Thương 2 đứ.a tr.ẻ ăn mày, cô gái ‘bán hoa’ mua cho chúng 2 bát phở, 1 tháng sau sốc ngất…
Thúy dìu 2 đứ.a b.é sang quán phở mua cho mỗi đứa 1 bát. Cô cũng chỉ có 50 ngàn đủ mua 2 bát thôi: “Hai em ăn đi, rồi đi chỗ khác. Đừng quanh quẩn ở đây nữa không họ đán.h chế.t đấy”.
Ảnh minh họa
Thúy bước chân vào con đường làm gái đã tròn 4 năm nếm trải biết bao cay đắng tủi cực. Nhiều lần cô có ý định bỏ trốn nhưng không thành vì cô có chạy tới đâu thì chủ nhà nghỉ này cũng tìm ra cô và lại lôi cô về đán.h cho 1 trận rồi tiếp tục bắt phục vụ khách.
Số tiề.n cô nợ chủ nhà nghỉ là 500 triệu, nhưng 4 năm qua đã 4 lần cô bỏ trốn. Và mỗi lần cô bỏ đi bị bắt về lại phải chịu 1 số tiề.n phạt đồng nghĩa với việc 4 năm qua cô làm không công cho cái nhà nghỉ này. Sở dĩ Thúy phải kí vào bản hợp đồng vay nợ 500 triệu và làm gái để trả nợ cho chủ nhà nghỉ này là năm đó bố cô đã thua đề và bị giang hồ tru.y sá.t.
Chủ nhà nghỉ là bạn cấp 3 của ông hứa giúp ông số tiề.n trả nợ nhưng đổi lại phải cho con gái lớn lên làm trong nhà nghỉ. Họ nói cho Thúy lên làm dọn phòng thôi nên cả nhà cô và cô đã tin, ai ngờ đâu mới làm được 1 tuần thì gã chủ nhà nghỉ đã cho Thúy uống thuố.c mê rồi đẩy cô vào phòng với khách làng chơi. Từ đó Thúy cứ phải tiếp tục công việc nhơ nhớp đó để trả nợ.
Ảnh minh họa
Ông ta còn đ.e dọ.a nếu không chịu ở đây làm thì sẽ gây khó dễ cho gia đình cô ở nhà, sẽ bêu riếu cô khắp nơi khiến cô không thể trở vè làng được nữa. Chính vì vậy mà 1 năm trở lại đây Thúy không còn ý định dám bỏ trốn nữa chỉ mong gia đình mình được bình yên thì cô có khổ mấy cũng cam lòng.
Trước đó cũng đã có người ngỏ ý muốn chuộc Thúy ra khỏi đây nhưng sau đó vợ vị đại gia ấy phát hiện ra nên đến tận nơi đán.h ghe.n Thúy khiến Thúy kinh hãi tột độ. Cuộc đời cô không ngờ lại thê thảm tới thế này. Cô là cô gái mới 22 tuổ.i thôi, bằng tuổ.i cô người ta có cả 1 tương lai phía trước với bao hoài bão ước mơ, nhưng với cô dường như mọi cánh cửa cuộc đời đã đóng chặt lại rồi.
Sáng sớm hôm ấy Thúy mò xuống đường kiếm cái gì cho vào bụng vì cô quá đói. Cả đêm qua phải phục vụ khách tới tận 5 giờ sáng. Cơ thể cô tưởng như không thể lết đi được nữa. Nhưng cô biết mình phải sống để tiếp tục trả nợ món nợ kia nên cố lết người xuống phố.
Trước khi ra khỏi nhà nghỉ Thúy đã bị gã bảo kê lột sạch tiề.n trong túi chỉ để lại 50 ngàn cho cô. Coi như ngày hôm nay cô đã nộp đủ lệ phí cho nhà nghỉ, từ giờ đến đêm được khách nào nữa là cô có tiề.n bỏ túi để dành trả nợ. Cô tìm tới quán phở quen thuộc vẫn hay ăn, mùi nước dùng béo ngậy cuốn hút vô cùng. Vừa ngồi xuống bàn ăn gọi bát phở gà thì bất ngờ nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài trước cửa quá bánh bao đối diện.
