Thương một người đã từng thương…
Ai cũng từng rất thương một người ta đã yêu. Đôi khi, chữ thương ấy vượt qua cả chữ yêu. Để rồi, khi hết yêu, thương vẫn đong đầy.
Người ta cứ nói, họ đã xa ta rồi thì hãy quên đi, đừng đau buồn nữa, hãy đi tìm cho mình một hạnh phúc mới. Lúc đó, em chỉ cười. Em biết, đó là lời quan tâm nhưng cũng chỉ là lời nói chung chung. Còn nỗi đau của mình, mỗi mình hiểu. Mất anh đột ngột, phải quên anh trong đau khổ.
Lắm khi, em thèm lắm một tình yêu mới. ” Nếu muốn quên một người thì hãy yêu người khác nhiều hơn”. Điều đó đúng, thậm chí là hoàn hảo trong vài trường hợp. Nhưng sai, ở chỗ, rất tội nghiệp cho người mới, vì họ chỉ là lý do để ta không nhớ một người, là thứ để lấp khoảng trống khi ta mất đi người ta yêu thương.
Xa anh hơn một năm rồi. Không ít lần em muốn chọn đại một người để yêu, chứ cứ nhớ anh hoài như thế, đau chịu sao nổi. Nghĩ thế đấy, nhưng làm không được. Vì trái tim em, anh chiếm hết rồi, đâu còn chỗ cho người khác nữa.
Có thể thương mà không yêu, nhưng yêu nhất định sẽ thương, rất nhiều. Em không chỉ yêu anh, mà còn thương anh, không chỉ là thương giữa hai người yêu nhau, mà còn là thương của tình thân. Thế nên, quên được anh là điều rất khó với em, nếu không nói là không thể.
Thương anh là khi xa nhau, người thiệt thòi nhất là anh. Anh ở nơi ấy như thế nào, có ai quan tâm, trò chuyện cùng anh mỗi tối. Có ai hỏi han, chia sẻ khi anh buồn hay mệt mỏi.
Có ai làm cho anh cười mỗi khi anh bị đau dạ dày, hay chỉ đơn giản là chúc ngủ ngon anh mỗi tối. Em ở đây, gia đình, bạn bè, mọi người đều thương yêu em, nhiều hơn trước khi anh đến. Còn anh, cô độc, lẻ loi ở nơi phương xa ấy.
Video đang HOT
Thương anh là khi những dự định anh ấp ủ còn chưa thực hiện. Anh bảo rằng sẽ cố gắng rèn luyện để trở thành một người công an. Rồi sau đó, anh sẽ lấy em. Chúng ta còn ngồi cùng nhau nghĩ về tương lai, cái ngày chúng ta sẽ về chúng một nhà. Em quét nhà, anh sẽ lau.
Em nấu ăn, anh giúp em rửa đồ. Ngắm nhìn nhau mỗi ngày mà không chán. Đi du lịch cùng nhau, chăm sóc nhau cả ngay giữa đám đông, chia sẻ cho nhau những câu chuyện dù là nhỏ nhặt.
Và sống một cuộc sống đầy tình yêu, hạnh phúc. Nhỏ nhoi thế thôi, nhưng lại không thể nào thực hiện. Có thể, sau này, chúng ta sẽ làm được, nhưng không cùng nhau.
Khi em chấp nhận sự thật anh đã xa em mãi mãi, cũng chính là lúc em thay đổi mình. Em quay trở về lạnh lung, khép kín hơn xưa, hơn cái thời anh chưa đến. Buồn cười. Em thấy lạ là sao anh có thể thay đổi em như thế, đến nỗi em từ một đứa không chịu chia sẻ gì với anh mà trở nên nũng nịu, yếu đuối.
Thèm khát được anh che chở và chỉ muốn anh ở bên cạnh mãi như thế. Anh thương em, thương đến lạ. Để rồi nhiều khi em thắc mắc, kiếp trước chắc anh nợ em điều gì đó, rồi kiếp này anh phải ở bên em suốt đời để báo đáp.
Nhiều kỉ niệm về anh và em, không nhiều, nhưng đẹp. Vì chúng ta yêu xa, không có thời gian bên nhau, nên được nhìn nhau đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Lắm lúc, em không tôn trọng anh, muốn anh rời xa em, nhưng anh lại nhẹ nhàng kéo em lại. Em sẽ không kể ra đâu, chỉ muốn giữ cho riêng mình thôi. Giữ những gì ta đã dành cho nhau, như thê.
Anh này, em vẫn thương anh, thế đấy. Dù có bảo lòng là phải quên để tiếp tục cuộc sống, nhưng em không làm được. Cho nên, hãy cứ để em thương anh, dù anh có biết hay không.
