Thú tiêu tiền khủng khiếp của ông chủ QPR
Roman Abramovich đã không còn là người giàu nhất sống tại London kể từ khi thủ đô hoa lệ của nước Anh đón chào vị công dân mang tên Lakshmi Mittal. Nhà tỷ phú người Ấn Độ, sau khi tậu CLB Queen Park Rangers ( QPR), đã không bỏ qua cơ hội khiến người dân xứ sương mù lác mắt trước kiểu tiêu tiền đáng sợ của ông.
Doanh nhân giàu nhất Châu Á
Theo công bố của tạp chí danh tiếng Forbes năm 2010, Lakshmi Mittal (sinh năm 1950) là người giàu thứ 5 trên thế giới và là người giàu nhất Châu Á. Dù có trong tay khối tài sản ước tính 31 tỷ USD, nhà tỷ phú người Ấn Độ lại có xuất thân khá bình dị.
Ông sinh ra trong một gia đình thương nhân ở Safalpur, một ngôi làng quạnh quẽ không biết đến ánh điện ở bang Rajasthan. Ông bắt đầu sự nghiệp tại Công ty Thép Ispat nhỏ bé của cha ông ở Calcutta vào đầu những năm 1970. Nhưng nơi mà Mittal tìm ra con đường đi đến thành công lại là thị trường quốc tế. Do Chính phủ ấn Độ hạn chế nghiêm ngặt việc sản xuất thép nội địa, năm 1976, Mittal đã sang Indonesia thành lập Ispat Indo, một nhà máy cỡ trung bình chuyên sản xuất thép từ phế liệu. Lúc đó ông mới ở độ tuổi 20. Bốn mươi năm trôi qua, ông đã biến đế chế sản xuất thép của mình thành một doanh nghiệp toàn cầu mang tên ArcelorMittal.
Ông chủ của CLB QPR
Danh tiếng của Lakshmi Mittal được biết đến trên khắp thế giới. Tuy nhiên, ở một góc nào đó, nơi có những con người chỉ quan tâm đến trái bóng tròn, Lakshmi Mittal chỉ thực sự trở thành tâm điểm chú ý khi ông mua cổ phần của CLB Queen Park Rangers năm 2006. Theo ghi nhận của tạp chí Futbol, Lakshmi Mittal là ông chủ giàu nhất trong giới túc cầu. Tài sản của ông ước tính lớn hơn khoảng 5 lần so với Roman Abramovich, nhà tài phiệt đang sở hữu Chelsea.
Kể từ lúc Mittal tiếp quản QPR, rất nhiều lời đồn thổi liên quan đến việc chuyển nhượng của đội bóng này. Có dạo, người ta tin rằng ngôi sao Ronaldinho sẽ đầu quân cho QPR thay vì trở về chơi bóng ở Brazil. Thời gian sau, báo chí lại ầm ĩ về khả năng tiền vệ điển trai David Beckham sẽ khoác áo QPR, tân binh của Premier League. Tuy nhiên, tất cả chỉ là tin đồn.
Tiền chỉ là phương tiện mua vui
Thành tựu lớn nhất mà Queen Park Rangers đạt được kể từ khi Lakshmi Mittal trở thành ông chủ đội bóng là thăng hạng Premier League. Những tin đồn về việc mua sắm ngôi sao và tăng cường lực lượng hầu hết chỉ dừng lại ở dạng tin đồn. Có vẻ, Lakshmi Mittal có nhiều mối quan tâm hơn so với QPR. Cụ thể, nhà tỷ phú Ấn Độ dường như đang cố xây dựng cho mình một dinh thự sa hoa ở tất cả các nước trên thế giới.
Tính riêng ở London, Lakshmi Mittal là người sở hữu hàng loạt bất động sản đắt giá nhất. Năm 2004, ông mua lại biệt thự tại số 18 Kensington Palace Gardens từ tay trùm xe đua công thức 1 Bernie Ecclestone với giá 127 triệu USD. Đó là tư dinh đắt tiền nhất thế giới cho mãi đến sau này. Chưa bằng lòng với thiết kế cũ, Lakshmi Mittal đã đầu tư 12 triệu USD để cải tạo cơ ngơi của mình. Loại đá sử dụng trong ngôi biệt thự này giống hệt loại đá dùng xây dựng lâu đài Taj Mahal và được chở từ Ấn Độ sang Anh bằng tàu thủy. Chính vì nguyên nhân này, tư dinh của Lakshmi Mittal được gọi là “Taj Mittal”. Nó có 12 phòng ngủ, 2 phòng đại tiệc, 2 bể bơi và gara với 20 chiếc xe.
