Thực lòng tôi chỉ muốn chồng…đi ngoạ.i tìn.h
Nói như vậy ắt hẳn sẽ có nhiều người cho rằng tôi bị thần kinh mới muốn chồng đi ngoạ.i tìn.h. Nhưng thực lòng tôi thực sự muốn như vậy lắm.
Chúng tôi đã có một đám cưới chóng vánh sau chưa đầy 1 năm quen biết, rồi yêu nhau. Gọi là yêu nhau chứ thực sự thì tôi chưa bao giờ yêu anh. Tôi đến với anh sau một cú sốc về tinh thần quá lớn. Người yêu tôi đã phản bội tôi khi chúng tôi đã chuẩn bị làm đám cưới. Anh chạy theo người con gái khác chỉ vì bố cô ta là giám đốc công ty anh ta đang làm việc và hứa hứa hẹn sẽ mang lại một tương lai sáng lạn khi anh lấy con gái ông ta. Anh bỏ rơi tôi vì tôi chỉ có thể cho anh tình yêu chứ không thể đáp ứng được lòng tham tội lỗi ấy của anh. Thế rồi đám cưới của họ diễn ra hoan hỷ trên nỗi đa.u đớ.n tột cùng của tôi.
Tôi chỉ muốn chồng đi ngoạ.i tìn.h (Ảnh minh hoạ)
Giữa lúc tôi hoang mang, tuyệ.t vọn.g nhất thì anh đã đến với tôi như một sự sắp đặt trước. Anh là bạn của người yêu tôi. Anh – một người đàn ông mà nhiều người phụ nữ sẽ phải ao ước được làm vợ anh. Lúc đầu, tôi không biết anh là bạn của người đã bỏ rơi tôi. Chúng tôi là thường xuyên gặp gỡ nhau, trò chuyện với nhau như những người bạn. Vì anh làm cùng công ty với tôi nên thời gian chúng tôi gặp nhau cũng khá thường xuyên. Anh tốt bụng, điềm tĩnh, sống nội tâm và hiểu tâm lý phụ nữ.
Anh giúp đỡ tôi nhiều trong công việc khi tâm lý tôi còn chưa ổn định sau cú sốc hôn nhân không thành. Vì là sếp của tôi nên chuyện công việc anh cũng ưu ái cho tôi nhiều. Anh bảo tôi nghỉ ngơi đến khi nào tinh thần thoải mái và sẵn sàng làm việc trở lại thì hãy đến. Tôi nghe lời anh và thực sự là tôi cũng cần thời gian để tĩnh tâm trở lại. Những ngày tôi nghỉ làm, anh gọi điện hỏi thăm sức khoẻ, an ủi, động viên tôi. Lâu dần, anh đến tận nhà tôi. Lúc đầu, tôi cảm thấy sự xuất hiện của anh thật là phiền phức vì lúc ấy tôi hoàn toàn mất niềm tin vào đàn ông. Trong đôi mắt tôi lúc ấy, tất cả đàn ông đều khốn nạn như nhau.
Nhưng anh đã đem lại niềm tin cho tôi. Những cử chỉ quan tâm, những lời nói nhẹ nhàng, tôi nhận ra nó xuất phát từ chính trái tim anh. Và thế rồi tôi quen với sự có mặt của anh trong ngôi nhà tôi thường xuyên hơn. Bố mẹ tôi cũng rất quý tính thật thà của anh.
Một ngày, anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Với tôi, đó không có gì bất ngờ vì với sự nhạy cảm của người phụ nữ thì tôi biết anh đã yêu tôi từ lâu, chuyện ngỏ lời chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Tôi thực sự chưa sẵn sàng đến với cuộc sống hôn nhân khi ám ảnh về sự đổ vỡ lần trước còn hằn sâu trong trái tim tôi. Và anh kiên nhẫn chờ đợi tôi.
Video đang HOT
Một ngày nọ, tôi biết anh là bạn của người đàn ông đã bỏ rơi tôi. Chẳng hiểu sao suy nghĩ trả thù người đàn ông ấy trong tôi lại cay nghiệt đến thế. Tôi sẽ lấy bạn của anh ta – một giám đốc lắm tiề.n, nhiều của lại tử tế hơn anh ta vạn lần. Tôi sẽ cho anh ta thấy rằng không có anh thì tôi vẫn có một cuộc sống sung sướng, rằng sự lựa chọn của anh ta khi bỏ rơi tôi là sai lầm.
Và thế là đám cưới của chúng tôi diễn ra không lâu sau khi tôi nhận lời cầu hôn của anh.
Cuộc sống của tôi quả thật là sung sướng như tôi nghĩ. Vật chất không thiếu bất cứ thứ gì. Anh chiều chuộng tôi như một bà hoàng. Trong mắt mọi người, tôi là phu nhân của một giám đốc có tài. Ai cũng cho rằng tôi quá may mắn khi lấy được anh.
