“Thú tiêu khiển” của vợ
Mấy thằng bạn anh hay nói vui: “Trong một tháng, khoảng thời gian vợ tao vui vẻ nhất là lúc tao nộp lương cho vợ!”. Nhưng vợ anh thì ngược lại, anh “ớn lạnh” nhất giây phút “nộp lương” đó, vì em luôn mặt nặng mày nhẹ, chì chiết anh đủ thứ.
Lúc thì em dài giọng bĩu môi: “Nhiêu đây thì đưa làm gì?” lúc khác, em lại trả tiền về cho anh, bảo: “Thôi anh giữ lấy mà uống cà phê”. Có khi, em nói thẳng: “Từ giờ anh đừng đưa nữa. Tiền em lo cho anh một tháng còn nhiều gấp mấy lần”.
Đúng là lương anh thấp thật, chỉ vài triệu một tháng. Đúng là số tiền ấy chẳng bõ bèn gì so với số tiền em bỏ ra để lo lắng cho gia đình, cho bản thân anh. Anh cũng biết, lương chỉ vài triệu, nhưng anh chạy xe máy xịn, dùng điện thoại đắt tiền em mua, bóp lúc nào cũng rủng rỉnh mấy triệu em cho bỏ túi. Nhưng dù ít, dù nhiều, anh vẫn phải đưa lương cho em. Đó là bổn phận, là trách nhiệm, cũng là cách duy nhất để chứng minh rằng anh còn tồn tại trong gia đình.
Ra trường, đúng chuyên ngành, anh tìm được việc làm trong một bảo tàng. Công việc ổn định nhưng lương ba cọc ba đồng. Rồi hai đứa mình lấy nhau, em ở nhà nội trợ. Cuộc sống tuy còn khó khăn, chật vật, nhưng yên ả. Rồi em mượn được một số vốn và quyết tâm làm giàu. Em có khiếu xoay xở làm ăn, hết buôn bán, chơi hụi rồi đến mua nhà, mua đất. Nhà mình phất lên nhanh chóng. Nhưng từ ngày kinh tế gia đình khá giả, em cũng thay đổi cách đối xử với chồng.
Video đang HOT
Dù vẫn lo cho anh đầy đủ, nhưng em ngày càng xem thường anh. Em so sánh anh với người này người kia, toàn những người đàn ông thành đạt. Em bắt anh phải nghỉ việc để làm kinh doanh. Nhưng anh biết mẫu người của mình chẳng phù hợp với việc kinh doanh. Thế là em cho anh là thằng vô tích sự.
Chê bai, chì chiết chồng dường như đã thành một thói quen, một thú tiêu khiển của em. Thậm chí, em không ngần ngại chê bai anh trước mặt người ngoài. Nhiều năm qua, anh nhịn em rất nhiều, thậm chí gạt bỏ cả tự trọng của thằng đàn ông. Anh làm vậy, một phần là để yên cửa yên nhà, một phần là vì anh yêu em, thấy được công sức đóng góp to lớn của em cho gia đình. Nhưng em có biết, em đang bào mòn sức chịu đựng của anh?
Theo Dantri
Anh đòi 'chuyện ấy' trước khi chia tay
Anh bảo muốn vào nhà nghỉ để ôm tôi lần cuối. Tình yêu 5 năm anh dành cho tôi chỉ có thế.
Tôi là một đọc giả rất thích mục Tâm tình này. Thực sự từ lâu tôi cũng muốn viết những tâm sự về mối tình của mình, mong được sự góp ý của mọi người và người yêu tôi trước đây cũng hay lên chuyên mục này đọc. Đôi lúc, có những câu chuyện thực sự rất giống chuyện tình của chúng tôi. Có lần anh ấy nói là tưởng tôi viết nhưng các bạn biết không, tôi năm nay 28 tuổi, còn anh 26 tuổi. Chúng tôi quen nhau cách đây 5 năm trong một lớp học tiếng Hoa. Lúc đó, thật sự tôi không biết anh để ý tôi từ lúc nào nữa (vì lúc đó vẫn gọi nhau là chị, em). Cho đến một hôm, anh chủ động nói nhớ và thương tôi. Rồi tôi không rõ là từ khi nào, tôi đồng ý làm bạn gái của anh. Thời gian đó, hai chúng tôi vui vẻ bên nhau và anh cũng thay đổi nhiều vì tôi.
Tôi nhớ như in cái ngày anh đến nhà tôi chơi và xin phép ba mẹ tôi cho đi chơi. Nhưng ba tôi không đồng ý, thế là anh đã quỳ xuống xin ba tôi. Cuối cùng, mẹ tôi đã nói với ba là: "Thôi cho tụi nó đi đi", kể từ đó, tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay. Nhưng sau đó, vì một hiểu lầm mà ba tôi đã không đồng ý cho hai đứa quen nhau nữa và tôi cũng nói lời chia tay với anh. Nhưng anh không đồng ý. Lúc đó, tôi nghĩ nên dừng lại khi tình cảm chưa sâu đậm thì dễ, chứ để mai mốt lại không thể. Anh nói sao tôi ác thế, anh sắp thi đại học mà tôi lại như vậy. Anh đã thay đổi rất nhiều thói quen mà trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được vì tôi. Tôi về nói với mẹ nên mẹ đã đồng ý cho hai chúng tôi quen nhau. Sau đó, tôi nói với anh. Anh rất mừng và chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau.
