Thương con thế bằng mười hại con
Đó là con của cô ruột tôi, cô là điển hình của việc chăm sóc kề cận con quá mức. Gia đình chồng có điều kiện nên cô tìm công việc nhàng nhàng, làm cho vui, còn đâu thời gian thì dành hết cho chồng con.
Ảnh minh họa
Khốn nỗi con nhà cô đứa nào cũng khảnh ăn. Có người nhìn cảnh cô cứ mồm năm miệng mười la hét, giục giã con ăn, nấu hết món này đến món khác cho nó thì ai nấy đều sốt ruột, lắc đầu. Ăn là nhu cầu tự thân, là bản năng sinh tồn mà còn không tự giác thì gay go to. Cô biện hộ: “Nó trẻ con biết gì, mình phải nhồi cật lực mới mong nó khỏe mạnh”.
Lúc thằng bé bắt đầu đi học cũng thế, cứ như là học cho bố cho mẹ vậy. Từ giai đoạn mọi người còn mải lo chạy đua với cơm áo, thì con nhà cô đã có khái niệm học thêm. Nhưng nó chả chú tâm, học có vào đầu đâu. Thế rồi nó tự tháo cũi sổ lồng từ bao giờ, học thì ít bỏ đi chơi thì nhiều, suốt ngày ngồi miệt mài luyện điện tử ngoài quán. Theo sát nó mãi thế nào được, muốn nó ở nhà nhiều hơn cho an toàn, cô chú liền đầu tư bộ máy cấu hình cao, có nối mạng. Nó mang cặp kính dày cộp từ đó.
Nó sống mà chẳng cần biết nghĩ đến tương lai, luôn dựa dẫm, thụ động chờ sự định hướng kỹ lưỡng từ bố mẹ, trong khi họ đều đã có tuổi chẳng còn nhanh nhạy và hiểu biết như xưa. Vả lại kinh nghiệm xưa và nay vốn đã khác nhau đến một trời một vực.
Hôm ấy cô đến gặp tôi: “Mày xin cho em đi làm công nhân hộ cô”, “Cháu nộp hồ sơ cho thôi, nó phải tự làm bài thi”, “Thi khó không? Cô sợ em không đỗ nổi đâu, thôi mày thương cô chú thì giúp cho trót, mất bao tiền cũng được, miễn cho nó đi làm, chứ lêu lổng mãi thế thì cô chú cũng đến chết”.
Nghe mà cám cảnh, thôi thì cố gắng cạy cục xin việc cho em, chứ ai lại hai lăm tuổi đầu vẫn ngu ngơ, bám đuôi bố mẹ đang già dần thì cực kỳ bất ổn. Cũng chỉ là vào làm công nhân thôi, mà phải cạnh tranh ác liệt ra trò, vì là người nước ngoài trực tiếp phỏng vấn, sau bài sát hạch kiến thức phổ thông.
Thành ra tôi phải “tác động” từ đầu chí cuối, nói khó với mấy người đồng nghiệp, lấy uy tín lâu năm của mình ra để đảm bảo rằng nó rất ngoan và trăm phần trăm sẽ gắn bó lâu dài ở đây. Vậy là nó qua được vòng một. Tiếp tục nhờ đến sếp trực tiếp: “Thôi em có đứa cháu nhờ sếp nhón tay giúp đỡ”. Sếp cười kẻ cả rồi đồng ý, cho vào tổ nhàn nhất xưởng.
Lại muối mặt, hì hục xuống thủ thỉ cùng anh quản đốc là sếp của nó sau này, “Anh chiếu cố nó hộ em”.
Video đang HOT
Vậy mà mới được sáu tháng, lại nghe tin em mình bị điều chuyển sang bộ phận khác, phải đi ca, độc hại, rồi thì áp lực gấp mấy lần, gần như là ép nghỉ.
Tôi te tái đi gặp anh quản đốc, anh vò đầu bứt tai: “Nhọc lắm, nó đã dốt rồi lại còn chậm, tổ nó không ai muốn làm cùng nhóm. Cộng trừ trong phạm vi năm mươi thôi mà sai lên sai xuống. Mắt thì cận, nhìn chẳng rõ máy, nhầm sản phẩm nọ sang nhãn hàng kia. Sản lượng nhóm không đạt, anh cũng bị liên lụy, thôi em thông cảm cho anh”. Tôi tẽn tò, cay đắng ra về…
Càng nghĩ càng thấy giận cô mình, cứ suốt ngày ôm ấp bao bọc con. Đi học từ cấp một đến cấp hai lúc nào cũng phải đưa rước, kèm cặp tận nơi, từ học chính cho đến học thêm. Nó lên cấp ba mới cho đi xe đạp và kể cả lúc đi học cao đẳng cũng vẫn tàng tàng chiếc xe ấy, cấm tiệt, không dám cho nó lái xe máy vì sợ tai nạn. Rốt cuộc đến lúc được đi làm, mới nửa năm thì đến ba lần bị ngã xe máy, phải nghỉ, vào viện khâu mấy mũi, do tay lái non không xử lý được tình huống bất ngờ…
Theo VNE
Bị 'cắm sừng' chỉ vì chưa một lần đưa vợ 'lên tới đỉnh'
Từ ngày vợ đẹp lên, tôi chẳng được vui ngày nào. Đêm đến đụng vào người cô ấy, cũng bị đẩy ra, khi thì lý do mệt, khi thì bảo đến tháng...
Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm. Chúng tôi đến với nhau do mai mối. Cô ấy là công nhân may. Sau khi lấy tôi, cô ấy ở nhà nội trợ, phụ việc gia đình. Còn tôi là nhân viên giao hàng cho một công ty chuyển phát.