Thúy và vài người tò mò lao xa xem thì thấy người chủ quán bánh bao đán.h đánh 2 thằng bé lang thang:
- Đán.h cho què tay không lấy được cái gì của người khác nữa. Cái lũ lang thang không cha không mẹ như chúng mày rồi thì cũng thành đầu trộm đuôi cướp thôi.
- Chú ơi, chú tha cho anh em cháu. Hôm nay đối quá chúng cháu mới lấy 1 cái bánh bao thôi.
Video đang HOT
- Tha này, này thì tha này.
Ông chủ bánh bao cứ thế lấy cái roi to vụt 2 đứ.a b.é lang thang mặc chúng va.n xi.n. Mọi người đi đường nhìn thấy nhưng cũng không ai vào bênh vì họ nghĩ bọn này cần phải làm thế cho chúng nó chừa. “Khu này mất cắp vặt toàn là bọn này lấy chứ ai lấy. Đán.h, cứ đán.h cho chừa đi. Tống cổ chúng đi nơi khác”.
Thấy ông chủ cửa hàng bánh bao chưa có ý định dừng tay mà 1 trong 2 đứa đã không còn sức giơ tay đỡ đòn nữa, Thúy mới lao vào:
- Bác ơi, chúng còn nhỏ, bác tha cho chúng. Bác đán.h nữa là chúng chế.t đấy.
- Gái đĩ tỏ ra tử tế.
Ông chủ quán bánh bao buông 1 câu rồi đi vào trong nhà. Thúy không nói gì, khu này ai chả biết cô là gái, họ nói gì cô nghe cũng quen rồi. Thúy dìu 2 đứ.a b.é sang quán phở mua cho mỗi đứa 1 bát. Cô cũng chỉ có 50 ngàn đủ mua 2 bát thôi:
- Hai em ăn đi, rồi đi chỗ khác. Đừng quanh quẩn ở đây nữa không họ đán.h chế.t đấy.
- Chúng em cảm ơn chị.
Nhìn 2 đứa ăn ngon lành Thúy cũng quên cả đói. Chờ chúng đi rồi cô mới quay về nhà nghỉ. Vừa tới nơi đã thấy chủ gọi tiếp khách, vậy là Thúy lại tất cả chạy vào. Chẳng biết 2 đứ.a tr.ẻ đã đi đâu xin ăn kiếm sống nhưng ngày hôm sau Thúy ra ăn phở thì không gặp lại chúng nữa.
Nhưng rồi 1 tuần sau đó bất ngờ sáng hôm ấy chủ nhà trọ gọi Thúy tới và nói tin động trời:
- Cô được tự do rồi, nợ đã trả xong từ giây phút này cô có thể đi khỏi đây. Tôi sẽ không quản lý cô nữa.
- Ông nói gì?? Tôi được tự do ư?? Ai trả tiề.n cho tôi được tự do vậy?? Tôi làm gì có họ hàng giàu có đâu??
- Là bọn em trả cho chị đấy.
Thúy choáng váng khi thấy 2 đứ.a tr.ẻ lang thang tiến vào.
- Nhờ có chị can ông bán bánh bao không đán.h bọn em và có bát phở của chị mà bọn em đã có sức để trở về nhà không thì hôm đó bọn em đã chế.t dưới trận đòn của ông chủ bán banh bao rồi. Thực ra 2 đứa em là con nhà giàu nhưng nhân lúc bố đi vắng mẹ kế đã đuổi bọn em ra đường khiến chúng em phải lang thang cả tháng trời. Bố em về nhà không thấy con đã cho người đi tìm chúng em và may mắn em gặp được họ.
Bọn em đã nhờ bố trả ơn cứu mạng của chị và biết chị ở đây nên bọn em đã bảo bố chuộc chị ra. Từ giờ chị được tự do rồi, chị không phải sợ ai nữa đâu.