Đừng hỏi vì sao em thương anh. Thương chỉ là thương thôi, anh ạ. Em không có lời giải thích cho tình thương này nên không có lý do gì để rời bỏ nó. Hãy cứ để em thương anh trong những suy nghĩ của mình, những lúc mệt mỏi hay hạnh phúc, buồn chán hay đầy niềm vui. Chúng ta hãy cứ ở cạnh nhau, dù không nhìn thấy nhau.
Thương anh, nhiều lắm, tình yêu của em
Theo Phununews
Đời này không cần quá nhiều tri kỷ, chỉ cần vài người thôi...
Tôi lựa chọn sống thật với chính mình, sống cuộc sống mình muốn, không sống cuộc sống của người khác, không đặt tâm trạng của mình lên miệng người ta, không làm chất nuôi cảm xúc của người dưng...
Tôi cứ mon men đi qua từng ngõ ngách, tìm kiếm một điều gì đó để bấu víu cho mớ lộn xộn đang nương náu trong tâm khảm.
Chúng tôi gọi nhau là bạn-thân-rất-thân, à không phải là những người lạ từng thân, là người dưng gặp gỡ nhau trong đời để bên nhau và gọi nhau hai tiếng tri kỷ. Chúng tôi từng nắm tay nhau đi qua những con phố, ăn uống, trò chuyện rộn rã một con đường, đôi khi cười nghiêng ngả hoặc hò hét như những đứa điên loạn, bất chấp thế giới xung quanh đang tròn xoe nhìn mình đầy ngờ vực.
Chỉ đơn giản vì chúng tôi thấy thích thì làm thôi, cho dù mọi người có nhìn hay kết luận chúng tôi dưới góc độ, phân khúc hay thể loại gì kỳ lạ còn tồn tại trên đời này đi chăng nữa, thì chí ít ra chúng tôi vẫn còn một người nào đó đứng bên cạnh, cùng vui buồn, chia sẻ hoặc cùng hưởng thụ tất cả những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống bộn bề này ban tặng, cái cuộc sống mà người ta có với nhau thì ít nhưng đánh mất nhau lại rất dễ dàng. Chúng tôi nghĩ sẽ mãi còn nhau.
Nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm giữa người với người không thể chiến thắng được thời gian, vật chất thậm chí nói khoa trương lên là những thứ thiêng liêng gọi là kỉ niệm, tình nghĩa,... người ta không còn đối với nhau theo đúng nghĩa với hai từ "tri kỷ" nữa mà thay vào đó là chữ "bạn" đơn thuần. Họ chẳng còn đối với nhau bằng ngôn ngữ của tâm hồn mà vỏn vẹn dành cho nhau những nghi kị, tị hiềm, ghen ghét và hơn thua nhau từng chút một.
Nếu đã vậy, tại sao tôi còn lăn tăn, lấn cần điều gì nữa? Nên tôi lựa chọn sống thật với chính mình, sống cuộc sống mình muốn thôi. Không sống cuộc sống của người khác. Không đặt tâm trạng của mình lên miệng người ta. Không làm chất nuôi cảm xúc của người dưng. Càng không thể ngược đãi cảm xúc bản thân. Bởi không ai nhìn về những điều đã qua mà sống hết đó, cái đầu có bao giờ xoay ngược được 180 không? Vậy tại sao lại để bản thân khó chịu vì những điều KHÔNG ĐÁNG?
Mình cứ là mình, chỉ cần thấy an nhiên là được, còn lại chuyện của người nào đó có cảm thấy ĐÁNG để chấp nhận hay không thôi. Minh quan trọng, mình là bạn, người thân yêu đúng nghĩa với ai đó thì tự nhiên người ta sẽ học được cách trân trọng tình cảm của mình dành cho họ, vì đơn giản họ thấy ĐÁNG. Còn nếu không thì mình cũng không cần bắt ép bản thân kéo dài nỗi buồn ra xa vạn dặm, hẫng nhịp mãi vì một mối quan hệ không mang lại niềm vui. Cứ tự tin ngó lơ đi nè!
Đời này không cần quá nhiều tri kỷ, đôi người thôi, ít mà chất.
Theo St/Phununews
Tôi từng phải bỏ trốn ngay sau đêm tân hôn Đêm tân hôn tôi phải ngủ cạnh mẹ chồng. Chồng tôi thì bị nhốt trong phòng. Mẹ chồng vừa xoa dầu vừa an ủi và biện bạch rằng do anh say. Tôi từng yêu say đắm một người đàn ông khác trước khi đến với chồng mình. Vì quá yêu nên tôi bỏ qua cả chuyện người đó đã có vợ con. Đến...