Thương má ngược xuôi giữa trời đông
Gió xin ngừng thổi một lát và mưa ơi hãy thôi bớt lạnh để má không phải chịu rét.
Con đưa tay khép lại cánh cửa để những cơn gió mùa đông dừng chân ở bên kia cửa sổ.
Huế của những ngày đầu đông. Một vài cơn gió lạnh đến vô tình len lỏi vào trong lớp áo vốn đã dày, con chợt rùng mình. “Đông đến rồi, nhớ mua thêm áo ấm bận vô. Má nghe nói đông ở Huế lạnh lắm, cũng đừng để bị đau. Không có má ở bên, ráng tự lo cho mình, con nghe…” Má ngắt máy. Một thoáng im lặng khiến lòng con dậy sóng. Má luôn gọi điện nhắc nhở con phải mua áo, mà con thấy má có bao giờ tự mua cho mình một cái áo ấm đúng nghĩa đâu! Con biết má lo cho con, nhưng cái lo đó làm tim con buốt giá. Má không có định nghĩa “áo ấm” và cũng chẳng bao giờ mua nó. Không phải không muốn mua mà đơn giản má muốn dành khoảng tiền đó để sắm cho tụi con thêm vài món đồ đi học nữa. Con nhớ mùa đông ngày trước, má mặc hai, ba lớp áo và thêm bên ngoài một cái áo khoác màu tím cũ. Trong kí ức con, mùa đông của má đơn sơ là vậy.
Dù có lớn đi bao nhiêu chăng nữa, con vẫn thấy mình bé nhỏ trong vòng tay má (Ảnh minh họa)
Ngày tiễn con đi học là những ngày cuối thu. Má dặn dò đủ điều, cẩn trọng gói ghém những chiếc áo ấm vào trong vali mà bảo: “Chừng này cũng không đủ ấm, đông tới nhớ mua thêm áo con à”. Đêm, nằm ngủ, con không chợp mắt được mặc dù đã yên vị trong cái ôm đầy ấm áp của má.
Con đã có một mùa đông xa nhà, một mùa đông không được ngủ trong vòng tay má, một mùa đông ở xứ Huế xa lạ. Nhớ nhà, nhớ má và cả luống khoai má trồng. Đông năm ấy, mưa tầm tã giăng kín lối về, má đạp xe lóc cóc mua vài con cá. Lật đật má chạy ra sau vườn dù trên người còn nguyên cái áo mưa và cả khuôn mặt lấm lem nước. Má hái lá khoai cho vào rỗ to, những chiếc lá được má rửa sạch, cắt và nấu. Bê nồi canh nghi ngút khói đặt giữa mâm, cả nhà cười rôm rã mặc cho tiếng mưa rả rích ngoài kia.
Con vẫn ngồi đây, cạnh cửa sổ trong căn trọ nhỏ. Mọi thứ xung quanh yên lặng khiến mọi hồi ức trong con sống lại. Má đội mưa dắt trâu về. Má lụi cụi thái rau bên mái hiên. Má nhẹ nhàng kéo tấm mền đắp cho vừa khít chân tụi con mặc dù kéo bao nhiêu lần vẫn thiếu trước hụt sau…
Xa mùa đông năm ấy, con gái má giờ cũng đã trưởng thành hơn một chút. Ở nơi “đất khách quê người” này, nhiều lúc con cũng không biết dựa vào ai, dựa vào cái gì để đứng vững trong những lúc yếu lòng. Chính những hồi ức về má và mùa đông như một sợi dây kết nối giữa quá khứ và hiện tại, mà mỗi lúc buồn, con lại nhờ vào đó để ngừng thương, ngừng nhớ.
Video đang HOT
Một làn gió nhẹ nghịch ngợm chạy qua cái lỗ nhỏ trên khe cửa sổ đủ khiến con thấy lạnh. Và cái lạnh này chẳng thấm vào đâu so với má ở ngoài “cánh đồng buồn”. Má cũng chẳng có cái áo để gọi là áo ấm nữa cơ mà! Mùa đông, xin đừng làm má thêm lạnh. Gió xin ngừng thổi một lát và mưa ơi hãy thôi bớt lạnh để má không phải chịu rét.
Tự dưng thấy lòng mình nghẹn lại. Thương má ngược xuôi giữa trời đông!
Phải chăng đông Huế lạnh hay chính lòng con lạnh? Huế- bình yên đến lạ lùng! Nhưng cũng chính cái bình yên trong mùa đông ấy khiến nỗi nhớ về má trong con da diết. Đôi lúc thấy cô đơn lạc lõng giữa dòng người Huế. Cố tìm một hình bóng thân thuộc, một vòng tay gầy guộc thô ráp mà không thấy. Có chăng chỉ là những hình ảnh thoáng qua trong nỗi nhớ.