Đúng! Tôi đồng ý với điều đó. Anh quá tử tế, quá tốt. Giá như anh đừng tốt với tôi như thế thì tôi đã không cảm thấy tội lỗi khi tôi đã lợi dụng tình cảm của anh để trả thù người đàn ông bội bạc kia. Anh không những cho tôi một cuộc sống sung sướng mà còn xấy nhà cho bố mẹ tôi, nuôi các em tôi ăn học đàng hoàng. Điều ấy, nếu không có anh chắc tôi đã không thể làm được cho gia đình tôi những điều đó. Dù thế, nhưng anh chưa bao giờ có ý khin.h thườn.g cái nghèo của bố mẹ tôi.
Tôi đã cố gắng để yêu anh. Nhưng cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì với tôi, aanh cũng vẫn chỉ như là một ân nhân mà thôi. Tôi không biết anh biết mà vờ đi hay thực sự không biết tình cảm tôi dành cho anh đến mức nào. Anh vẫn yêu tôi, chiều tôi và chiều cả cái khối băng trong trái tim tôi.
Anh lại quá thuỷ chung. Ước gì anh ngoạ.i tìn.h, anh lăng nhăng như nhiều người đàn ông khác để tôi thoải mái hơn. Tôi đã không mang lại cho anh một tình yêu đích thực. Tôi chỉ lừa dối anh mà thôi. Biết bao lần tôi muốn nói ra điều tội lỗi ấy để mong sẽ giải thoát cho anh nhưng tôi sợ. Tôi sợ làm anh tổn thương lắm. Giờ đây tôi đang mang thai đứa con của anh.
Theo VNE
'Chế.t mê, chế.t mệt' đồng nghiệp có chồng
Tôi đã từng nghĩ, mình cả đời này sẽ là một người chồng chung thủy, không lăng nhăng với ai cả.
...Chỉ yêu vợ và chăm sóc vợ con thôi. Vậy mà, cuối cùng, chính tôi lại rơi vào vòng xoáy ấy. Tôi lại trở thành người phản bội vợ mình.
Trước đây, khi còn là một người đàn ông thất nghiệp, tôi đã sống nhờ đồng tiề.n kiếm được của vợ. Vợ tôi là một người tuyệt vời, giỏi kiế.m tiề.n, giỏi việc nhà, lại đảm đang trong chuyện chăm chồng, chăm con. Dù công việc rất bận nhưng về tới nhà là vợ không bận tâm nữa, sẽ chu toàn chuyện chăm chồng con. Thế nên, tôi tự hào về vợ lắm. Nghĩ lại, có một người vợ tuyệt vời như thế, tôi còn ao ước gì hơn. Tôi luôn vỗ ngực nghĩ mình hơn hẳn những người khác vì cưới được người vợ tuyệt vời.
Nhưng ở đời, chẳng ai nói trước được gì. Cứ bảo sẽ không bao giờ như thế nhưng cuối cùng, chính mình lại dính vào vòng xoáy ấy. Tôi đã lao vào vòng luân lý, đã rung động trước người đàn bà làm cùng cơ quan ngay từ những ngày tôi bắt đầu đi làm. Có lẽ, cuộc sống ở nhà một thời gian sống nhờ vợ đã khiến tôi chai sạn, không còn được biết đến công việc, bạn bè, đồng nghiệp nên khi vừa có được, tôi lập tức bị cuốn vào đó.
Trước đây, khi còn là một người đàn ông thất nghiệp, tôi đã sống nhờ đồng tiề.n kiếm được của vợ. (ảnh minh họa)
Ngày đến công ty, tôi đã được người phụ nữ ấy giúp đỡ tận tình. Chị là gái đã có chồng, và có một con. Nhìn chị đẹp mặn mà, dịu dàng, đúng là &'gái một con trông mòn con mắt'. Chị ân cần hỏi han tôi. Khi tôi chưa biết bắt chuyện với ai để hỏi về các quy định của công ty thì chị là người chỉ cho tôi rõ mọi thứ. Khi tôi chưa biết văn phòng sếp, phòng vệ sinh hay là nơi uống nước, hút thuố.c ở đâu thì chính chị là người dẫn tôi đi. Chị thường rủ tôi đi ăn cơm cùng bạn bè đồng nghiệp khi thấy tôi chưa thể hòa đồng.
Với chị, tôi có cảm giác gần gũi lạ. Có thể vì chị luôn biết cách quan tâm tới người mới để họ không lạc lõng, cũng có thể chị quý mến tôi riêng biệt. Nhưng nhìn cách chị cư xử với mọi người thì có lẽ, không riêng gì tôi được đối xử như thế. Thôi thì ban đầu tôi nghĩ, đó cũng là điều khiến tôi vui lòng.
Cứ như vậy, công việc mới của tôi suôn sẻ hơn nhờ chị, không bị lạ lẫm, không bị bỡ ngỡ, tinh thần thoải mái nên làm việc cũng rất hiệu quả. Về tới nhà, tôi mang tâm trạng phấn khởi, hồ hởi khiến vợ tôi vui lắm. Hai vợ chồng đã có những bữa ăn ngon và vui vẻ bên nhau.