Một trong những biệt thự của Mittal
Doanh nhân 61 tuổi dường như đặc biệt nuông chiều con cái. Không tiếc tiền, ông đã tạo lập cho cậu con trai Aditya và cô con gái Vanisha những cơ ngơi lộng lẫy. Aditya được dành cho tòa nhà nằm ở số 6 Kensington Palace Gardens có giá 250 triệu USD và Vanisha sở hữu dinh thự ở số 9 Kensington Palace Gardens với giá 140 triệu USD.
Nếu có một ngày gia đình Mittal muốn ngắm London từ trên cao, họ có thể cùng nhau thưởng thức sự tiện nghi tại căn hộ penhouse rộng 1700m2 tại số 150 Old Park Lane. Căn hộ này gồm bể bơi trong nhà, phòng tập đa chức năng, phòng chiếu phim gia đình và phòng khiêu vũ lộ thiên. Giá trị thực của nó chưa bao giờ được tiết lộ, tuy nhiên, theo nhận định của giới buôn bán bất động sản, ông trùm ngành thép phải chi không dưới 80 triệu USD để sở hữu cơ ngơi nói trên.
Video đang HOT
Ở Scotland, năm 2001, các thành viên hoàng tộc đã phải tới chiêm ngưỡng dinh thự của gia đình Mittal. Sau khi mua trọn một quả đồi cạnh sân golf Penshire County, Mittal đã cho biến nơi này thành tòa cung điện lộng lẫy. Ông đã chi 30 triệu USD để lập nên một ngôi nhà 3 tầng theo kiến trúc lâu đài Versailles của Pháp và khu nuôi ngựa rộng 14 hecta. Các thành viên trong hoàng tộc hẳn đã rất choáng váng khi biết rằng phòng tắm của Mittal được gắn toàn bộ bằng vàng và đá quý, trị giá 150.000 USD.
Tất nhiên, tại quê nhà Ấn Độ, Mittal cũng có những điền trang lớn. Theo tính toán, ông đã chi khoảng trên dưới 2.2 tỷ USD cho những bất động sản rải rác khắp thế giới.
“Bố ơi, hãy mua tháp Eiffel cho con”
Ngày 20/6/2004, tờ Outlook, một trong những tờ báo nổi tiếng nhất của Ấn Độ, đã chạy dòng tít: “Bố ơi, hãy mua tháp Eiffel cho con” (Papa, buy me the Eiffel) khi những thông tin về đám cưới của Vanisha Mittal được tiết lộ. Theo đánh giá của trang wikipedia, đám cưới của Vanisha Mittal (diễn ra năm 2004) đến nay vẫn là đám cưới tiêu tốn nhiều nhất trong lịch sử. Để chiều lòng con gái, Mittal đã chi 164 triệu USD cho lễ thành hôn.
Trước lễ thành hôn của cô con gái duy nhất, Mittal đã tuyên bố sẽ không chào đón giới truyền thông. Vì thế, những hình ảnh và thông tin về đám cưới sa hoa này khá hạn chế. Tuy nhiên, chỉ qua các thông tin hạn chế ấy, người ta cũng đã “phát sợ” trước khả năng ăn chơi của Lakshmi Mittal.
Thói quen của những nhà siêu giàu Ấn Độ khi tổ chức lễ cưới là mời 10.000 khách. Tuy nhiên, Lakshmi Mittal quyết định thu gọn danh sách khách mời, chỉ còn 1.200 người. Việc này đã khiến tấm thiếp mời đến đám cưới của Vanisha Mittal (được làm bằng bạc, điêu khắc hết sức cầu kỳ) trở thành một vật hết sức có giá trị. Nó trở thành chủ đề bàn luận nóng hổi của giới truyền thông trong suốt 3 tháng. Người ta coi tấm thiệp mời ấy là biểu hiện của giá trị bản thân, trong khi những người không được mời tỏ ra vô cùng tức tối.