Thúy ôm chặt 2 đứ.a tr.ẻ lang thang vào lòng cô cảm kích vô cùng. Không ngờ mua cho 2 đứ.a tr.ẻ ăn mày 2 bát phở mà đời cô đã sang trang mới hoàn toàn.
Theo Blogtamsu
Vợ yêu khó kiếm, gái 'bán hoa' dễ tìm, đàn ông không tim, hết tiề.n gái chạy!
Người ta bảo biết lòng phụ nữ khi nghèo khó, rõ lòng đàn ông lúc giàu sang, giờ tôi mới thực sự thấm.
Giữa cả triệu người đâu phải ngẫu nhiên mà gặp nhau rồi yêu nhau, kết hôn. Tất cả giờ đã muộn. Chỉ mong nếu còn cơ hội gặp lại, xin được một lần cúi đầu xin lỗi em.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngoạ.i tìn.h
Chúng tôi yêu nhau 7 năm mới quyết định về chung một nhà. Tôi và cô ấy đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học rồi quen nhau. Tôi học Bách khoa, cô ấy học Sư phạm.
Tôi còn nhớ cái lần đầu tiên gặp em ở cổng trường Sư phạm. Đó là vào mùa đông, năm đó chúng tôi đang là sinh viên năm 3 Đại học, thằng bạn bảo gái sư phạm xinh lắm, hai đứa nghèo đâu dám có bạn gái, vậy đi ngắm cho đỡ thèm. Nghĩ là làm, hai thằng đạp xe hơn chục cây số từ tận đường Đại Cồ Việt về Xuân Thủy (Cầu Giấy), co ro đứng chờ đến giờ tan học chỉ để ngắm gái.
Cô ấy mặc áo dài trắng, áo khoác ngoài màu xanh dương, mái tóc dài ngang vai, ôm cặp táp nhỏ. Cô ấy có chiếc răng khểnh rất duyên nữa. Lúc cô ấy cười, mọi thứ xung quanh tôi như dừng lại. Đó là lần đầu tiên tôi lạc bước trước một nụ cười. Tôi biết cô ấy không phải là cô gái xinh đẹp nhất, cô ấy còn nhỏ xíu nhưng tôi biết đó là người con gái tôi thương.
Yêu tôi, cô ấy chấp nhận mọi thứ. Ngày lễ, không quà, không hoa, không thiệp, hai đứa đạp xe lang thang vỉa hè dọc đường Láng ăn bánh chuối bánh khoai. Tiề.n đó chẳng đáng là bao, nhưng hôm tôi trả, hôm cô ấy giành trả. Món quà đầu tiên tôi mua tặng cô ấy là cái áo sơ mi 100.000 đồng ở chợ hàng Xanh. Hôm đó tôi được nhận lương, mãi tới tận sau này khi cuộc sống dư dả, đi siêu thị chẳng cần nghĩ, thì chiếc áo vẫn được gấp gọn gàng trong tủ. Cô ấy chưa một lần đòi hỏi.
Ngày ra trường với tấm bằng giỏi của một ngôi trường tên tuổ.i, tôi sớm có được công việc như mong muốn. Mức lương khởi điểm không cao nhưng đủ trang trải cuộc sống phần nào. Tôi có tiề.n gửi về quê cho ba mẹ, có tiề.n mua cho em vài bộ quần áo đẹp mà không cần suy nghĩ, có quyền mơ về một tương lai của hai đứa.
Tôi đã từng hứa với mình rằng chắc chắn tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc: có một mái nhà để về, tiêu tiề.n mà không cần suy nghĩ...
Tôi đã từng hứa với mình rằng tôi phải có trách nhiệm với những năm tháng thanh xuân cô ấy mỏi mòn chờ đợi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngoạ.i tìn.h. Kể cả trong giấc mơ, cô ấy là duy nhất.
