Thư vợ “bà hỏa” gửi ông chồng hèn
Anh đúng là chẳng được tích sự gì chồng cũ ạ. Anh vừa tham lam vừa ích kỷ và vô cùng bủn xỉn. Bao năm qua anh ấn con cho tôi nuôi, mà chưa bao giờ cho nó được một đồng, còn anh thì nhởn nhơ đi cưới vợ vui duyên mới, giờ anh quay ra trách tôi.
Cuối tuần, anh nháy máy rồi nhắn tin nhờ tôi đưa con đến nhà anh để nó ăn cơm với gia đình nhà nội, tôi làm như không nhận được tin thì anh lên tiếng rủa xả, chỉ trích tôi chỉ biết nghĩ đến mình, chia rẽ tình cảm bố con nhà anh, anh có bị làm sao không vậy? Kể từ khi nhận quyết định của tòa không bao giờ tôi có ý định bén mảng đến gần khu vực nhà anh chứ đừng nói bước chân vào cổng nhà kẻ đã gây cho tôi quá nhiều đau đớn.
Nghe tôi phản đòn thì anh lại nhắn tin xin lỗi, anh tiếc một cú điện thoại quá phải không? Anh kêu có chuyện cần nói, nên muốn hẹn gặp tôi, giữa chúng ta thì có gì để thảo luận? Nhưng rồi vì anh đến tận nhà, nên tôi cũng lắng nghe xem bố của con trai mình muốn gì.
Anh sụt sùi nói có lỗi vì đã quá nóng, cũng vì lòng anh vẫn còn yêu, vì tình cảm vẫn vấn vương nên anh muốn gặp. Rồi chẳng ai hỏi anh cứ lôi tuột chuyện ra kể lể, rằng người vợ sau của anh “chả bằng một góc của em, cô ta kiếm cớ thai yếu chẳng chịu về nhà chồng, dám cãi mẹ anh và thậm chí đã từng bị bố anh đến tận nhà trọ để mắng mỏ vì hỗn láo. Đẻ xong cô ấy về nhà mẹ đẻ ở mãi dưới xuôi, đến giờ cũng chưa thèm quay lại, bố mẹ anh cũng chán cô ta quá rồi, mà thật kỳ lạ thằng bé con này anh chẳng thấy nhớ nhung gì cả, anh vẫn nhớ cu Tí nhiều hơn, ở cùng nó hai năm chứ ít đâu…”. Anh xin tôi tha thứ, nói sẽ bỏ cô vợ kia, “thôi thì vì con mình bỏ qua mọi chuyện đi”.
Này, anh có biết người đàn ông ly hôn lần hai là thứ rác rưởi không? Anh nghĩ sao mà giờ kêu tôi quay lại, tôi và anh còn lời nào chưa nói, còn tiếng nào chưa chửi đâu. Ngày ấy, tôi ghi trong đơn là sẽ nuôi con, anh chu cấp cho nó từ năm trăm đến một triệu, đọc đến đoạn ấy mẹ con anh lồng thách lên, lao ngay đến nhà bố mẹ tôi xỉa xói, rằng tôi thích nuôi con thì cứ việc, nhà này không phải chu cấp gì hết, nếu muốn thế thì trả tiền mẹ anh trông con cho suốt từ lúc nó bốn tháng cho đến mười bốn tháng đi.
Trước mặt bố mẹ tôi anh vô lễ chỉ trỏ, thậm chí còn định lao vào đánh tôi như mọi lần ở ngay nhà tôi, để anh trai tôi căm phẫn nhảy ra quát: “Mày động vào nó tao đập mày chết”.
Video đang HOT
Bao đồ dùng hai đứa mua sắm anh chiếm tất, tôi đồng ý, và định chỉ mang theo cái xe phần lớn bố tôi cho tiền mua, vậy mà anh cũng định cướp nốt, tôi bảo thế thì ngược lại, tôi lấy tất các đồ dùng, giường tủ, tivi bếp ga… còn anh lấy xe máy thì anh gân cổ lên “Mày rồ à, tao có điên đâu”. Tôi đến lấy chiếc chăn mẹ tôi tặng thì bố anh mặt mũi lạnh tanh: “Tao không biết của chung riêng chúng mày thế nào nhưng nó ở trong nhà tao thì là của tao. Còn mày cứ nhất quyết thì, con Thơm, con Thảo đâu mang chăn ra sân đốt cho tao, nhà này mà không được dùng thì cũng chả ai được dùng hết”.
