Bên cạnh đó còn phải kiếm tiền làm giàu, cư xử tế nhị sao cho càng ít người ghét mình càng tốt. Đối nội rồi đối ngoại, nhún trên nhường dưới, bạc cả tóc (cũng có thể do xấu máu, nhưng vẫn thích đổ vấy tại hôn nhân khiến ta mau già).
Như có người từng than, trừ hai đứa con ra thì hoàn toàn thất vọng và hối hận với việc lấy chồng. Nhưng dẫu sao cũng đã trót lựa chọn, đâm lao phải theo lao, dừng sao được, chỉ biết cố gắng và cố gắng. Rồi thầm ước giá mọi người đều tự đặt mình vào vị trí người khác để xét đoán thì mọi việc nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Sau cùng lại đành tự trấn an: "Có những người không dám bước đi vì sợ gãy chân, nhưng vì sợ mà không dám bước đi thì khác gì chân gãy" (Turgot).
Công nhận hôn nhân mất thời gian, mệt sức và đau đầu. Tuy nhiên, công bằng mà nói thì hôn nhân cũng có thể được coi là một bộ môn mạo hiểm, khiêu khích các anh hùng hãy nhảy vô mà tham chiến. Thành hay bại, thắng hay thua thì cũng gắng nỗ lực mà hưởng thụ thành quả của mình. Cứ làm đi, không thành công thì cũng thành nhân. Ít nhất thì qua "vụ đầu tư" này ta trưởng thành hơn, dù có thể cái giá phải trả hơi bị hớ!
Theo VNE
Muốn ly hôn vì lấy phải chồng đần Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào. Sau khi kết hôn tôi rất thất vọng nhưng sợ tai tiếng, ngày ấy...