Thư tình: Anh là bến đỗ bình yên của cuộc đời
Em sẽ xem tình yêu của mình như đứa con tinh thần vậy, em sẽ yêu anh như vậy, yêu đến hết cuộc đời nhỏ bé này.
Em vẫn mong có một đám cưới, một gia đình hạnh phúc với anh (Ảnh minh họa)
Bao lâu rồi anh nhỉ? Cũng phải gần 4 năm chúng mình bước chung một con đường. Đó là khoảng thời gian dài với một số người nhưng đối với cuộc đời này thì nó quá ngắn phải không anh? Liệu chúng mình có yêu nhau được 10 năm, 20 năm… hoặc lâu hơn thế không anh?
Khoảng thời gian yêu anh với em nó quá nhiều kỉ niệm anh ạ. Em có vui, có buồn, có giận hờn, có lúc khóc, lúc cười nhưng chỉ em hiểu đó là hạnh phúc. Em chưa bao giờ thực sự hiểu anh, có lẽ vì em vẫn còn tính trẻ con quá. Hay làm anh cáu, anh giận rồi em lại trách anh.
Em thường trách anh sao cứ vô tâm, anh biết vì sao không anh? Vì hồi xưa chẳng bao giờ anh vô tâm với em cả, anh cứ quan tâm em vô điều kiện, em cảm thấy mình thật may mắn anh ạ. Bây giờ anh cũng thay đổi nhiều, anh chẳng còn hay cáu gắt em nữa, anh hay cười với em, anh chiều em và hình như anh quan tâm em theo cách khác.
Video đang HOT
Đã bao giờ anh nghĩ rằng anh đã quá chán em chưa? Chắc là có rồi ạ? Anh biết không, lúc mà anh mắng em không thương tiếc, em nghĩ đó là lúc anh muốn rời xa em, em nghĩ anh làm vậy sẽ khiến em buồn, em ghét anh rồi em sẽ nói chia tay anh. Nhưng mà em đã không làm vậy vì em tin đó chỉ là nhất thời.
Có những lúc anh vô tâm đến lạnh người, em đã khóc, nhưng anh ơi đó cũng là vì một chữ yêu thôi anh ạ. Anh không cho em những lời có cánh, đúng là những lời có cánh nó sẽ làm ai đó hạnh phúc đến cao độ, nhưng khi mọi thứ không như vậy đó chính là những thứ có thể giết chết họ. Dẫu biết là vậy nhưng đôi lúc em cũng thấy hơi buồn anh ạ.
Không biết là trong tình yêu ai sẽ yêu ai nhiều hơn anh? Người ta nói con trai cả thèm chóng chán, nên em sợ, một ngày nào đó anh sẽ yêu một người khác, anh sẽ quên mất sự tồn tại của em trong suốt thời gian qua.
Em biết là em không thể chắc chắn điều gì và anh cũng vậy. Nếu là trước đây em sẽ giữ anh khư khư bên mình, giờ lớn hơn một chút em nhận ra không nên giữ một người hết yêu mình. Nhưng cho tới giờ em vẫn tin tưởng anh tuyệt đối, vẫn tin rằng trong anh em là tình yêu duy nhất.
Nếu có người hỏi em đã bao giờ chán anh chưa? Em xin lỗi nhưng mà có rồi anh ạ, trong suy nghĩ của em anh thật sự đáng ghét khi mà anh cố chấp, khi mà anh cáu em, khi anh la mắng… nhưng nó không lớn bằng tình yêu của em dành cho anh, vậy nên em sẽ cứ yêu anh như vậy anh nhé.
Em chưa bao giờ hết yêu anh, cho đến bây giờ em nhận ra tình yêu em dành cho anh nó đã rất lớn rồi anh ạ. Đối với em mà nói, em hình dung tình yêu của em dành cho anh giống như việc người mẹ mang thai đứa con của mình anh ạ. Lúc mới yêu đó giống như niềm hạnh phúc vô bờ của người được làm cha làm mẹ, tình yêu trong em cứ lớn đần theo ngày tháng xen lẫn cảm xúc buồn vui, khó chịu, mệt mỏi nhưng vui khi có người mình yêu ở bên cạnh, đó cũng giống như người mẹ lúc mang thai vậy. Rồi khi đứa con ra đời người phụ nữ sẽ yêu thương con hết mực, yêu hơn cả bản thân mình, yêu đến hết cuộc đời của họ dù đứa con có như thế nào.
Em sẽ xem tình yêu của mình như đứa con tinh thần vậy, em sẽ yêu anh như vậy, yêu đến hết cuộc đời nhỏ bé này. Cuộc sống không được bao nhiêu tại sao ta không sống theo đúng ý mình muốn phải không anh.
