Thư tình: Hối hận muộn màng trong anh
Tôi là một chàng trai cũng khá bảnh trai, đã trải qua một vài mối tình, lúc đó tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Còn em là một cô bé mới học hết lớp 11, đang trong thời gian nghỉ hè.
Giờ đây dù đã có vợ con, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về em (Ảnh minh họa)
Nhà anh trai của em bán quán cafe, em ra đó để tiện cho việc đi học và phụ giúp anh trai bán quán. Em không xinh lắm nhưng nhìn kỹ rất dễ thương.
Tôi và em quen nhau cũng thật tình cờ, một lần được cậu bạn mời đi uống cafe, chắc quán này cậu bạn cũng là khách quen, nên mọi người trong quán đều biết cậu ấy. Tôi thì khá lạ lẫm, vì tôi bận đi học xa nhà, về nhà cũng ít ngồi ở quán này.
Khi chúng tôi ngồi uống cafe, bàn bên cạnh là bàn của nhân viên phục vụ quán, cậu bạn tôi quen hết, nên qua ngồi chung, rồi kéo tôi qua ngồi cùng cho vui, được một lúc thì em về.
Hôm đó là ngày trung thu, em đi phát bánh kẹo cho mấy đứa nhóc ở khu phố, do đoàn thanh niên tổ chức. Lần đầu thấy em, thực sự hơi ghét, con gái gì đâu mà đi như con trai, đó là ấn tượng lần đầu không mấy tốt đẹp của tôi về em.
Lúc em vào ngồi chung bàn, em lại nói rất nhiều, tôi lại là người không bao giờ nói chuyện với người lạ, tôi chỉ ngồi vậy nhìn mọi người nói chuyện rôm rả. Lần đầu gặp em thực sự không mấy ấn tượng, đúng hơn là hơi ghét, vì lúc đó tôi là người ít nói, không phải như bây giờ, em thì lại khác, nói rất nhiều.
Rồi những lần khác, tôi và cậu bạn hay ghé quán uống cafe hơn, thường xuyên gặp em và mọi người ở đó hơn, dần dần tôi cũng quen và nói chuyện nhiều hơn.
Những tối ít khách, em, tôi và mọi người đi dạo phố cùng nhau, có hôm chỉ có tôi và em đi dạo, những lúc như thế tôi chỉ im lặng, em thì nói rất nhiều chuyện, tôi cũng không nhớ hết được là em đã nói những gì.
Thời gian trôi qua, tôi hình như cũng quen dần với cái tính nói nhiều của em, những hôm trời mưa hay hôm quán đông khách, không gặp được em, không đi dạo cùng em, tôi lại thấy thiếu thiếu điều gì đó. Tôi cảm thấy nhớ em và rồi tôi nhận ra, mình đã có chút gì đó thích em.
Hôm đó quán ít khách nên em rảnh, tôi và em đi dạo cùng nhau. Và rồi cái gì đến cũng đã đến, tôi ngỏ lời yêu em, không ngờ em nói em đã yêu tôi từ trước. Em nói lần đầu gặp tôi, và những lần sau nữa, em đã thích sự lạnh lùng của tôi ( vì tôi là người ít nói).
Video đang HOT
Tôi và em yêu nhau được 3 tháng thì tôi phải quay lại trường nhập học vì hết thời gian đi thực tập, tôi và em ít gặp nhau hơn. Thời điểm đó điện thoại không phổ biến như bây giờ, nên chúng tôi cũng ít liên lạc được với nhau.
Rồi mấy tháng sau tôi cũng tốt nghiệp đại học, tôi quay về nhà, không phải đợi lâu, tối hôm đó tôi lên quán uống cafe để được gặp em, lúc này em đang học lớp 12, nên thời gian dần cho tôi cũng ít, vì trước mắt em là 2 kỳ thi quan trọng. Chúng tôi cũng ít đi dạo hơn, tôi thì mới tốt nghiệp, nên tìm việc cũng rất khó.
Sau đó tôi quyết định vào TPHCM tìm việc, vì là còn trai không muốn vướng bận điều gì, trước khi đi tôi nói lời chia tay em, em cũng đành chấp nhận, dù rằng rất yêu tôi. Sống và làm việc ở Sài Gòn hơn 1 năm thì tôi về lại quê để tìm việc khác cho gần nhà.
Cũng khá lâu tôi không liên lạc gì với em, tối hôm về, tôi ghé quán uống cafe, và tôi gặp lại em. Hôm đó tôi và em đi dạo, lúc này em đã tốt nghiệp 12, em đậu một trường ở TPHCM, sắp phải nhập học. Em nói với tôi em vẫn rất yêu tôi, em đã đợi ngày này gần 2 năm.
Trong khoảng thời gian xa tôi, cũng có rất nhiều người tán tỉnh em, nhưng em không một lần nhận lời ai, chỉ vì em muốn đợi tôi, và tôi với em quay lại với nhau.
