Thưởng Tết không có, trưởng phòng vẫn bắt đóng gần 2 triệu mua đào tặng công ty
Là lính mới không có thưởng Tết, tôi tái mặt khi phải đóng 1,8 triệu đồng cùng cả phòng mua cây đào tặng công ty, ngoài ra còn phải đóng tiề.n mua quà Tết biếu sếp.
Tình hình kinh doanh khó khăn, công ty cũ nơi tôi làm việc buộc phải đóng cửa. Suốt mấy tháng trời chờ tìm công việc mới, tôi ăn bám bố mẹ theo đúng nghĩa đen. Thấy con gái ở nhà đến gần nửa năm mà không tìm được việc, bố mẹ tôi sốt ruột. Ông bà không nói ra nhưng từng hành động, cử chỉ hay tiếng thở dài đều khiến tôi cảm thấy rất áp lực.
Tôi gửi hồ sơ đi khắp nơi, cũng lao ra đường, đi phỏng vấn chỗ này chỗ kia nhưng toàn thất bại. Khi chán nản nhất, tưởng chừng như phải bỏ cuộc và chờ đến mùa tuyển dụng năm sau thì tôi nhận được cuộc hẹn phỏng vấn của một công ty gần nhà. Lương ở đây thấp nhưng đi lại thuận tiện, hơn nữa sau nhiều tháng thất nghiệp, giờ đây với tôi có việc làm là tốt lắm rồi.
Sau một tháng thử việc, tôi được ký hợp đồng chính thức. So với công ty cũ, công việc mới không quá vất vả. Ngoại trừ chị trưởng phòng trực tiếp quản lý có vẻ hơi khó gần, còn lại đồng nghiệp đều rất thân thiện và nhiệt tình. Tuy ai cũng chán nản vì lương thấp nhưng mọi người đều động viên nhau cố gắng vì sắp có thưởng Tết.
Nghe mọi người nhắc, tôi chạnh lòng vì lính mới như tôi lấy đâu ra thưởng Tết. Tôi cứ tự nhủ như vậy để chuẩn bị tâm lý để đỡ hụt hẫng trong trường hợp xấu nhất, nhưng thực ra trong lòng nuôi hy vọng nhỏ nhoi rằng công ty sẽ thưởng cho chút đỉnh. Tiề.n thưởng chắc chắn không thể bằng anh chị em đã công tác lâu năm, nhưng một vài triệu đồng động viên nhân viên mới chắc là có thể, dù gì thì tôi cũng vào công ty được gần 3 tháng rồi.
Mấy hôm trước, chị trưởng phòng gọi chúng tôi vào phòng riêng họp. Bàn về công việc xong xuôi, chị bảo các phòng ban khác đã rục rịch chuẩn bị quà Tết cho sếp, phòng chúng tôi cũng nên bàn dần là vừa. Để tạo ra sự khác biệt, chị ngoài quà riêng cho sếp, phòng chúng tôi sẽ tặng công ty một cây đào.
Tặng quà Tết cho sếp thì là chuyện bình thường, nhưng tặng đào cho công ty thì tôi thấy hơi sai sai. Không thấy ai phản đối, tôi thắc mắc không biết tiề.n mua đào này sẽ góp như tiề.n mua quà Tết hay phòng có quỹ riêng; tuy nhiên biết thân biết phận là lính mới nên tôi cũng không dám hỏi, mọi người thế nào thì tôi thế ấy. Anh chị em làm việc ở công ty lâu hơn tôi, tất cả đều tán thành thì dĩ nhiên tôi cũng không có lý do nào để phản đối.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa: Pexels)
Hôm nay đến công ty, tôi thấy một cây đào lớn ở sảnh. Hỏi ra mới biết, chị trưởng phòng sợ sát Tết quá sẽ cập rập, đào trưng ở công ty phải mua sớm nên đã nhờ người ở phòng hành chính mua luôn; mọi năm cũng chính chị ấy là người mua đào cho công ty, rất có kinh nghiệm.