Anh nghĩ xem, đã cạn tàu ráo máng đến như thế, tôi còn liên hệ với nhà anh làm gì?
Nghe tôi nói rõ quan điểm, anh vội nói: “Thế thì em cũng phải cho anh con đường sống, đừng nói qua lại gì nữa, để anh còn có chỗ quay về với mẹ thằng cu con”.
Nực cười quá, anh nghĩ dùng lời nói có thể lung lạc được tinh thần của tôi à? Anh tung đòn gió, được chăng hay chớ để lừa tôi thêm lần nữa đúng không? Anh nghĩ tôi là loại gì mà chán thì anh đánh đập bỏ bê, thích thì anh quay lại để dày vò. Anh nghĩ tôi là “rau sạch” của anh chắc, anh định biến tôi thành “phở” có phải không? Tôi thương con tôi quá khi có một người bố như thế.
Theo TTVN
Có nên chia tay người yêu quá... tính toán chi ly?
Trước khi yêu tôi luôn nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ, tiền bạc không quan trọng bằng nhưng chính nó lại khiến tình yêu của tôi có nguy cơ tan vỡ.
Anh đến với tôi tình cờ trong một lần gặp nhau ở trường Đại học. Anh vui tính, hóm hỉnh, lại là người nhà quê nên có chút chân chất, thật thà. Tôi yêu anh vì những điều giản dị ấy.
Vì anh cũng không khá giả gì nên tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi gì ghê gớm cả, yêu anh tôi luôn cố gắng san sẻ những mệt nhoài, những bận rộn của anh. Vậy nhưng càng ngày anh càng bộc lộ bản tính keo kiệt, bủn xỉn, chi ly từng tí một.
Anh ăn mặc lôi thôi, nhếch nhác. Anh chỉ có 2 cái áo, một cái áo kẻ và một cái sơ mi trắng để đi làm. Một tuần anh thay phiên nhau mặc hai áo ấy, áo kẻ thì nhăn nhúm còn áo trắng thì đã đen cả viền áo. Khi tôi nhắc bảo anh mua thêm áo nữa đi thì anh hét toáng lên rằng như thế lãng phí, chỉ cần hai áo là đủ rồi.
Cả tuần anh với tôi chỉ hẹn hò nhau một lần. Có tháng chỉ gặp mấy tiếng vì anh sợ đi chơi sẽ tốn kém. Tôi chỉ cần gặp anh cho đỡ nhớ là được rồi nhưng anh luôn lấy cớ là bận công việc. Có hôm mãi mới gặp được anh, tôi rủ anh đi ăn vịt nướng, anh bảo "ăn cái đấy đắt lắm, lại đang mùa dịch cúm nữa, ăn bún đậu mắm tôm cho lành".
Còn nước thì về nhà mà uống, uống trà đá làm gì cho mất thêm mấy nghìn tiền oan. Có lần đi chơi, anh thủ sẵn chai nước khoáng nhỏ, anh tính "một chai này có 5 ngàn thôi, chúng mình uống thoải mái, khi nào hết thì thôi, còn hơn hai cốc trà đá đã 6 ngàn rồi, uống không hết cũng phải bỏ đi".
Lúc đầu tôi thấy vì mới ra trường đi làm, chưa có tiền nhiều nên cũng thấy có lý, nhưng khi lương anh được tăng, mỗi tháng cũng được gần chục triệu, tôi mới thấy anh sống quá tằn tiện, keo kiệt. Đến phòng anh chơi, thấy giấy vệ sinh hết, tôi bảo anh mua nhưng anh cười hề hề rồi bảo "đợi mai lên công ty anh lấy về luôn, đỡ tốn mấy chục nghìn, giờ dùng tạm giấy loại đã".