Nhưng ông trời cũng như muốn thử thách chúng tôi, gặp nhau một thời gian, em lại phải rời xa tôi để vào TP HCM nhập học, một lần nữa tôi với em lại phải xa nhau, nhưng lúc này điện thoại di động đã phổ biến hơn, nên tôi và em cũng dễ dàng liên lạc với nhau nhiều hơn. Một năm chúng tôi chỉ được gặp nhau 2 lần, là những lúc em về nghỉ hè và dịp lễ tết.
Về quê gần 1 năm thì tôi được nhận vào làm ở một công ty lớn của nước ngoài đầu tư, mỗi ngày đi làm về, ăn cơm xong là tôi điện thoại nói chuyện với em cả buổi tối, những lúc em về quê là chúng tôi tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi để gặp nhau, chở nhau đi chơi, ngắm biển đêm, vì cả 2 chúng tôi đều rất thích ngắm biển về đêm.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi và em quay lại với nhau cũng được gần 4 năm, vui có, buồn cũng có, giận hờn vu vơ chia tay cũng có, những ai yêu xa mới hiểu được những gian nan chúng tôi trải qua.
Từ khi có công việc ổn định, thu nhập tốt, con gái vây quanh tôi cũng không thiếu, tính cách tôi cũng thay đổi từ đó. Do yêu xa, không có em bên cạnh, tôi lao vào những cuộc tình chớp nhoáng, có lần em biết tôi có người khác, em đã khóc rất nhiều, tôi xin lỗi, thề thốt, do yêu tôi rất nhiều, em cũng bỏ qua tất cả.
Nhưng cái gì đến cũng đến, cái ngày định mệnh đã làm thay đổi cuộc đời tôi, trong một cuộc tình chớp nhoáng như thế, cô gái kia đã có thai với tôi, tôi chỉ biết nhắn cho em lời thú tội và xin em tha thứ.
Tôi xin em hãy quên tôi đi, vì tôi không thể nào bỏ đi được con tôi, tôi mong em sống hạnh phúc, tôi nói lời chia tay em lần thứ 2 trong đời, và em cũng chỉ im lặng, không trả lời tin nhắn hay điện thoại của tôi.
Tôi lo lắng vì sợ em buồn mà làm liều, tôi cố gọi cho em, nhưng cũng chỉ nhận lại những tiếng tút tút… vô nghĩa.
Rồi ngày cưới của tôi cũng đến, mấy tháng sau con trai tôi chào đời, cuộc sống của tôi cũng rất hạnh phúc, vì vợ tôi cũng rất yêu tôi, vợ tôi không hề hay biết gì về quá khứ của tôi với em.
Giờ đây từ sâu thẳm trong con người tôi, hình bóng em chưa bao giờ bị xoá nhoà, tôi vẫn luôn lặng lẽ dõi theo em, tôi buồn và hối hận vô cùng vì những điều đã làm với em.
Tôi tự trách mình, nhưng biết làm sao đây, một bên là em, một bên là vợ con tôi. Vợ tôi không hề có lỗi, vì cô ấy không hề biết gì về em, người có lỗi là tôi. Tôi là một người đàn ông không tốt.
Tôi cũng mong mọi người hãy biết trân trọng những người yêu thương mình, đừng như tôi, một người đàn ông không tốt, để rồi giờ đây dù đã có vợ con, nhưng trong lòng vẫn nghĩ về em.
Tôi luôn mang trong mình một sự hối hận không gỡ ra được, tôi có đọc được một câu rất hay “Có không giữ, mất đừng tìm”.
Theo Dân Việt
Tôi đã mất đi những thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình chỉ vì tin vào 1 câu nói của mẹ
Tôi nấc nghẹn khi biết mình đã hiểu lầm em. Đứng ngoài phòng cấp cứu, tôi gào thét tên em.
Tôi nấc nghẹn khi biết mình đã hiểu lầm em. (Ảnh minh họa)
Tôi không phải là mối tình đầu của vợ nhưng vợ lại là mối tình đầu của tôi. Trước khi quyết định yêu tôi, em đã có một tình yêu thắm thiết, tưởng như đến đích được cùng nhau. Vậy mà đùng một cái, em bị người ta bỏ rơi. Chính vì vậy, kẻ thầm thương trộm nhớ em như tôi mới có cơ hội được đến gần bên em. Ai mói tôi mù quáng tôi cũng mặc. Tôi chỉ biết tôi yêu em và tôi muốn được sống bên em trọn đời.
Sau gần 1 năm đằng đẵng theo đuổi em thì cuối cùng tôi cũng có được tình yêu của em. Tôi không biết em nhận lời yêu tôi là vì sự thương hại như lời người ta nói hay em đã bị sự chân thành của tôi làm cảm động. Tôi chỉ cần biết, cuối cùng thì tâm nguyện lớn lao của tôi cũng đã thành hiện thực. Ngày đưa em về ra mắt, cả nhà tôi ai cũng ưng lòng em, trừ mẹ tôi ra. Hình như bà đã nghe phong phanh được chuyện quá khứ của em và bà nói người như em không thể xứng đáng với tôi được. Tuy không phản đối ra mặt nhưng mẹ tôi luôn thể hiện ra bằng hành động và thái độ để em biết rằng bà không đồng ý em.
