Thức cùng nhau
Mười tám tuổi, em có một đêm trắng lần đầu trong đời, lại là thức cùng anh. Thân nhau từ đầu cấp III, đến lúc anh tạm biệt lên thành phố trọ học, lời yêu thương vẫn ngập ngừng trong mắt.
Hôm ấy ngồi bên thềm nhà, em lắng nghe anh kể về những mơ ước tương lai, những khát vọng cao vời bằng nụ cười phụ họa. Anh lặng im nhìn em hát Trịnh trong hương nguyệt quế dịu ngọt đến nao lòng. Đêm vô tận như ánh mắt anh. Tinh mơ em đóng cổng rào, không dám nhìn theo dáng cậu bạn bước đi lầm lũi, chỉ lắc đầu xua tan ý nghĩ mình vừa mất đi một điều quý giá.
Anh rời xa cuộc sống của em từ hôm đó, nếu không tính sự trở về trong những giấc mơ khoắc khoải. Trong mơ có khi anh giơ tay vẫy chào em, có khi anh cứ lao về phía trước, mặc em hớt hải gọi tên. Đôi lúc giữa trò đuổi bắt của số phận, người này thấy người kia té ngã, bất lực vì không thể chìa một bàn tay nâng đỡ kịp thời. Bao giờ sau những mộng mị đó, em cũng vội vã tìm sang nhà anh, cũng hụt hẫng trước cánh cổng sắt im ỉm khép hay sự thờ ơ của người chủ mới.
Mười năm trôi qua, em đã yêu vài người và lên xe hoa, đã làm mẹ của một cậu nhóc tinh nghịch, nhưng trong tim em, nơi trang trọng và đặc biệt nhất dường như vẫn để trống. Người đến với em thì nhiều nhưng không ai có thể khiến em thật sự trải lòng và muốn họ ở lại bên em lâu dài. Ngay cả người em đã chọn làm chồng vẫn không thể vui vẻ cùng em đi hết chặng đường. Khi phân vân ở ngã rẽ đơn thân, lạ lùng thay, em lại quay quắt nhớ về cậu bạn của thời hoa mộng. Ước gì được gặp lại nhau, chỉ để em trút giận hờn, nhiếc móc rồi tiếp tục chia xa cũng được…
Nhưng rồi em đã không trách hờn anh một câu lúc ta tình cờ gặp nhau nơi phố cảng xa lạ. Anh sắp chấm dứt chuyến công tác dài ngày còn em vừa bắt đầu kỳ nghỉ của riêng mình. Dễ dàng nhận ra nhau dù dáng anh có bệ vệ thành đạt thế nào, tóc em có uốn cao kiêu hãnh ra sao. Biết bao điều để nói trong phút giây hạnh ngộ. Mình đã ngồi suốt đêm bên tiếng sóng vỗ, nghe giọng nhau khàn đi vì xúc động, cảm nhận từng lời kể về năm tháng dằng dặc ấy, lại nhẹ nhàng như một cái chớp mắt.
Video đang HOT
Thì ra suốt bao năm mình vẫn sống cùng một thành phố, có thể đã đôi lần vô tình lướt qua nhau… Sau những ngày để kỷ niệm dắt tay đi, mình cùng trở về với thực tại, nơi anh đã có tất cả, thậm chí cả nỗi tẻ nhạt vô vị để cuối cùng vợ chồng phải ly thân, nơi em vẫn bối rối trước khao khát “gia đình có đủ ba người” của con trai nên đành chấp nhận cuộc hôn nhân chỉ còn vỏ bọc.
Một cách tự nhiên, mình tiếp tục có những đêm thức cùng nhau, nhưng là âm thầm với chiếc điện thoại, nhắn cho nhau những dòng tin bất tận từ hai đầu thành phố. Những chia sẻ thêm chân thành, thấu cảm thêm tuyệt vời và thương mến thêm sâu thẳm sau nhiều đêm “thức với nhau” kiểu ấy. Dù thi thoảng ta vẫn gặp gỡ như hai người bạn, cái nắm tay cũng kềm nén, giữ gìn.
Có người biết chuyện, hỏi sao ta không bỏ hết để cùng nhau làm lại từ đầu. Điều đó còn tùy thuộc vào duyên nợ, phải không anh? Em còn trông đợi gì hơn hiện giờ, ta không chỉ thương nhau mà còn thương cả “bạn chung nhà” và con cái của nhau nữa, như một gia đình lớn. Chữ “thương” không bao hàm chữ “yêu” nhưng nó cũng xuất phát từ một chữ “tình” cao quý…
Ai đó đã từng nói rằng: “ Ngủ cùng nhau thì dễ, thức cùng nhau mới khó”. Chúng ta đã nhiều lần làm được điều khó đó nên em trân trọng biết bao!
