Thương em phận má hồng
Nơi đó, lần đầu tiên trái tim tôi đã biết rung động trước một người con gái. Tình yêu tuổi học trò lớn lên thật đẹp.
Tôi còn nhớ như in, ngày tôi học lớp 12 trường THPT Nguyễn Du, Huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh). Tôi là một học sinh cá biệt, nên được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi lên bàn học đầu tiên. Trong 3 năm học cuối cấp, tôi không nhớ mình bị thầy cô nhắc nhở biết bao nhiêu lần, thậm chí có thầy cô còn không cho tôi vào học tiết của họ vì cái tội quấy phá.
Hôm ấy, cô giáo giảng bài “Mảnh trăng cuối rừng” của nhà văn Nguyễn Minh Châu. Trên bục giảng, cô đang giảng bài say sưa, thì ở dưới lớp, Hương, cô gái ngồi đầu bàn với tôi bị chảy máu cam. Cả lớp bắt đầu nhốn nháo, cô giáo không giảng bài nữa, cô hốt hoảng lên tiếng: “Ai trong lớp ta đưa bạn vào trạm y tế giúp cô”.
Video đang HOT
Cô giáo vừa nói xong, tôi đã bắt đầu nôn nóng, nghĩ vui trong bụng đây là cơ hội để mình chuộc lỗi với lớp, tôi lên tiếng: “Dạ thưa cô! Nhà em gần trạm y tế, để em đưa Hương đi cũng được”.
Cô giáo gật đầu đồng ý. Trong khi đó cả lớp không thể tin tôi lại có thể làm được một điều có ý nghĩa như thế. Thậm chí, có bạn còn bảo đừng “giao trứng cho ác”. Hôm đó, trời bỗng đổ mưa to. Tôi lấy vội áo mưa rồi chở Hương trên chiếc xe đạp cà tàng đến trạm y tế. Hương ngồi sau ngỡ ngàng.
- Thường ngày anh chỉ biết nghịch phá trong lớp, sao hôm nay trời đất xui khiến anh đưa em đi vậy?
Tôi ấp úng:
- Cũng phải thôi! Anh là một thằng học sinh hay gây rối trật tự trong lớp. Nhưng dù sao anh cũng là con người, chứ đâu phải là loài vật đâu mà không biết suy nghĩ. Nói thật nhé từ lúc cô giáo cho anh lên ngồi bàn đầu, anh thấy học lực của mình ngày càng tiến bộ. Bây giờ anh có thể làm lại từ đầu được mà.
Sau buổi học xảy ra sự cố ấy, mọi người trong lớp không thấy tôi quậy phá như trước. Tôi chăm chỉ học bài đến nỗi thầy cô cũng phải kinh ngạc. Nhất là Hương, em không thể tin trước mắt mình khi biết tôi đã thay đổi tính nết đến chóng mặt. Mỗi lúc giờ giải lao, trong khi cả lớp vội vã bước ra lớp để nói chuyện rôm rả, thì tôi và Hương lại lấy giấy ra viết thư cho nhau. Có buổi học, chúng tôi viết cho nhau gần cả trăm bức thư. Chúng tôi ngồi gần nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Hình như đang có chuyện “gần nhau trong tấc gang mà biển trời cách biệt” mặc dù “tình trong như đã mặt ngoài còn e” chăng? Có lần tôi viết lá thư nhờ thằng Linh bàn bên cạnh gửi cho Hương.
- Hương à! Ứớc gì có nhiều buổi học như “Mảnh trăng cuối rừng” thì hay biết bao nhỉ? Hay chúng mình làm bạn nhau đi, anh rất quý em.
Hương giở ra đọc, rồi hồi âm lại.
-Trời ơi! Đây là lần đầu tiên em thấy anh nói điều đó. Thật sự em chưa biết yêu, xin anh hãy chăm chú vào việc học đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, lớp tôi tổ chức liên hoan để thi tốt nghiệp. Đêm ấy, tôi cố can đảm, mong gặp Hương để nói thật tấm lòng của mình. Tôi biết, chỉ ít hôm nữa thôi là đời học sinh sẽ khép lại, và đồng nghĩa tôi không còn gặp Hương nữa. Cô bé đó sẽ chuyển nhà vào Sài Gòn để ở với bố mẹ. Lần này, tôi không viết thư. Sau khi tiệc tan, tôi đã cố gắng thuyết phục Hương để nói lời cuối cùng.
Hương bảo: “Bố mẹ bảo Hương phải vào Sài Gòn để học. Sau khi tốt nghiệp sẽ lấy chồng ở đấy. Mà người chồng tương lai, Hương cũng chưa bao giờ gặp mặt. Chỉ biết rằng anh ta nhiều hơn Hương đến 20 tuổi, rất giàu có, đang làm ở một công ty nước ngoài. Nói thật, bố mẹ Hương vào đó đã vay nợ của anh ấy rất nhiều tiền và hứa sẽ cho anh cưới Hương”. Nghe Hương nói xong, tôi hụt hẫng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vào Sài Gòn lập nghiệp, tôi lại lân la đi tìm Hương. Tôi như chết lặng khi lần đầu tiên sau 8 năm trời xa cách, Hương lại thay đổi đến sợ. Mái tóc nhuộm vàng cháy, mặt mũi son phấn lòe loẹt, ăn mặc sành điệu. Ngồi tâm sự với Hương, tôi mới biết, Hương đã trải qua một cuộc tình “ba chìm bảy nổi”. Chồng giàu có, nhưng lại đối xử với Hương rất tệ bạc. Nhiều hôm say rượu còn đánh đập, la mắng. Đến nỗi, khi đã có với nhau 2 mặt con, anh chồng phụ bạc vẫn đuổi cô ra khỏi nhà. Quá chán nản, Hương đã buông xuôi cuộc đời…
Chia tay Hương, lòng tôi nặng trĩu. Chợt chạnh lòng nghĩ về những năm tháng học trò tươi đẹp.