Đám cưới được tổ chức tại Pháp, trong lâu đài Vaux le Vicomte, cung điện từng thuộc về vị bộ trưởng tài chính dưới thời vua Louis XIV. Nhưng, trước đó, lễ thành hôn được diễn ra tại cung điện Versailles, tòa nhà nổi tiếng nhất nước Pháp. Quan khách được thết đãi bữa tối tại nhà hàng Jardin des Tuileries. Đầu bếp của bữa tối là Munna Maharaj, người được mời đến từ Calcutta, quê nhà của Mittal.
Tâm điểm của bữa tiệc là lễ thành hôn tại Vaux le Vicomte. Những ngôi sao sáng giá nhất của Bollywood như Aishwarya Rai và Shah Rukh Khan sẽ chào đón quan khách từ cổng. Các vị khách bước qua con đường rải đầy hoa tươi để tiến vào đại sảnh, nơi Vanisha Mittal và hôn phu Amit xuất hiện trong bộ trang phục truyền thống Ấn Độ. Nhà thiết kế Suneet Verma cho biết, riêng chiếc váy của cô dâu có trị giá 34.000 USD.
Bữa tiệc diễn ra đến tận khuya, song, sau cánh cửa của lâu đài Vaux le Vicomte, không ai biết đã có những gì xảy ra. Chỉ biết rằng, khi quan khách rời khỏi bữa tiệc, họ đều nhận được món quà là trang sức của hãng Raph Lauren.
Rõ ràng, ông chủ của Queen Park Rangers có thể không mấy hào phóng trong bóng đá, nhưng, ông là tay chơi có hạng. Sự giàu có và cách Lakshmi Mittal phô trương sự giàu có của ông có lẽ hiếm người theo kịp.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc mất em ở cuối chân trời
Tôi đã lạc mất em thật rồi, đúng vào lúc tôi tìm lại được tay em và chúng tôi đang cùng dắt nhau đi đến cuối trời...
Đã bao nhiêu tháng ngày trôi qua kể từ em ra đi, tôi vẫn ngẩn ngơ đi mải miết trên những con phố lặng im và rợp bóng cây trứng cá có những trái nhỏ rung rinh. Bước chân của tôi có thể đổi lấy thời gian không, nếu có, hãy cho tôi đổi mấy nghìn vạn bước chân này chỉ để có lại một ngày được ở bên em, có thể bây giờ đã khác...
Tôi và em quen nhau từ ngày còn là những đứa trẻ thơ ngây khờ dại cùng nhau cắp sách tới trường. Cũng trên một con phố dài có rất nhiều cây trứng cá, tôi đã từng cõng một cô bé bị xe tông chạy mấy cây số vào trạm y tế để băng bó, cô bé ấy chính là em. Chúng tôi quen nhau từ đó, mỗi ngày tôi đều qua nhà rủ em cùng đi học, chúng tôi đi dưới những tán cây mát rượi, tôi hái những trái trứng cá màu đỏ bé xíu mà em rất thích bởi em nói nó có mùi mật ong ngọt ngào...
Chúng ta đã đi qua một thời trẻ dại với những kỉ niệm hồn nhiên như thế, chúng ta cùng lên đại học, tôi lên Hà Nội học trước, hai năm sau em cũng đỗ đại học ở ngôi trường cách tôi không bao xa. Tình cảm trong tôi dành cho em mỗi ngày một lớn hơn, trái tim tôi đã nhớ nhung và tâm trí tôi luôn nghĩ đến em, nhưng chưa bao giờ tôi dám ngỏ. Biết bao buổi chiều chúng tôi đi dạo dưới con phố ấy, tôi đã toan nắm bàn tay nhỏ bé của em rồi lại rụt rè không dám. Nhìn nụ cười tươi sáng và vô tư của em, tôi sợ điều tôi nói sẽ làm cho chúng tôi xa nhau, tôi sẽ không còn được bên em như lúc này. Và tôi đã giữ lại tình yêu đó cho riêng mình.
Và em giới thiệu người yêu với tôi, một chàng trai có vẻ phong trần và dạn dĩ. Em kể với tôi hàng ngày về tình yêu của em, cả những niềm hạnh phúc, cả những nỗi buồn, em đều không hề giấu tôi. Có những khi em buồn và gục lên vai tôi khóc òa, tôi đã muốn ôm chặt lấy em, ôm chặt lấy người con gái tôi yêu để em mãi mãi thuộc về tôi chứ không phải thuộc về một người đàn ông khác luôn làm cho em rơi lệ. Nhưng tôi đã giữ bàn tay mình lại, bởi một lần nữa, tôi sợ em sẽ rời xa khi biết được tình cảm thật của tôi...
