Thử lòng người tình
Cô bạn sau khi nghe kĩ hết câu chuyện của nàng thì nhẹ nhàng bảo nàng, hãy khoan quyết định gì cả, thử lòng chàng xem thế nào đã. Và cô ấy đã rỉ tai nàng một cách rất hay ho…
Nàng và chàng đến với nhau khi cả 2 đều là những kẻ đã có vợ, có chồng. Biết rằng là sai trái, biết rằng là không nên, nhưng… Sau rất nhiều những kìm nén và dè chừng, cả 2 người đành bất lực buông mình theo tiếng gọi của con tim, ngã vào lòng nhau để thỏa những khao khát bấy lâu. Giây phút có được nhau ấy, họ run rẩy trong hạnh phúc, ôm choàng lấy nhau và nhận ra đây mới chính là tình yêu đích thực của đời mình chứ không phải là người vợ/ người chồng kết tóc se duyên do chính bố mẹ hỏi cưới đàng hoàng.
Những ngày sau đó, vừa bận yêu nhau, nàng và chàng phải vừa cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình với gia đình riêng. Luôn gồng mình lên để sống 2 mặt như thế, họ thấy khó chịu và bí bách vô cùng. Nhưng biết làm sao được khi mối tình của họ chắc chắn sẽ không được ai chấp nhận, và họ cũng chưa có đủ dũng khí để rời bỏ gia đình – thứ gắn bó với mình bao lâu nay, và làm đau lòng bố mẹ, con cái – 1 đằng là người sinh ra họ, 1 đằng là những sinh linh họ sinh ra.
Họ chỉ biết tiếc nuối rằng không được gặp nhau sớm hơn, rồi trong những giây phút nồng nàn bên nhau ấy, họ cũng hứa hẹn, nếu có kiếp sau thì cho dù thế nào cũng sẽ chờ đợi để gặp được nhau. Nhưng tình yêu càng ngày càng cháy bỏng trong mỗi người đã không cho họ ngậm ngùi chấp nhận cảnh sống cam chịu như thế nữa. Họ muốn bứt ra, muốn thoát khỏi những ràng buộc của cái gọi là gia đình để thuộc về nhau 1 cách trọn vẹn, công khai. Cái cảnh phải chia tay người mình yêu thương tha thiết sau cuộc hẹn hò để trở về với người bạn đời đã hết tình yêu thật là 1 bi kịch đối với cả 2. Dần dà nàng và chàng bắt đầu nung nấu trong mình ý định li hôn để đến với nhau, có lẽ chỉ còn chờ thời cơ mà thôi.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, đời này nàng đã phí mất bao nhiêu năm để sống vì người khác, giờ đây nàng muốn sống cho chính bản thân mình. Cứ oằn mình sống vì chồng vì con và vì những người không sống hộ được mình thì có lẽ đến hết đời cũng chẳng có lúc nào được là chính mình và hưởng hạnh phúc thực sự. Với mớ lí lẽ đó, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, từ tinh thần đến vật chất để bỏ chồng, công khai đến với người yêu.
Video đang HOT
Chàng còn nói nhiều, nói nghe rất hay và có đạo lí, nhưng kết luận phũ phàng lại là
chàng không thể li hôn vợ để đến với nàng được (Ảnh minh họa).
Nhưng chàng thì cứ vẫn mãi lưỡng lự. Chàng bảo, chàng chẳng tiếc nuối gì cô vợ của chàng nữa, con cái thì trách nhiệm đầy đủ là vẫn tròn đạo làm cha rồi. Chỉ là chàng thương bố mẹ già cả, lại ốm yếu bệnh tật, một khi thấy con cái li hôn thì không biết các cụ có trụ nổi không. Vì thế, chàng còn lần khứa, xin khất nàng, chưa cùng nàng “vùng lên” được.
Nàng có tin chàng không? Tất nhiên là có chứ. Nàng yêu chàng, vậy không tin chàng thì tin ai?! Nhưng nàng vẫn đem chuyện tâm sự với cô bạn thân, cũng trình bày hoàn cảnh với cô bạn ấy, rằng không phải nàng là kẻ lăng nhăng tệ bạc, chỉ là vì tình yêu gõ cửa trái tim thì nàng biết làm sao. Cô bạn sau khi nghe kĩ hết câu chuyện của nàng thì nhẹ nhàng bảo nàng, hãy khoan quyết định gì cả, để thử lòng chàng xem thế nào đã. Và cô ấy đã rỉ tai nàng một cách rất hay ho…
Mấy ngày sau, nàng mang tờ đơn li hôn do chính mình viết đến gặp chàng, có đầy đủ chữ kí của 2 vợ chồng nàng, tất nhiên chữ kí của chồng nàng là giả rồi, và dĩ nhiên là chàng không thể kiểm chứng được chữ kí đó là giả hay thật. Nàng còn cầm theo cả giấy đăng kí kết hôn của 2 người, chứng minh thư nhân dân của chồng (cái này là nàng lén mượn tạm trong ví chồng). Nàng nhìn chàng đầy âu yếm và tha thiết: “Em đã được giải phóng rồi anh ơi! Em mừng quá, hôm nay em sẽ lên tòa nộp đơn. Ngày này là 1 ngày trọng đại vô cùng, vì thế anh hãy đi cùng em nhé, em muốn anh chứng kiến ngày mà người anh yêu được giải thoát khỏi mọi xiềng xích để có thể tự do đến với anh!”.
Chàng sau một phút ngỡ ngàng đến không thốt nên lời thì lấy lại trấn định, nhìn nàng cười âu yếm: “Tuyệt quá em yêu ạ. Nhưng để ngày mai nhé, giờ anh phải về công ty có việc gấp, không thể đừng được. Anh hứa, sáng mai anh sẽ đưa em đi!”. Nàng giả vờ đồng ý vui vẻ, nhưng trong lòng thì trĩu nặng. Nàng về nhà chờ đợi phản ứng tiếp theo của chàng trong thấp thỏm, bất an, bởi cái hành động từ chối đưa nàng đi này thật hệt như cô bạn của nàng đã dự đoán trước.
Sáng hôm sau, nàng nhận được tin nhắn rất dài của chàng, nhưng đại ý khuyên nàng nên nghĩ lại, hãy đừng li hôn với chồng. Nàng và chàng nếu có thể thì hãy cứ bên nhau như hiện tại này thôi. Đến với nhau, hạnh phúc cho 2 người nhưng là có tội với tất cả mọi người, nhất là chàng, không thể đang tâm gián tiếp giết bố mẹ mình được! Chàng còn nói nhiều, nói nghe rất hay và có đạo lí, nhưng kết luận phũ phàng lại là chàng không thể li hôn vợ để đến với nàng được, còn nàng, hãy yên phận với chồng đi, thích thì tiếp tục cặp kè với nhau, không thì giải tán!
“Vậy là biết mặt nhau chứ có gì đâu” – nàng chua chát nghĩ. Nghĩ lại lời của cô bạn, nàng thấy thật chẳng sai chút nào. Những kẻ đi tán tỉnh vợ của người đàn ông khác trong khi đang có vợ thì muôn đời đều không bao giờ có thể tin được!
Theo Ngoisao
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...