Theo PNO
Không có anh, em vẫn sống rất tốt đấy thôi...
Bất chợt em mỉm cười, nhớ đến anh tự nhủ rồi sẽ có người khác yêu em hơn cả anh yêu em. Em sẽ chờ và nhất định người ấy sẽ xuất hiện.
Chúng ta gặp nhau và yêu nhau như một sự sắp đặt của tạo hóa, nhưng có lẽ chỉ là duyên thôi chứ nợ thì không có, vậy nên cho dù em đã yêu anh bằng tất thảy những gì em có thì anh vẫn cứ lạnh lùng bỏ mặc em với một vài lý do chung chung không hợp, hết duyên...
Em đã sống trong những tháng ngày nuối tiếc, chìm đắm trong nước mắt và giận hờn. Cớ sao nằng nặc đòi bước vào trái tim em, đến khi sở hữu được nó rồi thì lại quăng đi không thương tiếc. Em đã từng muốn buông bỏ tất cả, anh biết đấy, cô gái mới lớn mới biết yêu lần đầu thì bị bỏ rơi quả là một cú sốc lớn. Trong khi em coi anh là tất cả anh lại coi em chẳng là gì. Nhưng cuộc sống chẳng chờ đợi những kẻ thất bại như em đứng dậy, ngoài kia người ta vẫn hối hả với dòng đời xuôi ngược, mấy ai để ý đến nỗi đau của em. Ngay cả anh-người yêu cũ, anh cũng có một cuộc sống mới nghe chừng khá tốt đẹp với một cô người yêu mới. Vậy thì hà cớ gì em cứ ngồi ì một chỗ ôm kỉ niệm gặm nhấm xé nát tâm can mà chẳng chịu đừng dậy bước đi. Em phải sống cuộc đời của em, thời gian qua nuối tiếc thế đủ rồi.
Em vẫn đủ mạnh mẽ và bước tiếp (Ảnh minh họa)
Cố thoát mình ra cái vỏ bọc ủ ê, chợt nhận ra em đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Yêu anh em quên mất rằng em còn có những mối quan hệ khác nữa, em đã có những cuộc hẹn với bạn bè, những chuyến du lịch chỉ có các cô gái với nhau, cười rạng rỡ và thật sự vui vẻ. Thế đấy, người yêu bỏ em đi, còn bạn bè thì không. Họ vẫn cứ bên em mỗi khi em ngục ngã và yếu mềm. Tình yêu không phải là vĩnh cửu còn tình bạn là mãi mãi.
Yêu anh em bận rộn với thời gian bên anh, chăm sóc anh, mà quên mất rằng em còn có thời gian cho em. Em đã sợ nếu em làm như vậy anh có thích không? Em mặc bộ này anh sẽ khen đẹp hay xấu. Ồ không bây giờ chuyện ấy chỉ còn là quá khứ, em làm mọi thứ em thích và chẳng cần phải để ý đến ý kiến của anh. Em bắt đầu làm đẹp, thưởng thức cuộc sống độc thân vô cùng hạnh phúc. Em nhận ra rằng em đã sống cho suy nghĩ của anh rất nhiều.
Một phần nào đó cuộc sống của em trước đây bị anh ảnh hưởng khá nhiều. Nhưng anh nói đúng, duyên tới đó là hết chúng ta níu kéo chỉ làm nhau thêm tổn thương. Em từng bi lụy từng giận anh, từng hờn dỗi để rồi sau này khi lấy lại được cân bằng của cảm xúc, em mới thấy cuộc sống không anh cũng tươi mơi và thoải mái lắm. Em đã học cách trưởng thành sau những vấp ngã học cách đối diện với nỗi đau sau những đổ vỡ. Ngoài kia còn nhiều thứ đẹp đẽ chẳng kém gì tình yêu.
Có những buổi chiều tà em vẫn ngồi trong góc quán nhỏ, nhâm nhi li cà phê đen nhìn mông lung phía cửa sổ. Bất chợt em mỉm cười, nhớ đến anh tự nhủ rồi sẽ có người khác yêu em hơn cả anh yêu em. Em sẽ chờ và nhất định người ấy sẽ xuất hiện.
Theo Blogtamsu
Duyên nợ Việt Nam của Hari Won Hari hay nói đùa "Cuộc đua kỳ thú là một... con quỷ", nhưng chính nhờ chương trình này, cô nhanh chóng có được lượng khán giả hâm mộ khắp cả nước, trở thành gương mặt được săn đón. Mới đây, cái tên Hari Won lại "sốt sùng sục" khi cô xuất hiện trong chương trình Ơn giời, cậu đây rồi!. Từng là thành...