Ngày em thông báo với tôi em lấy chồng, tôi lặng đi như hàng cây giữa buổi trưa nắng gắt không một gợn gió. Em đã tìm được hạnh phúc của đời mình, tôi sẽ mãi mãi chỉ đi nơi lề đường để nhìn vào cửa sổ căn nhà đầm ấm của em. Nhưng tôi vẫn chúc phúc cho em, chỉ cần em được vui vẻ và hạnh phúc, đó là điều làm tôi an tâm nhất trong cuộc đời này.
Rồi tôi nhận được quyết định chuyển vùng công tác, tôi đã ra đi, rời xa mảnh đất có người con gái mà tôi yêu dấu, để lại cả tình yêu ngọt ngào nhất mà tôi đã dành cho em từ thời thơ bé và tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để cho ai biết mối tình này. Tôi chạy trốn người con gái tôi yêu và lao vào công việc trong một khoảng thời gian đủ dài để nguôi ngoai đi nỗi nhớ về em và hình bóng của em cũng bớt ám ảnh trong tâm trí và trái tim tôi.
Vào một mùa mưa hay có những con gió se lạnh chạy qua, tôi gặp được một người con gái khác, và cô gái đó đã dành cho tôi rất nhiều tình cảm, sự quan tâm chăm sóc tận tụy đến mức làm tôi không thể không đáp lại. Tôi đã yêu cô gái đó trong một sự bằng an, cả về tâm trí và cuộc sống. Tôi bằng lòng với những gì mình có, một người phụ nữ đủ yêu thương tôi để chăm lo cho gia đình và nuôi dạy những đứa con khỏe manh, một cô con dâu đảm đủ để bố mẹ tôi cảm thấy an lòng lúc tuổi già. Chúng tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị cho 1 đám cưới ấm cúng.
Vào một buổi sáng nắng chứa chan trên những mái nhà lợp tôn màu xanh, tôi tự thưởng cho mình tách cà phê sau khi thỏa thuận xong một hợp đồng quan trọng với khách. Bước chân đầu tiên của tôi khi bước vào quán đã bị đóng băng như thể tôi chỉ là một tượng đá đã đứng đó từ hàng ngàn năm. Trước mắt tôi là người con gái mà tôi đã cố gắng quên đi rất nhiều ngày tháng qua, em đang ngồi đó, hiện hữu như ánh nắng chói chang đang chiếu qua ngực tôi, làm tôi đau nhói. Em cũng ngỡ ngàng gọi tên tôi:
- Anh Tuấn!
- Tại sao em lại ở đây? Em ở đây từ bao giờ? Sao không báo cho anh, à mà anh đổi số rồi nhỉ. Em đi công tác à, hay đi chơi...
Nhưng câu nói vô định không chủ đích cứ tuôn khỏi miệng tôi như một cái máy, đầu óc tôi trống rỗng, tim tôi đập mạnh và tôi phải giữ chặt tay để không bị run lên trước em. Tôi và em đã ngồi một buổi sáng bên nhau trong quán cà phê ngập nắng. Tôi đã kịp biết được thêm rất nhiều chuyện mà tôi đã không muốn biết, về em, và về cuộc sống của em từ khi tôi cố tình chạy trốn...
Em đã có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như em hằng mong. Em đã phải chịu đựng sự phản bội trắng trợn của người chồng mà em đã trao gửi cuộc đời, em đã quá yếu để có thể giữ được đứa con đầu lòng. Và giờ đây, em nói rằng em đã hết sức chịu đựng, không còn có thể chấp nhận sự giả dối và phản bội của người chồng tệ bạc, em ra đi, giải thoát cho chính bản thân mình và giải thoát cho một gia đình luôn phải cố tạo ra cái vẻ hạnh phúc, mẫu mực. Em đã không khóc, mà chỉ có một vẻ lơ đãng đến xót xa.
