“Thuê bao vừa gọi hiện không liên lạc được”
Đây là lần thứ bao nhiêu Vân cần có anh mà anh không xuất hiện? Đây là lần thứ bao nhiêu mà anh tắt máy?
Vân bước một mình trên con đường vắng. Trời về khuya, sương bắt đầu buông xuống làn tóc của cô. Bờ vai Vân lạnh buốt. Nhưng cái lạnh đó không thấm vào đâu so với sự trống trải trong tâm hồn. Cái cảm giác không có người yêu không hề đáng sợ. Đáng sợ là cảm giác cô đơn ngay cả khi mình đã có một người để yêu thương. Và giờ đây, Vân đang phải đối diện với sự cô đơn đó. Nó thực sự khủng khiếp với cô.
Vân bấm số điện thoại. Một số điện thoại quen thuộc mà dù cô có say rượu, có buồn ngủ, có nhắm chặt mắt lại thì cũng không thể nào nhầm bởi vì đó là của người đàn ông mà cô yêu nhất. Đã hơn 5 năm qua, người ấy chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của Vân. Vì thế mà khi cô vui, buồn hay là bất cứ tâm trạng nào khác, cô đều muốn gọi cho anh, có anh ở bên.
Điện thoại vang lên một âm thanh quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Một sự hụt hẫng và đau đớn. Đây là lần thứ bao nhiêu Vân cần có anh mà anh không xuất hiện? Đây là lần thứ bao nhiêu mà anh tắt máy? Cái cảm giác này giống như Vân bị cả thế giới quay lưng lại, một mình bơ vơ trong màn đêm đen tối. Anh là cả thế giới của cô nhưng anh luôn để cô trở thành người đơn độc giữa cuộc đời.
Cái cảm giác không có người yêu không hề đáng sợ. Đáng sợ là cảm giác cô đơn ngay cả khi mình đã có một người để yêu thương. (Ảnh minh họa)
Gần 1 năm nay, Vân phải học làm quen với việc sẽ không bao giờ điện thoại được cho anh. Mỗi lần gặp gỡ đối tác quan trọng là anh tắt máy. Bởi vì anh biết có thể Vân sẽ vô tình gọi điện cho anh vào lúc đó. Mà anh thì không muốn ai làm phiền chuyện làm ăn của mình, dù cho người đó có là Vân, dù cho lúc đó Vân có chuyện gì đi chăng nữa. Anh sẽ chỉ là người yêu của Vân khi anh hoàn thành xong công việc, bật điện thoại lên, anh sẽ gọi cho cô… Nhưng lúc đó, có thể là Vân đã tự giải quyết xong điều mình muốn nhờ và chắc chắn là Vân đã nhận về mình những sự tổn thương quá lớn.
Sẽ không phải là vấn đề quá nghiêm trọng nếu như anh không quá bận rộn. Những cuộc gặp gỡ đối tác của anh nhiều đến nỗi gần như anh khóa máy cả ngày với Vân. Tất nhiên là anh có số khác để giao dịch trong công việc. Nhưng khi điện cho anh không được, ngay lập tức Vân sẽ ngừng liên lạc ở đó. Vì cô biết, cô sẽ làm phiền anh, sẽ khiến anh mệt mỏi, khó chịu thậm chí là tức tối nếu cô tiếp tục gọi cho anh thêm một lần nữa. Điều mà cô làm lúc đó là tắt máy đi và chờ đợi một cuộc gọi lại. Có thể sẽ vào lúc nửa đêm, khi anh hoàn thành xong mọi việc, hoặc là ngày hôm sau khi anh nhớ ra mình có người gọi nhỡ mà cũng có thể là quên luôn…
Vân đã cố nhưng cô không thể nào quen được với sự vô tâm ấy của anh. Vân biết anh cần lo cho sự nghiệp nhưng anh thờ ơ đến mức đáng sợ. Nhiều người nói Vân may mắn khi yêu được một người giỏi giang và thành đạt. Nhưng từ trong lòng, Vân chỉ ao ước được bên người yêu của mình đi dạo vào ngày cuối tuần, được điện thoại cho anh “cầu cứu” khi không may cô ốm đau, mệt mỏi hoặc đơn giản là trong lòng cảm thấy buồn, cô đơn và nhớ anh. Những hạnh phúc bình dị ấy cũng là điều khiến Vân phải ao ước, bởi vì anh lúc nào cũng bận, bởi vì máy của anh luôn tắt để ngăn cho cô không gọi đến khi có công việc.
Video đang HOT
Vân cảm thấy sợ những âm thanh quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” phát ra từ số máy của anh. Nó làm cô tuyệt vọng và thấy mình bị bỏ rơi. Gần 1 năm rồi nhưng Vân không quen được với điều đó. Cô đã từng hỏi anh rằng: “Nếu anh luôn tắt máy, khi em cần anh nhất, như… như lúc em sắp chết thì em sẽ chẳng thể nào gặp được anh lần cuối”. Đáp lại lời nói ấy cả Vân, anh khó chịu quay đi vì cho rằng cô nói những điều gàn dở.