Cây đào thế to đẹp và rất nhiều nụ, sếp vừa đến đã chụp ảnh check-in và đăng Facebook cảm ơn phòng chúng tôi. Tôi vừa kịp thả tim thì nhận được tin nhắn kèm số tài khoản của chị trưởng phòng gửi vào nhóm chat. Chị thông báo mỗi người nộp 1,8 triệu đồng tiề.n đào Tết tặng công ty; còn tiề.n mua quà cho sếp thì tính sau.
Đọc tin nhắn, tôi điếng người vì không ngờ chỉ riêng tiề.n đào đã nhiều như vậy, sắp tới còn tiề.n quà biếu sếp nữa thì đau ruột quá. Lương thì thấp, thưởng Tết còn chưa biết có hay không mà tiề.n “ngoại giao” tốn kém thế này. Quá bức xúc, tôi nhắn vào nhóm: “Ôi, cây đào đắt thế ạ? Thế mà chị không nói trước với chúng em mà đã mua”.
Tôi đem bức xúc của mình tâm sự với mấy chị cùng phòng, các chị cũng có ý nghĩ giống tôi, đáng lẽ trước khi mua cây đào giá trị lớn như vậy, chị trưởng phòng phải thông báo trước để tất cả quyết định chứ sao lại tự ý mua cây đắt như vậy.
Một lúc sau, chị trưởng phòng gọi cho tôi, nói: “Việc mua đào, chị không tự quyết mà tất cả đều đã thông qua trong buổi họp. Cây mua để trưng công ty không có cây nào rẻ cả, cái đó ai cũng biết. Nếu em thực sự không biết và thấy số tiề.n quá lớn thì không cần đóng góp nữa. Chị và mọi người trong phòng sẽ đóng luôn phần của em”.
Giờ tôi không biết có nên chuyển tiề.n đào cho chị không nữa, chuyển thì thấy tốn nhiều tiề.n quá, mà không chuyển thì mọi người lại phải đóng thêm phần của tôi. Vốn dĩ số tiề.n đã quá nhiều đối với mọi người trong phòng rồi, nhưng chẳng ai dám nói ra vì sợ đối đầu với trưởng phòng. Nếu tôi để mọi người phải đóng thêm phần của mình, sợ rằng sau này ai cũng sẽ khó chịu với tôi.
Theo mọi người, trong tình huống này tôi nên làm gì là ổn nhất?
Nhận thông báo công ty không thưởng Tết, tôi lập tức nghỉ việc
Tết năm nay vừa không có thưởng vừa mất việc nhưng không hối hận về vì đã nghỉ, tôi không thể tiếp tục làm ở một công ty không ghi nhận đóng góp của nhân viên.
Tết Nguyên đán đã đến gần, trong khi mọi người trong công ty đang háo hức hóng xem sẽ được thưởng bao nhiêu và lên dự định về những gì sẽ mua sắm thì chúng tôi nhận được thông báo rằng năm nay không có thưởng Tết.
Thật sự, cảm giác không khác gì bị "tát vào mặt!". Sau 3 năm ra trường và đi làm ở 2 công ty, tôi không nghĩ mình gặp tình cảnh này. Tôi không tài nào hiểu nổi tại sao một công ty lớn lại có thể đối xử với nhân viên như vậy. Một năm vừa qua, chúng tôi đã làm việc rất vất vả, tình hình kinh doanh tuy khó khăn nhưng không kém những năm trước, so với mặt bằng chung các doanh nghiệp cùng ngành thì phải nói là khá.
Thưởng Tết đối với tôi không chỉ là tiề.n, mà còn là sự ghi nhận. Nó giống như một lời cảm ơn, sự tri ân từ công ty, cho thấy rằng những đóng góp của tôi đã được ghi nhận. Làm việc trong một năm dài, "cày cuốc" từ sáng đến tối, cái tôi mong đợi không chỉ là lương hàng tháng mà còn là hình thức công nhận khác cho những cố gắng ấy. Khó khăn thì thưởng ít, nhưng không thể không có.