Trái tim của tôi lại thổn thức những nhịp điệu mà từ khi xa em tôi chưa bao giờ cảm nhận được. Tôi đau thắt khi nhìn em buồn, tôi lại có một chút gì đó hân hoan, hồi hộp khi được nhìn lại bóng dáng của người con gái mà suốt một thời tuổi trẻ tôi đã đem lòng yêu. Trong một đêm dài, tôi đã đốt hết bao nhiêu điếu thuốc để đủ tỉnh táo suy nghĩ về tất cả mọi thứ, về em và về người phụ nữ tôi sắp cưới làm vợ. 3 ngày sau, tôi gặp người con gái mà tôi đang chuẩn bị làm đám cưới, tôi xin lỗi cô ấy thật nhiều, mong cô ấy có thể hiểu rằng tôi mới là kẻ có lỗi, và hãy quên tôi đi. Tôi lại lần nữa chạy trốn một người con gái, nhưng lần này là sự chạy trốn trong niềm hạnh phúc, vì tôi biết tôi sắp sửa nắm được bàn tay em rồi.
Và tôi đã ôm được em - người con gái tôi yêu vào lòng. Tôi đã có thể ghì chặt bờ vai em khi em khóc, tôi có thể lau những giọt nước mắt khi em buồn và tôi đã có thể tự tin nói với em rằng tôi đã yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi.
Em đã nói tôi thật ngốc vì đã có lúc em rất mến tôi, em chỉ mong chờ 1 lời tỏ tình của tôi nhưng tôi lại chẳng bao giờ nói gì. Em đã định yêu để làm cho tôi cảm thấy ghen mà giành lại em, nhưng thật trớ trêu, tôi không đủ mạnh mẽ để làm điều đó, mà trái lại, tôi đẩy em vào một con đường đầy khổ đau vào nước mắt. Giá như ngày hôm qua có thể quay trở lại, tôi nhất định đã không rụt rè đứng nhìn em đi cùng người khác, tôi nhất định đã không chạy trốn người con gái tôi yêu. Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi cũng đã có được em. Giữa cái thành phố xa xôi và rộng lớn này, tôi đã có em, và chúng tôi đã có nhau, tôi sẽ mãi mãi nắm tay em, dắt em đi trên những con đường ngợp nắng và đầy gió mát lành...
Nhưng cuộc sống luôn là một ẩn số, nếu như ta giải sai ở bước thứ nhất, thì đến bước cuối cùng ta sẽ nhận ra cả chặng đường mình đi đã hoàn toàn là vô ích, ẩn số mãi mãi sẽ vẫn là một đấu hỏi im lìm và nhức nhối. Em đã đến trong đời tôi, tôi đã bỏ chạy, em lại xuất hiện, và lần này chính em là người bỏ đi.
Em đã đi xa tôi vào một buổi sáng trong veo như một viên pha lê không tì vết, căn nhà được sắp gọn trật tự đến lạnh lùng, đồ ăn sáng yêu thích của tôi được sắp sẵn trên bàn, và em đi. Những lời cuối cùng trong thư em nói rằng, em không đủ tốt đẹp để có quyền cướp tôi khỏi tay một người phụ nữ khác, em đã là một viên ngọc vỡ, em không muốn dùng mảnh vỡ của mình để đập nát một viên ngọc khác còn đang nguyên vẹn. Em nói tôi xứng đáng có một gia đình trọn vẹn, hoàn hảo và đủ đầy như từ đầu tôi đã dự định. Em đã ra đi mà không biết rằng trong hành trang em mang theo có cả trái tim đang thổn thức đập từng nhịp yêu em của tôi...
Tôi đã không kết hôn với người phụ nữ đó như em muốn, và cô gái ấy sau này cũng tìm được một người đàn ông phù hợp với mình. Còn tôi, đã bao nhiêu mùa mưa nắng trôi qua, tôi vẫn mải miết đi dưới những con phố có tán cây trứng cá, hái những trái màu đỏ có mùi mật ong ngòn ngọt, để tìm lại người con gái tôi đã lạc mất nơi cuối chân trời...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cầu thủ Việt chơi xế hộp như thế nào? Như có hẹn trước, nhiều cầu thủ Việt Nam ào ạt mạnh tay rước xế về nhà vào mỗi đầu mùa giải. Đấy là thời điểm họ vừa chuyển đội hoặc gia hạn hợp đồng, túi tiền đang rất rủng rỉnh, tâm hồn cực kỳ phơi phới... Cách đây vài năm, khi còn thi đấu, trung vệ Mạnh Dũng đã từng khiến nhiều...