Vợ yêu khó kiếm, gái điếm dễ tìm - Ảnh minh họa: Internet
Vợ yêu khó kiếm, gái điếm dễ tìm
Hạnh phúc của vợ chồng son chỉ được năm đầu. Ba năm sau tôi được cất nhắc lên phó phòng, lương tôi đưa hết cho vợ, lậu thì giữ. Công việc với vị trí cao giúp tôi có nhiều cơ hội hơn, tiếp xúc với nhiều dạng người hơn, những cô gái chân dài nón.g bỏn.g vây quanh không thiếu.
Tôi bắt đầu nhìn em với ánh mắt khó chịu. Em quê mùa, người lúc nào cũng toàn mùi sữa, dầu mỡ. Quần áo em lúc nào cũng nhàu nhĩ, nào tôi có tiếc với em gì đâu. Em còn không biết làm vợ, tôi thích những người đàn bà dạn dĩ, chủ động trên dường còn em chỉ đơ như khúc gỗ. Em ngoan như cún, thậm chí tôi quậy nó còn biết cắn người, còn em? Em ngoan hơn cả cún. Tôi say rượu về, mượn rượu chử.i mắng em, em chỉ biết khóc. Đúng, em chỉ khóc, và khóc. Người đàn bà dịu dàng ngày nào tôi thương sao giờ bánh bèo, vô dụng như vậy chứ?
Tôi vô cùng ân hận nhưng đã muộn - Ảnh minh họa: Internet
Rồi em cũng phát hiện ra tôi có người phụ nữ khác. Trái với vẻ dịu dàng ngày thường, em im lặng đến kì lạ:
- Anh có người khác sao anh không nói với em? Giọng cô ấy nhẹ bẫng.
- Nói thì sao mà không nói thì sao? Có chút men rượu trong người nên tôi sẵng giọng.
- Em đã từng nói: nếu một ngày hai đứa mình chán nhau, thì nhất định phải nói, em sẽ rời đi.
- Cô làm được sao? Cô bỏ đi tôi xem. Tôi chán cô lắm rồi. Tôi mệt mỏi khi phải ở bên người đàn bà suốt ngày chỉ biết bếp núc. Cô biết tôi mệt mỏi thế nào không hả? Cô giúp được gì cho tôi? Cô nói đi...Bao nhiêu khó chịu dồn nén bấy lâu tôi nói hết.
- Hóa ra, em rắc rối như vậy...
Có chút hối hận nhưng rồi tôi tặc lưỡi: "Cô thì làm được gì chứ, không có tôi cô sống thế quái nào được" rồi lên phòng nằm ngủ.
Ngày hôm sau, tôi nhận lịch đi công tác một tuần. Dù sao cũng đán.h bà.i ngửa rồi, lúc trở về tôi sẽ nói chuyện rõ ràng.
Nhưng tôi đã không còn cơ hội ấy nữa. Cô ấy ôm con rời đi. Đi đâu chẳng ai biết. Chỉ một tờ giấy đã kí sẵn chữ kí cùng dòng chữ: "Anh, mẹ con em đi đây".
Năm năm đã trôi qua, cuộc sống nhiều biến động, công việc không còn thuận lợi như trước. Bao người phụ nữ đến rồi đi, họ chỉ đến bên tôi vì tiề.n và rời xa khi tôi nhẵn túi. Thậm chí có người đàn bà còn thủ đoạn khiến tôi suýt rơi vào vòng tù tội. Vợ yêu khó kiếm, gái điếm dễ tìm, đàn ông không tim, hết tiề.n gái chạy! Cô đơn trong tổ ấm ngày xưa của hai đứa, tôi tự hỏi: Đó có phải là cái giá mà tôi phải trả?
Theo Phụ Nữ Sức Khỏe
Chuyện tình hay ho của cô gái 'bán hoa' và anh xe ôm Nhìn đồng hồ nhảy sang con số 12 giờ, Nga quyết định sẽ hạ giá kịch sàn để được đồng nào hay đồng đó, đúng lúc đó anh xe ôm đi ngang qua, cô buông lời gạ gẫm... - Anh ơi, rảnh không? Chúng mình đi chơi tí đi. - Bao nhiêu? - Rẻ lắm anh, em chỉ có 200 ngàn thôi. -...