Vậy mà công ty lại ra thông báo ráo hoảnh, nội dung vỏn vẹn 3 câu: "Năm nay công ty khó khăn, Tết Nguyên đán sẽ không có thưởng đối với những hợp đồng dưới 2 năm. Các hợp đồng dài hạn cũng buộc phải cắt giảm tiề.n thưởng. Công ty xin các bạn cùng chia sẻ khó khăn này!".
Điều này có nghĩa là tôi, nhân viên ký hợp đồng một năm - không có thưởng.
Làm việc trong một công ty mà chẳng có ai thèm để ý đến những nỗ lực của mình, thậm chí chút thưởng Tết tượng trưng cũng không có, thật sự tôi cảm thấy như mình chỉ là một con số trong bảng lương.
Tôi chua xót nhận ra: "À, hóa ra mình chỉ là một mắt xích nhỏ vô hồn, vô nghĩa trong cái guồng máy này thôi". Một mắt xích nhỏ nhoi cũng có vai trò của nó trong cả hệ thống, không có công lao cũng có khổ lao chứ! Vậy mà lãnh đạo chỉ đơn giản coi đó là công cụ để làm lợi cho công ty.
Tôi quyết định nghỉ việc. (Ảnh minh họa: Bernardmarr)
Và rồi, tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Tôi sẽ cân nhắc lại lời mời từng nhận được từ một công ty khác.
Thật ra tôi đã giành một đêm suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. Việc không có khoản tiề.n được mong đợi ấy, không phải tôi không thể chấp nhận được, cái tôi chịu không nổi là cảm giác bị co.i thườn.g.
Tôi bỏ công sức và nhiệt huyết ra, cố gắng làm việc hết mình, nhưng lại nhận lại sự lạnh nhạt như vậy. Là một người trẻ, tôi hiểu rằng có những thời điểm công ty gặp khó khăn, mọi người nên cùng chia sẻ khó khăn. Nhưng công ty tôi lại thẳng tay đẩy nhiều nhân viên ra ngoài rìa, giống như những kẻ không xứng đáng được nhắc đến. Người ta nói đồng cam cộng khổ, nhưng đây là khổ thì cùng gánh, nhưng có chút mật ngọt thì chỉ một số người được hưởng.
Công ty không thể dành chút gì để tri ân nhân viên trong dịp cuối năm, tôi tự hỏi: "Liệu mình có đang làm việc ở một nơi mà công sức của mình chẳng được trân trọng hay không?".
Cảm giác bị bỏ quên, bị xem nhẹ sau tất cả những gì mình đã đóng góp thật sự rất khó chịu. Nếu công ty không thể dành một chút quan tâm dù là nhỏ nhất trong những ngày cuối năm thì tôi cũng không muốn tiếp tục cống hiến ở nơi đó nữa.
Chắc chắn sẽ có nhiều người bảo tôi "làm quá", "nóng vội", nhưng tôi không nghĩ vậy. Đây là một quyết định rất tỉnh táo của tôi. Tôi không cần công ty phải thưởng Tết bằng một khoản tiề.n lớn, nhưng vẫn mong muốn được công nhận bằng một khoản có thể rất nhỏ.
Tôi luôn tin rằng một môi trường làm việc tốt phải là nơi mà công sức của mỗi người được trân trọng. Một công ty không thể khiến nhân viên cảm thấy mình được đán.h giá đúng mức thì không thực sự đáng để gắn bó lâu dài? Chính vì vậy, tôi quyết định ra đi, tìm kiếm một nơi có thể phát triển và được công nhận đúng như những gì mình xứng đáng.
11h đêm, bố gọi điện báo một tin mà tôi sợ xanh mặt, vội cầu cứu anh trai Tôi muốn để bố đến sống với anh trai một thời gian. Nhưng có vẻ ông không muốn điều đó. Tôi sinh năm 1995, vợ nhỏ hơn tôi 1 tuổ.i. Chúng tôi mới cưới được 2 năm, đang chăm sóc con nhỏ. Vì bất đồng quan điểm sống, giữa vợ và bố tôi xảy ra mâu thuẫn lớn. Tôi buộc phải xin phép...