Đêm nay, cô bước một mình lang thang trên con đường về nhà. Xe máy bị hỏng mà cô thì lại quên ví ở nhà. Tất nhiên, Vân có thể gọi cho biết bao người bạn để nhờ họ tới giúp. Nhưng Vân lặng lẽ đi bộ về. Cô không muốn gọi cho một ai đó khác ngoài anh. Họ chắc chắn sẽ hỏi cô rằng” Sao không gọi người yêu tới đèo về?”. Lúc đó Vân sẽ trả lời ra sao, lẽ nào nói rằng anh ấy đã tắt máy để tránh cô làm phiền trong một cuộc gặp gỡ đối tác quan trọng. Vân cảm thấy đau và xấu hổ với điều đó. Dù cho nhà cô cách nơi làm việc gần 10km. Vân đi bộ về không phải vì cô không thể có cách khác để về nhà nhưng sau cuộc điện thoại với anh, lòng Vân trống rỗng, cô muốn thả bộ để nghĩ về mọi thứ và về tình yêu…
“Nếu anh luôn tắt máy, khi em cần anh nhất, như… như lúc em sắp chết thì em sẽ chẳng thể nào gặp được anh lần cuối” (Ảnh minh họa)
Thành phố bắt đầu bị bao phủ bởi một màn sương… Vân lững thững bước đi trong vô định. Có một cái gì đó thật mạnh đâm vào cô. Đau lắm. Nhưng Vân không hiểu nó là chuyện gì. Cô ngã xuống vệ đường, hai mắt bắt đầu mờ đi và mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ. Chút cảm giác cuối cùng, Vân bấm số gọi cho anh. Cô áp điện thoại lên má mình, chờ nghe một giọng nói thân thương của anh: “Anh đây em!”. Nhưng…
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô nhắm mắt lại, chiếc điện thoại rơi xuống đường.
*****
Anh tỉnh dậy sau một ngày dài đầy mệt mỏi. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi và anh nghĩ tới Vân. Anh tủm tỉm cười khi hình dung ra cảnh cô sẽ ngạc nhiên lắm nếu như anh đường đột xuất hiện ở cổng nhà cô với một bó hồng trên tay. Hình như đã lâu lắm rồi thì phải.
Anh chợt nhớ ra mình còn chưa bật điện thoại lên. Hôm qua, sau cuộc gặp gỡ với đối tác ra về anh mệt quá ngủ luôn mà quên không bật máy lên để kiểm tra. Anh nhanh chóng mở điện thoại ra và nhận thấy Vân gọi cho anh rất nhiều lần. Sau đó là cuộc gọi từ một vài số máy lạ khác… Anh điện thoại cho Vân nhưng điện thoại chỉ vang lên một hồi dài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Anh sốt sắng vì chưa bao giờ Vân tắt máy, ngay cả những lần hai người giận nhau. Vì Vân luôn nói, nếu em tắt máy, không may lúc đó anh cần tới em, cần tới sự giúp đỡ của em… Chính vì điều đó mà anh sợ. Anh gọi lại vào số máy lạ đã điện thoại cho mình đêm qua. Đầu dây bên kia nghe máy bằng giọng điệu từ tốn: “Anh đến bệnh viện đi, Vân bị tai nạn, cô ấy gọi cho anh…”
Anh lao đi như một người điên. Anh chỉ xin cuộc đời đừng là câu nói: “Nếu anh luôn tắt máy, khi em cần anh nhất, như… như lúc em sắp chết thì em sẽ chẳng thể nào gặp được anh lần cuối” mà Vân từng hờn trách.
Theo Khampha
Giấu chuyện mất trinh và hậu quả
Thật ra, đàn ông luôn nói, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng với họ, chỉ cần yêu thương nhau là đủ.
Có vẻ họ đang nói dối. Đàn ông không bao giờ dễ dàng chấp nhận chuyện người vợ của họ không còn trinh tiết. Dù là họ có bỏ qua chuyện đó nhưng đó là khi hai người hạnh phúc. Còn đến một lúc nào đó, họ chán ghét nhau hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chuyện đó sẽ được mang ra bàn luận.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. Vì từ ngày yêu nhau, suốt 2 năm trời, anh luôn nói bóng gió về chuyện đó, dù anh chẳng biết tôi còn hay mất. Trước khi đến với anh, tôi đã từng yêu một người, đó là mối tình đầu của tôi. Và không vượt qua được cám dỗ của cuộc sống, của những ân ái mặn nồng, tôi và anh đã &'đi quá giới hạn'. Cũng chỉ vì hai người quá yêu nhau, thế nên với tôi, chuyện đó không có gì quá quan trọng. Cả hai cũng xác định rõ ràng chuyện tương lai rồi.
Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì. Đến khi tình yêu mặn nồng hạnh phúc, tưởng rằng sẽ lấy được nhau rồi thì lại chia tay. Chúng tôi mỗi người một nơi tìm cuộc sống mới. Chỉ vì khi đó tình yêu đã hết, cũng là do những trục trặc trong cuộc sống và phía hai bên gia đình nên chúng tôi từ bỏ nhau.
Tôi cũng từng nghĩ người yêu mình sẽ không quan trọng chuyện trinh tiết. (ảnh minh họa)
2 năm sau anh cũng đi lấy vợ và tôi thì có người yêu mới. Trước ngày anh lấy vợ, tôi còn đau khổ nhiều vì chưa thể nào quên được anh. Tôi và anh đã có nhiều kỉ niệm và quan trọng hơn là tôi đã trao thân cho anh, nên chuyện quên nhau thực sự khó. Nhưng anh đã có gia đình, vậy còn gì để tôi nuối tiếc và nhớ nhung. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
Tôi gặp và yêu người mới. Đó là một người đàn ông tốt, yêu thương và chăm sóc tôi. Anh luôn tỏ ra lo lắng cho tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh, cảm nhận được tấm chân tình anh dành cho tôi. Tình yêu kéo dài suốt 2 năm, thời gian đó nhiều lần anh cũng đòi hỏi này kia những tôi cương quyết không chịu. Tôi vì không muốn như chuyện cũ, có được nhau rồi thì chia tay. Thế nên tôid đã rõ ràng với anh rằng, đợi sau khi cưới nhau, tôi sẽ là của anh.
Anh cũng buộc phải đồng ý vì không thể nào ép tôi. Suốt thời gian yêu nhau anh cũng hay nói bóng gió anh là người thoáng tính, không gia trưởng. Anh cũng kể vài trường hợp mấy người bạn của mình sau khi biết người yêu không còn trong trắng đã lập tức bỏ. Nhưng anh thì không bao giờ thế, đó là quan điểm sống của anh.
Tôi cũng cảm thấy yên tâm khi anh nói như vậy dù là tôi không có ý sẽ nói cho anh sự thật về tôi. Vả lại, nếu anh là người không quan trọng chuyện còn hay mất thì sau này, khi biết tôi không còn trong trắng, có lẽ anh cũng không bận tâm.
Nhưng không, ngay trong đêm tân hôn, khi không thấy giọt máu đỏ trên ga, anh đã la toáng lên. Anh hỏi tôi: "Chuyện gì thế này?". Tôi hỏi lại: "Chuyện gì là sao anh?". "Sao em không còn trinh? Cái giọt máu ấy của em ở đâu, em đã ngủ với thằng nào?". Tôi đáp lại: "Chẳng phải anh vẫn nói, còn hay mất không quan trọng sao, sao giờ anh lại hỏi em chuyện đó, ý anh là gì?". Anh tát cho tôi một cái như trời giáng, anh bảo: "Tại sao cô không nói cho tôi biết, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người trong trắng, còn trinh tiết. Chuyện kẻ khác chấp nhận thì được nhưng vợ tôi thì không. Ít ra cô cũng phải nói cho tôi biết cô đã ngủ với thằng nào chứ?". Nói rồi, anh đẩy tôi ngã xuống giường và đi thẳng ra ngoài. Đêm ấy anh không về.
Cũng từ ngày đó, anh đối xử với tôi lạnh nhạt. Anh còn nói bóng gió rằng, ân hận vì đã lấy tôi, một người đàn bà hư. Tôi thực sự không hiểu cái anh muốn là gì. Anh luôn miệng nói yêu tôi, cần tôi, quan tâm tôi. Vậy mà giờ đây anh lại coi tôi như kẻ bỏ đi. Đàn ông nói dối, họ bảo không quan trọng chuyện còn hay mất trinh nhưng chính họ lại sợ lấy phải người vợ như vậy. Nếu thực sự không quan trọng thì dù tôi có nói hay không cũng đâu vấn đề gì.
Anh là một kẻ bỉ ổi, từ hôm đó, anh không động vào người tôi, không coi tôi là vợ. Tôi sống lầm lũi và như con ở trong nhà anh. Tôi thề, tôi sẽ cho anh nửa tháng, nếu anh không thay đổi, nếu anh cảm thấy không cần người vợ như tôi, tôi sẽ lập tức ra đi, từ bỏ tình yêu này dù rằng, tôi vẫn còn rất yêu anh.
Theo VNE
Giận chồng ngoại tình, tôi bỏ thai Tôi không biết người đời sẽ nói tôi thế nào nhưng đúng là lúc này, tôi có chút ân hận. Ân hận vì đã đánh mất đi đứa con của mình. Có lẽ, tôi là một người mẹ ác độc. Kết hôn được 1 năm, tôi có bầu. Đó là đứa con tôi không mong đợi, nhưng anh thì khác. Ngày đó, anh...