Ngoài giờ làm, có đơn hàng nào của khách gọi, tôi đều nhận vì mong có thêm thu nhập có tiền. Vợ chồng trẻ, nhiều lúc khó khăn kinh tế nhưng không một lần tôi than phiền với vợ.
Sau 2 năm kết hôn, chúng tôi có một cháu trai kháu khỉnh. Tôi hạnh phúc ngập tràn nghĩ sẽ làm bất cứ điều gì miễn vợ con hạnh phúc.
Thế nhưng, khi có con gánh nặng tài chính của chúng tôi ngày một lớn. Nhà cửa vẫn đi ở thuê. Vợ lại không thể đi làm công nhân may như xưa. Vì vậy, vợ tôi mới nghĩ ra cách đi làm thêm giúp việc theo giờ.
Sau khi nghe cô ấy thuyết phục về mức thu nhập cũng như linh động về giờ giấc tôi cũng xuôi tai.
Vậy là, con vừa được 1 tuổi, vợ chồng tôi nhờ bà ngoại vào trông cháu. Vợ nhận được khá nhiều người mướn với mức giá khá cao. Từ ngày có vợ đi làm, vấn đề tài chính của gia đình cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều. Thế nhưng, mọi bi kịch bắt đầu từ đó.
Ảnh minh họa
Làm được một thời gian, tôi thấy vợ bắt đầu sắm sửa nhiều hơn. Khi thì váy này, áo kia, khi lại thêm đồ trang điểm. Thấy lạ, tôi hỏi cô ấy chỉ buông thõng một câu: 'Anh không muốn vợ mình đẹp à? Sao đàn ông các anh ích kỷ thế'.
Nghe vợ nói vậy tôi cũng chẳng nói lại gì. Tính tôi hiền lành, vợ thì ngang bướng, cô ấy đã muốn làm gì tôi có cản cũng chẳng được.
Từ dạo vợ đẹp lên, tôi không được vui ngày nào. Đêm đến đụng vào người cô ấy cũng bị đẩy ra, khi thì lý do mệt, khi lại bảo 'đến tháng'...
Cho đến một ngày, có cuộc điện thoại từ số máy lạ gọi cho tôi gấp gáp: 'Mày có đến ngay đây không? Vợ mày đang bị bắt tại trận đây!'.
Tôi nghe mà rùng mình. Không đắn đo, tôi chạy đến địa chỉ người phụ nữ trong điện thoại nói. Đó là một căn biệt thự khá khang trang. Tôi bấm chuông và có người phụ nữ trung niên ra mở cửa cho tôi với vẻ mặt hằm hằm.
Linh tính mách bảo với tôi sẽ có chuyện chẳng lành. Bước vào căn nhà thì... ôi thôi, một cảnh tượng khiến tôi rụng rời chân tay. Vợ tôi và một người đàn ông trung niên quần áo xộc xệch đang ngồi khúm núm trong phòng khách.
Tôi vừa vào vợ đã chạy lại và quỳ dưới chân tôi mà van xin: 'Anh ơi, tha lỗi cho em'.
Tôi bình tĩnh bảo em ngồi lên rồi nói chuyện. Lúc này, người phụ nữ lạ mặt mới lên tiếng. Bà ta thông báo vừa bắt tại trận vợ tôi và chồng của bà ta 'mèo mả gà đồng'.
Bà ta bảo: 'Tôi kêu anh đến là để đưa vợ về dạy dỗ. Tiền công giúp việc của cô ta, tôi trả đủ. Hãy giữ vợ cho kỹ, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa'.
Nghe xong mà tôi thấy nhục. Cái nhục của thằng đàn ông bị 'cắm sừng' và nỗi nhục của kẻ nghèo hèn.
Sau hôm đó, tôi lẳng lặng bỏ lại vợ con và về quê. Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi làm vậy, có lẽ là tôi trốn chạy. Tôi không nói bất cứ điều gì với hai gia đình. Nhìn thấy đứa trẻ còn thèm hơi sữa của mẹ nó mà tôi không đành lòng.
Một tuần sau, tôi trở lại ngôi nhà chung. Tôi chủ động hỏi vợ đã lừa dối tôi bao lâu? Lúc này cô ta mới òa khóc và kể rằng mọi chuyện mới xảy ra cách đây mấy tháng. Ông chủ nhà là một người đàn ông khá phong độ và thành đạt. Ông này lại luôn nói ngon ngọt, tâm lý, vợ 'đổ' ông ta lúc nào không hay.
Đặc biệt, cô ta còn tiết lộ một chuyện khá động trời, rằng, kể từ khi lấy tôi, chưa một lần cô ta biết thế nào là thăng hoa, là lên đỉnh. Đến khi gặp ông chủ cô ta mới cảm nhận được sự thỏa mãn thực sự về mặt thể xác.
Nghe đến đây, tôi lại một lần chết điếng. Cô ta cũng đồng ý ly hôn và cảm ơn vì tôi đã giữ kín cho chuyện này.
Nói thật, đến bây giờ tôi không biết phải làm sao? Vừa thấy thương mà cũng vừa thấy kinh tởm người đàn bà mà bấy lâu nay mình đầu gối tay ấp.
Tôi thương con, cháu còn quá nhỏ!
Theo Tinngan
Trao thân cho anh sau 19 ngày quen biết dù đã có chồng Anh đã cho tôi được sống lại trong tình yêu rồi lại cho tôi một màu đen về cuộc sống. 24 tuổi tôi ra trường là lấy chồng luôn, giờ đã có đứa con trai 2 tuổi. Thực sự cuộc sống của vợ chồng tôi không được thoải mái chút nào, tôi biết và cảm nhận được chồng cũng là một người yêu...