Con cứ nghĩ rằng mình đủ can đảm để vượt qua, đủ mạnh mẽ để không thôi nhớ má trong đêm đông vắng lặng nhưng không phải. Và trong cái giá lạnh như thế này, con lại thấy lòng mình yếu đuối.
Một đứa con gái hơn 18 năm sống trong sự bảo bọc, chở che của má giờ sẽ phải bắt đầu cuộc sống tự lập. Đứa con gái ấy đã chọn bến đỗ ước mơ của mình là xứ Huế êm đềm- nơi có mùa đông lạnh. Đứa con gái ấy cũng lắm lúc buồn, lắm lúc khóc như mọi đứa con gái xa quê khác. Và giờ đông đến, hòa tan trong đất trời Huế khiến con thấy nhớ. Con sợ phải đưa tay hứng gió mùa đông khiến tim con không thôi thổn thức…
Má luôn căn dặn con phải luôn giữ ấm nhưng má có biết rằng, mùa đông của con ấm hơn khi có má ở bên!
Theo Khampha
Em đã yêu một người đàn ông bạc bẽo
Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Anh có thấy gió lạnh đang thổi không? Có thấy sự cô đơn và trống trải trong em? Có biết bao ngày qua em đau khổ thế nào, khó khăn thế nào để vượt qua nỗi buồn và sự cô đơn mà anh dành cho em...
Đến lúc em phải quên anh rồi, em mệt mỏi, cô đơn và đau lắm... không còn sức lực cũng như nước mắt để yêu anh nữa đâu. Tại sao em phải thức trắng mỗi đêm để nghĩ về những nỗi đau và khóc lóc trong khi anh đang vui vẻ chẳng cần biết đến ai. Anh đi chơi đây đó đến gia đình anh còn chẳng coi là gì thì một đứa con gái như em dù có đau có khóc đến bao nhiêu đi nữa cũng là gì đâu! Vì anh không xứng đáng để nhận được những tình yêu thương chân thành từ bất kỳ ai, anh chỉ có thứ tình yêu mà anh mua bằng tiền thôi, chỉ có anh gọi đó là tình yêu.
Vì tình yêu ngang trái, nếu cứ mãi níu lại sẽ chỉ là niềm đau kéo dài! (Ảnh minh họa)
Gần đây thấy anh nói dối mọi người để cùng một người khác đi chơi, và rồi lại quát mắng chẳng ra sao để át đi những điều đó thì em lại càng nghĩ nhiều hơn càng khóc nhiều hơn. Hoá ra em tầm thường đến vậy, hoá ra với em thì không thể nhưng với người mới thì lại quá dễ dàng để có không gian riêng đến thế, hoá ra sau tất cả tin yêu, đau khổ, thời gian, sự chân thành thì em chẳng là gì cả. Em chỉ là thứ đồ cũ vất sang một bên không cần đếm xỉa đến, có chăng là vài câu nói khinh thường, hoá ra càng cố vượt qua thì lại càng lún sâu hơn vào đau khổ, hoá ra vì thế mà càng ngày càng nhiều nước mắt đến thế, cô lập bản thân đến thế.
Em chợt nhận ra rằng trước đây nếu chỉ khóc những đêm không có anh thì giờ đây đêm nào cũng là nước mắt, có khi là nằm cạnh anh, gối đầu lên tay anh nhưng vẫn phải cố lau nước mắt của mình. Tại sao? Tại sao em phải thế? Cuộc sống của em, tương lai của em, trái tim của em giờ biết làm sao? Em phải làm sao mới được? Là báo ứng của em sao? Là sự trừng phạt khi yêu anh? Vậy thì em phải chịu đựng những cảm giác này đến bao giờ...
Có lúc tự hỏi mình sao nhiều nước mắt đến thế? Cứ khóc rồi lại khóc mà nỗi đau trong lòng cũng chẳng chịu vơi đi. Mỗi lần nhìn thấy anh là trái tim lại nhói đau, anh có biết đã từ rất lâu rồi đêm nào em cũng khóc. Trước đây em khóc những đêm không có anh bên cạnh, còn bây giờ em khóc cả khi anh đang nằm cạnh em, anh không biết hay cố tình không biết nước mắt của em
"... Chỉ mơ ước rằng có thể nắm chặt tay anh trọn vẹn yêu thương, chỉ mơ ước rằng có thể yên bình bên anh đoạn đường phía trước. Có phải em đã sai khi trao anh cả trái tim mình nên bây giờ phải nhận những nỗi đau. Phải che giấu dòng nước mắt là điều quá khó khăn dành cho em, vì em biết rằng tiếng nói sau cùng cũng chính là lời chia tay, giá như chưa từng yêu anh, thương anh thì phút giây này tim không buồn và lòng không thấy đau..." lần nào nghe đến đoạn bài hát này em đều khóc, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống bởi lời hát đó giống như tiếng lòng mình vậy.