Chúng mình chưa bao giờ nói về tương lai vì anh bảo đó là những thứ chưa xảy ra. Em cũng không nhắc đến vì phải cồn rất lâu nữa cái ngày mà em mong mới có thể đến. Tuy không nói nhưng em vẫn mong có một đám cưới, một gia đình hạnh phúc với anh. Anh là bến đỗ bình yên của cuộc đời em. Cảm ơn anh vì tất cả. Em yêu anh NL à!
Theo Dân Việt
Mắc bệnh hiểm nghèo, tôi bị cả nhà chồng ruồng rẫy
Tôi không biết kiếp trước mình ăn ở thế nào để kiếp này số tôi bất hạnh đến vậy. Lấy chồng từ năm 18 tuổi nhưng đến tận 5 năm sau tôi vẫn chẳng thể sinh cho chồng một mụn con. Đi khám bác sĩ kết luận hai vợ chồng đều có vấn đề: vợ nội tiết kém, chồng yếu tinh trùng.
Hàng chục lần lặn lội từ quê Hà Nam lên Bệnh viện Phụ sản Trung ương để khám chữa nhưng vẫn không có kết quả. May mắn lần đầu tiên thụ tinh trong ống nghiệm (sau 3 lần bơm tinh trùng không thành công) thì tôi cấn thai. Thế nhưng bất hạnh thay, khi đã cảm nhận rõ đứa con trong bụng thì tôi lại không giữ được bé.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Số phận đưa tôi từ hết bi kịch này đến bất hạnh khác. Chỉ sau khi sảy thai một tháng, tôi lại được bác sĩ kết luận tiểu đường và ung thư tuyến giáp. Vật vã, đau khổ và mệt mỏi đến tột cùng là những cảm giác tôi phải trải qua. Nỗi đau mất con, giờ lại thêm bệnh tật, mọi hy vọng sống như khép lại ngay trước mắt. Nghĩ lại nếu lúc đó không có mẹ bên cạnh, có lẽ tôi đã lao đầu vào ô tô để kết thúc cuộc đời mình.
Đã vậy, nhà chồng vừa biết tin tôi mắc bệnh đã vội vàng trở mặt quay lưng. Tôi cũng không muốn trách gì, bởi 5 năm về làm dâu mà tôi chẳng thể cho họ một đứa cháu. Có lẽ họ cũng chán chường chẳng kém gì tôi, nay lại thêm chuyện này.
Điều tôi không ngờ nhất là sau lưng tôi, họ ngấm ngầm xúi giục con trai mình bỏ vợ. Đang chết đuối chỉ còn chiếc cọc cuối cùng để bám víu, họ nỡ lòng tìm cách tước nó khỏi tay tôi. Chồng tôi nghe bố mẹ xúi nên lạnh nhạt dần với vợ. Cả ngày anh chẳng thèm nói năng, đi đâu làm gì cũng không hỏi han xem tôi bệnh tình thế nào, sống chết ra sao.
Đêm nằm cạnh nhau, tôi thì khóc, còn anh thở dài. Cả ngày tôi sống lầm lũi trong nhà chồng như một cái bóng. Từ bố mẹ cho đến anh chị em chồng, ai cũng ghẻ lạnh, tránh tôi như tránh tà. Biết họ gây áp lực với chồng nên tôi cũng không dám bắt anh phải chọn lựa giữa tiếp tục chung sống hay từ bỏ vợ. Bởi thương mình một tôi thương chồng gấp mười, vì lấy tôi mà anh phải khổ. Nhưng bất hạnh này đâu phải tôi muốn thế.
Bác sĩ nói bệnh của tôi phát hiện sớm nên không quá nguy hiểm. Bởi vậy điều khiến tôi đau khổ và hoang mang nhất hiện giờ không phải là bệnh tật mà là chồng và gia đình chồng. Tôi có cảm giác mình giống như cái gai trong mắt họ và trước sau gì chồng tôi cũng nghe lời bố mẹ để "nhổ" tôi đi.
Mọi người xin hãy cho tôi lời khuyên, trong hoàn cảnh này tôi phải làm sao? Liệu tôi có nên chủ động nói ra đề nghị ly hôn để vừa lòng mọi người, hay cố bám víu vào chồng, vào gia đình ấy? Thật tâm tôi còn rất yêu và cần chồng mình bên cạnh. Tôi phải làm sao đây?
Theo Vietnamnet
Thư tình: Xin lỗi vì em không thể tiếp tục yêu anh Em sẽ vẫn dõi theo bước đi của anh và sẽ luôn cầu chúc may mắn, hạnh phúc sẽ đến với anh. Anh hãy sống thật tốt, hãy sống cho gia đình anh, cho bản thân mình (Ảnh minh họa) Mình chia tay rồi phải không anh? Anh bước ra khỏi cuộc đời em nhẹ nhàng như khi anh đến, không có quá...