Em tới nhà chơi giúp bà vài lặt vặt trong bếp theo phép lịch sự tối thiểu thì bà kêu không khiến. Em tới chào, về chào bà cũng mặt lạnh làm ngơ. Tủi thân em khóc rất nhiều và muốn bỏ cuộc nhưng tôi không cho phép em làm điều đó. Tôi tin rằng, tình yêu mãnh liệt của tôi có thể bảo vệ em trở thành động lực để em vượt qua tất cả. Vậy mà...
Sau khi kết hôn, mẹ buộc chúng tôi phải ở chung để mẹ có thể dạy dỗ và chỉ bảo em thêm nhiều thứ. Tôi biết điều đó làm khó cho em nhưng thôi thì phận làm con, hơn nữa mẹ cũng đã chịu xuống nước cho chúng tôi lấy nhau thì chúng tôi cũng nên biết điều là đúng rồi. Nhìn em vất vả vì mẹ tôi thương em nhiều lắm. Rồi em mang thai, cái tin ấy khiến tôi mừng rơi nước mắt. Báo tin đó cho mẹ, mẹ hậm hực nhìn tôi chẳng nói gì. Tối đó, mẹ gọi tôi vào phòng riêng.
- Con cho rằng đứa con trong bụng thực sự là của con ư? - Mẹ tôi nghi hoặc
- Sao mẹ lại hỏi con như vậy? - Tôi thực sự băn khoăn
- Con biết đấy, vợ con trước khi lấy con nó đã từng yêu rất sâu đậm. Mà độ 2 tuần trước, mẹ bắt gặp vợ con đi uống nước với thằng người cũ của nó. Con ạ, tình cũ không rủ cũng đến. Không khéo cái thai kia... - Giọng mẹ tôi hậm hực đi
Tôi thừa nhận mình là một kẻ má.u ghen. Chỉ vừa nghe mẹ nói thế thôi tôi đã lao ngay về phòng. Gặp em, tôi đẩy ngã em rồi gằn giọng:
- Cô dám lén lút đi gặp lại thằng bồ cũ của cô ư? Lại còn vừa gặp đã báo tin mang thai ngay. Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc.
Chỉ vì tin 1 câu nói của mẹ mà tôi đã đán.h mất thứ hạnh phúc quý giá nhất của mình. . (Ảnh minh họa)
Em không chối. Em thừa nhận rất thẳng thắn. Nhưng em khẳng định giữa em và người cũ chỉ còn là bạn bè mà thôi. Nhưng lý trí của tôi lúc đo như bị ai ăn mất. Tôi không nghe lọt tai bất kì lời nào từ em. Tôi giận giữ đán.h đuổi em đi ngay trong đêm mưa gió ấy với không một đồng lẻ trên người còn tôi ung dung với biện pháp trừng phạt em.
Em vừa rời đi được chừng 2 giờ thì tôi nhận được điện thoại từ số máy lạ hoắc nói rằng em vừa nhập viện cấp cứu. Lao đi như điên tới bệnh viện. Và rồi...
Người gọi điện cho tôi hóa ra là người cũ của em. Anh ta đã khẳng định rằng em gặp ta là vì anh ta cầu xin em chứ em không muốn. Anh ta xin lỗi, cầu mong em quay lại nhưng em đã thẳng thừng từ chối, em nói giờ em chỉ có mình tôi. Anh ta còn cho tôi nghe cả đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa em và anh ta. Anh ta nói như vậy để có bằng chứng. Tôi nấc nghẹn khi biết mình đã hiểu lầm em. Lao vào trong, tôi gào thét tên em, cầu xin mọi người hãy cứu em.
Cho đến khi bác sĩ thông báo em không thể qua khỏi. Em ra đi mang theo cả đứa con tôi chưa kịp thành hình của tôi. Tôi quỳ gục trên sàn bệnh viện khi câu nói của bác sĩ. Nước mắt lăn dài, chỉ vì tin 1 câu nói của mẹ mà tôi đã đán.h mất thứ hạnh phúc quý giá nhất của mình. Cái kết này là xứng đáng hay không với tôi đây?
Theo blogtamsu
Thư tình: Anh sẽ vì em làm tất cả Hãy tin anh em nhé, anh sẽ vì em làm tất cả để em được vui và hạnh phúc. Cuộc đời này anh chỉ muốn phấn đấu vì tương lai của em và anh (Ảnh minh họa) Đã lâu rồi anh không viết lên suy nghĩ của mình như xưa nữa. Nhưng giờ đây, khi ngồi trong phòng với bốn bức tường vôi...