Ảnh minh họa
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, độc thân mà đã thế này thì tôi không hiểu sau này lấy vợ anh sẽ thế nào. Một năm có vài ngày lễ dành cho phụ nữ nhưng chả bao giờ anh tặng quà gì, chỉ nhắn tin chúc mừng qua loa. Tôi lúc đầu im lặng nhưng sau thấy tủi thân quá cũng khóc lóc bảo anh vô tâm. Vậy mà anh cáu tôi rồi bảo còn cái thời tán tỉnh nữa đâu mà tặng quà. Hôm 8/3 vừa rồi, tự dưng tôi thấy anh có hộp quà cho mình, đang vui mừng hí hửng nghĩ tại sao anh bỗng dưng "thoáng" thế, hỏi ra thì mới biết là đó là đồ khuyến mại, giảm giá 60% nên anh mới dám mua đấy, trong khi tôi nhìn giá của món đồ ấy chỉ gần 100 nghìn.
Tôi bắt đầu thấy bực mình với cách sống ấy của anh, góp ý thì anh bảo tôi "ăn mày mà đòi xôi gấc", chưa giàu đã tỏ vẻ này nọ. Tôi thực sự chỉ muốn anh sống thoải mái, hưởng thụ cuộc sống một chút chứ không phải muốn anh phung phí cái gì cả. Thu nhập cũng đã dần ổn định mà sao anh vẫn giữ cách chi tiêu ti tiện như vậy?
Có lần đi mua đồ ăn với anh, đi qua cửa hàng tạp hóa anh muốn mua bánh mỳ. Nhưng rồi lại cãi nhau ỏm tỏi với bác chủ cửa hàng. Chuyện là cái bánh mỳ thường ngày anh mua 4 nghìn mà sao giờ bác ấy bán 4 nghìn rưỡi. Bác bảo tăng giá rồi nhưng anh hét toáng lên là "đừng lấy lý do xăng tăng mà tăng giá như thế, 5 trăm đồng cũng là tiền cả đấy, không dễ mà "ăn" được tiền của thằng này đâu". Mọi người xung quanh ai cũng trố mắt và thì thầm về anh. Tôi thấy xấu hổ quá nên bảo anh đi, không mua hàng này thì mua hàng khác.
Rồi còn nhiều chuyện nữa khiến tôi thấy mệt mỏi. Mỗi lần tôi có quần áo mới là anh phải hỏi giá tiền, hơi đắt một tí anh sẽ mắng nhiếc bảo tôi là đồ tiểu thư, rồi điều tra tiền đâu mà mua được thứ ấy. Qua nhà anh ăn cơm thì có hôm chỉ có 2 quả trứng luộc với bát nước mắm cùng món rau muống luộc, anh bảo "ăn no là được, ăn thịt dễ béo lắm".
Nhiều lần tôi nói chuyện chân thành với anh nhưng anh không tiếc lời hằn học, còn dặn tôi rằng đi chơi với bạn bè, sắp tàn cuộc thì nên về sớm để đỡ phải trả tiền, còn người ta bắt trả thì cứ bảo quên đưa tiền đi, mua đồ thì nên mua cái rẻ nhất, ăn uống thì bớt ăn ngon đi, khổ một tí cũng chẳng chết ai,...
Tôi thấy kiếm tiền để tiêu, để sống đủ đầy chứ không phải dành tiền rồi tiêu chi ly từng tí một như vậy. Cách đây ít ngày, chúng tôi to tiếng với nhau cũng vì chuyện tiền nong này. Sau hai ngày không gặp, nhắn tin hay gọi điện, anh đến chỗ tôi ở, tôi cứ nghĩ anh đến để làm lành nhưng tôi đã nhầm. Anh đưa tôi một cuốn sổ nhỏ là bảng thống kê ăn uống từ trước đến giờ, anh bảo tôi chia đôi số tiền ấy và trả lại cho anh... Tôi rất bực mình, trả hết cho anh toàn bộ số tiền ấy chẳng cần chia chác gì nữa. Tôi đã định chia tay nhưng vẫn chưa nói ra vì thú thực tôi cũng yêu anh nhiều, anh lại là mối tình đầu, là nguồn động viên tinh thần rất lớn cho tôi từ trước tới nay. Tôi nên làm gì lúc này cho phải?
Theo Tiin.vn
Bí kíp du lịch leo núi an toàn Không tùy tiện ăn hoa quả, lá cây trong rừng, mang theo đồ dự trữ năng lượng cao (sô-cô-la, bánh snicker) là những điều bạn cần biết khi tham gia một hành trình leo núi. Để đảm bảo chuyến đi an toàn, trước khi muốn chinh phục những đỉnh cao, bạn cần lưu ý những điểm sau. Thời gian Tại Việt Nam, mùa...