Theo người lao động
Vợ nghiền truyện sex để 'yêu' thành thạo
Mấy ngày nay, mỗi lần động vào người là vợ co rúm, có chút ngại ngùng, sợ sệt.
Chẳng thể ngờ, những câu chê bai vô tình của tôi dành cho vợ lại biến em thành người tự ti đến vậy. Mấy ngày nay, mỗi lần động vào người vợ là em lại co rúm, có chút ngại ngùng, sợ sệt. Rồi em kiếm đủ lý do rằng hôm nay em mệt, hôm nay em mắc kẹt để tôi đồng ý rời chuyện gối chăn sang hôm khác. Tôi gật đầu đồng ý, nhưng không hề nghĩ, hành động ấy của tôi lại khiến vợ vui đến vậy. Giống như việc &'yêu' chồng chỉ là trách nhiệm của người làm vợ là em mà thôi.
Nhiều tối, vợ nằm vật ra giường, quay mặt vào trong giống như người đã ngủ say. Tôi hỏi câu nào thì vợ cũng à ừ cho xong chuyện rồi nhắm tịt mắt, chẳng màng tới câu chuyện nữa. Những lúc ấy tôi thấy lạ lắm, cũng giả vờ nằm ngủ cho vợ yên tâm, vì tôi nghi, vợ có chuyện gì đó khó nói.
Thế rồi, tôi thấy vợ dậy bật máy tính lên và ngồi đọc chăm chú. Tôi cố gắng căng mắt nhìn xem vợ đang đọc gì nhưng không thể nhìn. Chỉ thấy những hình ảnh minh họa trong câu chuyện giống như đang nói về cuộc sống chăn gối vợ chồng vậy. Vợ độc một cách say mê, không để ý tới những tiếng động nhẹ khi tôi trở mình.
Thế rồi, tôi thấy vợ dậy bật máy tính lên và ngồi đọc chăm chú. (ảnh minh họa)
Hôm sau, tôi mò vào máy tính của vợ, tìm lại lịch sử những trang đã truy cập thì phát hiện, đó là một trang chuyện sex. Trong đó có nêu tất cả các thế yêu của vợ chồng, và có những tình tiết, bí kíp hướng dẫn một người vợ làm thế nào để có thể chiều chồng khi ân ái. Rồi kế đó là những câu chuyện sex mà khi đọc vào khiến cho người ta có cảm xúc thăng hoa đến lạ. Nhưng vì sao vợ tôi thành ra thế này. Trước giờ cô ấy chưa bao giờ kiêng kị chuyện yêu đương, gần gũi chồng, thậm chí còn là người chủ động. Vậy mà giờ, ngay cả tới việc chồng chủ động, vợ tôi còn tìm cách khước từ.
Ngày nào cũng thấy vợ dán mắt vào máy tính, đọc truyện. Những câu chuyện ấy dường như quá lôi cuốn vợ, khiến vợ cảm thấy như một món ăn tin thần không thể thiếu. Cứ xong việc cơm nước là vợ lại vào giả ngủ và đợi tới giờ chồng say giấc là đọc truyện.
Nhớ có lần, tôi nói với vợ: "Đúng là vợ mình là gái trinh có khác, ngượng ngùng thật đấy". Rồi thi thoảng tôi dạy vợ thế này, thế nọ, hoặc đang trong &'cuộc yêu', tôi ngừng giữa chừng vì vợ không biết cách chiều chồng. Có thể, những câu nói đùa vô tình, hoặc những hành động vô tâm của tôi đã khiến vợ cảm thấy bị tổn thương và tự ti khi gần gũi chồng.
Rồi khi nghe tâm sự thật của tôi, vợ mới mở cõi lòng rằng, bạn bè thường hay kể chuyện ông xã cần này, cần nọ. Nhưng nghĩ tới phận mình, chưa làm gì được cho chồng, mà có cố cũng không làm được nên vợ đành mượn truyện, đọc mấy phương pháp &'yêu' để đổi gió. Vợ không muốn trong mắt tôi, vợ là người phụ nữ yếu kém, thua xa những người làm vợ khác. Thế nên, đọc sách cũng là một cách học hỏi kinh nghiệm gối chăn, thay vì xem phim xxx như người ta vẫn làm. Vì xem phim sẽ dễ bị bại lộ, còn đọc truyện có thể giấu được chồng.
Nhưng giờ thì mọi chuyện không cần giấu nữa, vì dù sao thì tôi cũng đã hiểu được tấm lòng của vợ. Thật may đó không phải là chuyện nghiện ngập hay một hành động gì tiêu cực, khó chữa. Tôi sẽ cố gắng để vợ nghĩ tích cực hơn.
Theo Ngoisao
Anh đúng là anh Em muốn gào lên anh không phải là anh - người đàn ông em đã yêu bằng cả tấm lòng! Em nghĩ mọi cay đắng cuộc đời đã qua, mình học cách sống chậm lại để hưởng thụ cuộc sống. Nhưng không, qua chuyện của chúng ta em mới thấy dường như mọi cay đắng mới thật sự bắt đầu. "Không biết nói...