Tháng đầu, tôi đi làm, nhận lương, tôi vui vô cùng. Về nhà mua quà cho vợ, đưa vợ đi ăn và đưa một ít tiề.n cho vợ. Việc đó là việc tôi cảm thấy ý nghĩa nhất, hạnh phúc nhất sau một thời gian dài ở nhà &'ăn bám' vợ. Những ngày đó với tôi mà nói, cực kì vui. Không hiểu sao, khi tôi đến cơ quan, tôi dường như quên mọi mệt mỏi khi nói chuyện với chị. Tôi cũng không biết vì sao, từ trong những câu chuyện gia đình, chị luôn xuất hiện nơi cửa miệng. Mỗi lần nói chuyện công ty, việc làm với vợ là tôi nhắc chị như một niềm tự hào, giống như chị là vị cứu tinh, là ân nhân của tôi vậy.
Có vẻ như vợ tôi không hài lòng. Vợ tôi còn bảo thân quá không tốt, nhất là với người có gia đình, sợ thiên hạ dị nghị. Vợ bảo, muốn một lần gặp người phụ nữ ấy xem cô ta như thế nào mà lại khiến tôi thích thú, quý mến như vậy. Mong là tôi đi làm có đồng nghiệp yêu quý nhưng yêu quý quá thì vợ cũng lo. Tôi cứ cười khà khà rồi bảo vợ: "Em yên tâm, người ta có chồng rồi, chỉ là người ta tốt với anh nên anh mới kể em nghe. Không có chị ấy, anh đố mà được như bây giờ".
Tôi không lý giải được vì đó là chuyện tình cảm, nhưng thật lòng, tôi yêu chị lắm. Tôi biết là mình đã yêu chị từ lâu rồi. (ảnh minh họa)
Thế rồi, lâu dần, chẳng hiểu sao, hình ảnh chị bắt đầu xuất hiện trong trí nhớ của tôi. Không còn là những lời nhắc suông nữa, tôi đã bắt đầu thấy nhớ chị, thấy cồn cào trong lòng mỗi khi nhắc đến tên chị. Nằm bên vợ, tôi còn nhớ tới chị, những lời nói ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng và cả nụ cười hút hồn ấy. Tôi đi làm nhiều hơn ở nhà nên tất nhiên, thời gian gần chị cũng nhiều hơn, nói chuyện với chị cũng nhiều hơn. Còn khi bên vợ, tôi ít được nói chuyện, gần như chỉ nằm cạnh nhau và ngủ. Những tâm sự cũng thưa dần.
Chẳng hiểu sao, tôi bắt đầu thấy buồn khi không được gặp chị. Hôm nào đi làm mà chị nghỉ, tôi thấy khó chịu lắm, không thể làm được việc gì và ngay lập tức, tôi phải gọi điện hỏi xem chị đang làm gì, ở đâu và vì sao lại nghỉ.
Chẳng hiểu từ khi nào, hình ảnh chị khỏa lấp tâm hồn tôi. Tôi không còn nhớ vợ, không còn muốn nói chuyện nhiều với vợ nữa. Tôi bắt đầu hốt hoảng lo lắng vô cùng khi chị nói mệt hay ốm. Tôi muốn tới nhà chị, xem nhà chị ra sao nhưng chị đã có chồng, có gia đình còn có con. Tôi phải làm sao? Còn người vợ của tôi nữa, em chẳng làm gì khiến tôi phật ý cả, nhưng sao giờ, tôi không còn thấy muốn gần gũi em. Phải chăng khi ở gần người phụ nữ từng trải kia, tôi đã được sống là chính mình?
Tôi không lý giải được vì đó là chuyện tình cảm, nhưng thật lòng, tôi yêu chị lắm. Tôi biết là mình đã yêu chị từ lâu rồi. Tôi mất ăn mất ngủ nếu chỉ cần chị ốm hai ngày không đi làm. Tôi sững sờ khi cả ngày chị không đả động gì tới tôi. Dù chưa làm gì khiến bản thân có lỗi với chị và vợ nhưng trong tư tưởng, tôi đã phản bội vợ mình. Tôi sợ, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ không điều khiển được bản thân, sẽ làm chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ. Ý chị ra sao, tôi không rõ. Không biết chị có quý mến hay có tình cảm đặc biệt gì với tôi không, còn tôi thì đã chế.t mê, chế.t mệt chị mất rồi. Tôi thực sự quá đau khổ khi phải đối diện với tình cảnh này. Hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Vợ tôi có tài "cưa" sếp Tôi khổ nhục vì vợ tôi năm lần, bảy lượt bị sếp gạ tình. Liệu có phải cô ấy là người dâm đãng? Tôi đang thực sự điên đầu vì tình cảnh của hai vợ chồng. Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Sự ghen tuông khiến tôi muốn nổ tung nhưng tôi cũng không thể bắt vợ mình chuyển việc...