Hai chúng tôi rất thương yêu nhau và anh lúc nào cũng chiều chuộng tôi. Tôi thấy hạnh phúcvô cùng. Đến khi anh thi trượt đại học, anh rất buồn nhưng tôi còn buồn hơn anh nữa vì tôi nghĩ tại tôi mà anh mới thế. Tôi cứ đi theo an ủi, động viên anh. Sau đó, anh chấp nhận học cao đẳng nhưng cũng vì thế mà anh phải chuyển lên Bình Dương ở với anh trai. Tôi rất sợ và hay nói với anh rằng: "Người ta nói xa mặt cách lòng" nên tôi rất lo cho tình cảm của hai đứa. Anh luôn an ủi tôi.
Nhưng chuyện gì đến nó sẽ đến thôi. Chuyện tình cảm của chúng tôi lúc đó dần dần xa cách nhưng chúng tôi lại không chia tay nhau được. Cũng đã mấy lần nói chia tay không được. Cứ gặp nhau là lại ôm chầm lấy nhau trong nỗi nhớ và như thế lại tiếp tục yêu. Lần nào cũng vậy. Chúng tôi dùng dằng như thế cũng gần 4 năm rồi và chúng tôi rất ít gặp nhau, có khi 1-2 tháng mới gặp một lần.
Lần này lại khác. Cách đây hơn một năm, tôi và anh gặp nhau. Anh ấy ngỏ ý muốn vào nhà nghỉ nói chuyện nhưng tôi kiên quyết từ chối. Sau vài lần thì tôi cũng đồng ý nhưng chỉ vào đó nói chuyện thôi, không làm gì hết. Nói chung cũng vào vài lần thì chuyện gì đến nó đến. Nhưng không vì thế mà tôi hối hận vì đã trao cho anh tất cả. Tôi chưa bao giờ hối hận vì điều đó bởi tôi biết tôi đã yêu anh quá nhiều và nghĩ anh cũng thế. Anh còn đi học nên vấn đề tài chính của anh cũng eo hẹp. Tôi không suy nghĩ gì hết vì không muốn anh phải bận tâm mà dở dang việc học. Tôi hiểu hết những nỗi lòng của anh và cũng là con gái, tôi cũng muốn mình được quan tâm như những người khác thôi. Tôi biết đã đến với anh thì sẽ chấp nhận tất cả và tôi cũng tự an ủi mình được.
Nhưng có một ngày, anh nhắn tin nói với tôi rằng: "Em không thương anh nữa được không vì em cũng lớn tuổi rồi. Nếu cứ vậy thì sẽ muộn mất vì anh không biết chừng nào anh mới có gia đình". Anh thương tôi nhưng không nghĩ đến chuyện cưới hỏi. Tôi nên dừng lại với anh kẻo muộn. Anh kêu tôi suy nghĩ lại vì anh chưa nghĩ đến chuyện lâu dài. Anh muốn được ôm tôi lần cuối nhưng sợ tôi không dứt được.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng, tôi quyết định gặp anh nhưng anh vẫn muốn gặp nhau trong nhà nghỉ. Tôi đồng ý nhưng quyết tâm sẽ không cho anh làm "chuyện đó" nữa. Khi gặp nhau, tôi cho anh ôm, hôn. Anh hôn khắp cơ thể tôi nhưng khi anh muốn làm chuyện đó thì tôi không đồng ý. Tôi nói nếu em cho anh như vậy thì làm sao em có thể chia tay anh được, anh thông cảm cho em. Anh ấy rất tức giận nhưng không làm gì được tôi nên thôi. Còn tôi rất buồn và tủi thân mà anh nào có biết. Anh kêu về và không chịu nói chuyện gì hết. Anh nhắn tin cho tôi: "Về thôi, hôm nay chấm hết luôn đi".
Thật tình, tôi lúc đó rất tức giận nhưng khi về, tôi đã ôm chặt anh. Nhưng cái ôm đó thay cho lời chia tay của tôi. Tôi đã nhắn tin cho anh: "Cái ôm lúc nãy là thay cho lời vĩnh biệt. Tình cảm 5 năm mà anh dành cho tôi chỉ có thế nhưng tôi không hối hận về tình cảm của mình. Mong anh luôn hạnh phúc và sẽ gặp được người yêu anh, tốt với anh hơn tôi, đừng nhớ đến tôi nữa". Tôi biết anh sẽ im lặng vì tính anh là thế. Giờ tôi nghĩ mình cũng nên học cách im lặng giống anh để có thể quên anh? Nhưng tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó, anh lại liên lạc với tôi thì tôi sẽ mềm lòng bởi giờ đây, tình cảm của tôi dành cho anh quá lớn. Mong mọi người góp ý cho tôi.
Theo Ngoisao
Cho một tình yêu và mãi mãi Cầu mong anh luôn có cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên người anh lựa chọn. Tôi và anh chia tay nhau đến nay đã gần 7 tháng. 7 tháng với người khác chỉ là con số rất nhỏ trong cuộc đời trải rộng mênh mông này, nhưng với tôi đó là cả một khoảng thời gian dài trôi đi trong nặng...