Em ước mình có thể ngay lập tức gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi tâm trí và trái tim em. Mâu thuẫn quá, nhớ đến phát điên nhưng lại muốn gạt bỏ thật nhanh. Như thế nghĩa là sao chứ? Bản thân em chẳng thể tự mình lý giải được. Không thể phủ nhận rằng thời gian gần đây em luôn tự hỏi mình nếu như không gặp anh, không yêu anh và không chịu nhiều tổn thương từ anh thì giờ đây cuộc sống của em thế nào? Tại sao một người tồi tệ bạc bẽo là anh lại khiến em yêu và đau đến thế này?
Nếu không phải là anh thì liệu giờ này em có thể đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, ở đó có một người đàn ông- người chồng của riêng em, thực sự là của em, ở đó có đứa con nhỏ bé đáng thương của em, ở đó em sẽ hạnh phúc giống như bao người phụ nữ khác trên thế giới này chứ không phải người đàn ông là chồng của người khác, là người tình của bao người khác nữa... Vậy mà người đó chưa bao giờ thấy đủ, cũng như chưa bao giờ thấy tội lỗi với những nỗi đau đã gây ra cho người khác, và... chưa bao giờ nhớ về dù chỉ một chút đối với sinh linh bé nhỏ đáng thương chưa thành hình hài thì đã phải ra đi, còn em chưa bao giờ quên được cái ngày địa ngục đó.
Cảm xúc giờ là gì đây? Hận ư? Một từ hận thì sao có thể nói hết được tất cả những gì đã qua đây. Dù có trải qua bao nhiêu năm nữa anh nghĩ rằng em có thể quên đi sao, nỗi đau sẽ mãi ở đó để hành hạ tra tấn và trừng phạt em, thế mà anh bảo em sao không chịu lấy chồng ư?
Anh bảo một người mang trong mình tâm trạng đó đến với một người đàn ông khác và sống với anh ta sao? Em không làm được, không thể làm được, nếu là anh thì anh có bao dung được một người con gái như thế không? Còn em dù là trong suy nghĩ thôi em cũng không thể gần gũi người đàn ông khác được nữa đâu.
Yêu ư? Lại càng không thể, đàn ông trong mắt em giờ ai cũng chỉ phụ bạc, và tồi tệ như nhau thôi, như anh thôi. Bảo em tin, yêu và sống với người đàn ông khác sao? Nước mắt rơi quá nhiều, tổn thương quá nhiều khi đóng vai trò là một sự lựa chọn của ai đó, cái suy nghĩ này làm em thấy vô cùng uất ức, vô cùng bất lực và trên hết là căm hận bản thân mình.
Sao vì một người như anh lại khiến em phải khổ tâm đến thế, vì yêu lầm một người như anh mà em không còn có thể tin yêu một ai khác. Giờ em cũng chẳng biết phải làm sao với cuộc đời mình nữa rồi.
Trước đây em không muốn nói những điều này với anh, em luôn muốn giấu những suy nghĩ này vì sợ anh dằn vặt bản thân giờ mới nhận ra dù có nói có đau hơn trăm vạn lần thế này thì với một người chỉ biết bản thân mình như anh làm sao có cảm giác tội lỗi hay dằn vặt với một ai đó, nhất là đó lại là một người vô cùng nhỏ bé trong tâm trí anh vì anh vốn đã thay thế bằng nhiều hình ảnh khác rồi. Thế nên em đau, em khóc thì bản thân em tự chịu phải không? Ai bảo em ngu ngốc, là tại em thôi, đừng trách anh phải không? Đúng rồi, một người như anh thì chắc chắn có suy nghĩ đó!
Vốn dĩ vẫn biết rằng cuộc sống chẳng bao giờ có công bằng nhưng cũng chẳng ngờ lại bất công đến thế! Có người nói vết thương dù có đau đến đâu qua thời gian rồi cũng sẽ lành, đúng là thế nhưng vấn đề là thời gian bao lâu, và vượt qua cái khoảng thời gian bao lâu ấy như thế nào?
Rồi đây đối diện với cuộc sống khó khăn này, em sẽ một mình chống đỡ mà không thể có ai bên cạnh rồi... Có một kiểu phụ nữ, họ bị ám ảnh với nỗi đau. Vạn lần sau, họ vẫn sợ mình đau như lần đó.
Theo Khampha
Nỗi nhớ mùa hoa sữa Tôi đang nhớ mùa thu, ngay cả khi đang ở giữa mùa thu thế này. Hà Nội đang vào những ngày cuối tháng 10, những cơn mưa bất chợt đến rồi đi, những cơn gió nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh khe khẽ làm cho tôi chợt thổn thức. Một thứ cảm giác khó tả, tôi đang nhớ mùa thu, ngay cả khi...