Thư ký trẻ và chiêu ‘góp vốn’ khiến sếp già tán gia bại sản
Thỉnh thoảng tin chồng tôi ưu ái, thân mật quá mức với cô thư kí trẻ cũng đến tai tôi, muốn giữ yên ổn cái ghế dám đốc của chồng cho đến ngày về hưu, tôi nhỏ nhẹ hỏi chồng. Chồng cười lớn rồi trấn an tôi không phải lo, vì cô thư kí góp vốn kinh doanh với công ty thì cô ấy được chia lợi nhuận thôi.
Ảnh minh họa: Internet
Lạy trời! Thế là cầu được ước thấy, cuối cùng thì chồng tôi cũng được yên vị ở cái ghế giám đốc công ty khi vừa bước sang t.uổi 53. Trong buổi tiệc mừng nhận chức, chồng xởi lởi bảo tôi ” người ta sợ t.uổi 53 chứ với anh nó là t.uổi tài, t.uổi lộc đấy…”
Quả nhiên từ ngày chồng tôi làm giám đốc, công ty như có thần hộ mệnh, ăn nên làm ra như diều gặp gió, dự án lớn nhỏ cứ như tự tìm đến công ty, t.iền v.ào như nước, khiến chồng tôi vui lắm.
Guồng máy của công ty dưới sự lãnh đạo của chồng tôi đang vận hành nhịp nhàng, trơn tru thì bỗng dưng cô thư kí trung t.uổi xin thôi việc để lên xe hoa lần hai với một người đàn ông giàu có. Công ty không thể thiếu thư kí chuyên môn, giám đốc càng không thể vắng thư kí một ngày khi công việc dồn ứ như núi, vì vậy chồng tôi cho đăng tin tuyển nhân sự.
Tin đăng hôm trước, tối hôm sau chồng đã phấn khởi chia sẻ là công ty đã có được thư kí mới. Theo chồng mô tả thì đó là một cô gái trẻ, đẹp, người thành phố chính gốc và năng lực làm việc, trình độ hiểu biết khỏi chê vì cô có tận hai bằng đại học, một chuyên môn, một ngoại ngữ rất vững vàng.
Mừng cho sự nghiệp của chồng, tôi điện thoại cho vợ chồng đứa con gái cùng cả hai đứa cháu nhỏ chủ nhật về nhà tôi để làm món tươi rồi mời cô thư kí trẻ tới cùng vui. Quả là chồng tôi không uổng lời khen, khi gặp cô thư kí tôi cũng dành cho cô cảm tình đặc biệt, cô vừa trẻ, vừa xinh lại rất thời trang, hợp mốt. T.uổi của cô còn kém t.uổi của con gái đầu tôi vậy mà cô tỏ ra rất thành thạo trong việc bếp núc, hầu như món ăn nào bày trên mâm cũng do cô tự làm hoặc đóng vai trò chính tư vấn cho con gái tôi hoàn thành.
Video đang HOT
Nói chung sau buổi liên hoan cô thư kí trẻ được mọi người trong gia đình tôi coi như người thân trong nhà. Đã coi là người thân thì chuyện vài hôm thấy chồng xách cặp đi công tác cùng cô thư kí trẻ, có khi đến cả tuần mới ghé nhà tôi cũng không thắc mắc, nghi ngờ gì.
Thậm chí tôi còn tiễn chồng và cô thư kí ra xe với lời dặn dò gửi gắm chồng tôi cho cô thư kí trẻ vì chồng tôi cũng không xa cái t.uổi 60 là mấy nữa, mà ở vào t.uổi này sức khỏe là điều đáng được quý trọng nhất.
Lần nào cô thư kí cũng làm tôi yên lòng khi vừa nhìn chồng tôi đầy ngưỡng mộ vừa cho tôi biết rằng “sếp còn khỏe hơn cả thanh niên”! Cô thư kí về công ty hơn 4 năm mà đã có đủ t.iền mua nhà trên phố, mua xe ô tô 4 chỗ mới cóng để đi làm.
Thỉnh thoảng tin chồng tôi ưu ái, thân mật quá mức với cô thư kí trẻ cũng đến tai tôi, muốn giữ yên ổn cái ghế dám đốc của chồng cho đến ngày về hưu, tôi nhỏ nhẹ hỏi chồng. Chồng cười lớn rồi trấn an tôi không phải lo, vì cô thư kí góp vốn kinh doanh với công ty thì cô ấy được chia lợi nhuận thôi.
Thế mà cách đây một tháng chồng buồn bã cho tôi biết là công ty không khéo sẽ vỡ nợ vì không còn t.iền để làm ăn nữa, đang chưa biết ngô khoai thế nào để giúp chồng thì cô thư kí trẻ nộp đơn xin thôi việc vì đã tìm được việc ở công ty mới với mức lương đáng mơ ước!!!
Chồng tôi suy sụp hẳn, anh đành thú nhận với tôi rằng suốt mấy năm qua cô thư kí trẻ đã tự nguyện cho anh hưởng tình, bù lại anh giấu giếm rút vốn công ty để cho cô mua nhà, mua xe và cùng anh ăn chơi, hưởng thụ. Chồng năn nỉ xin tôi đồng ý để anh bán nhà trả một phần nợ cho công ty, nếu không chồng khó tránh khỏi việc phải ra hầu tòa.
Em đã từng yêu một người bằng tất cả nông nổi của t.uổi trẻ
Nhưng anh không biết rằng, con người không ai có thể chỉ ngồi một chỗ đợi một người quay trở lại. Em không thể cứ đứng một chỗ chờ anh.
Điều bi thương nhất chính là chúng ta có quá nhiều hồi ức "kỉ niệm" tốt đẹp.
Trăm ngàn lần em tự hỏi nếu ngày đó em không đi, không để anh ở lại, thì liệu giữa chúng ta có cái khoảng trống đó để người ta có thể len vào hay không?
Nếu em không đi, thì liệu rằng thời gian có khiến anh thay đổi? Biến một người tốt hơn ai hết trở nên tàn nhẫn đến đáng sợ?
Em hiểu, hiểu rằng trong chuyện tình cảm vốn chẳng có công bằng? Một người vui vẻ ắt phải có một người chịu đau thương.
Năm đó, em yêu một người đàn ông nghèo, mệt mỏi lắm anh biết không? Mệt mỏi vì hàng ngày phải trấn an anh rằng "Chúng ta còn có tương lai để cố gắng". Mệt mỏi vì anh không có t.iền mua quà cho em trong những ngày lễ, ánh mắt anh đẫm buồn ban đêm vì em mà nhỏ lệ. Trong khi em chưa một lần đòi hỏi gì.
Cô gái nhà giàu yêu một người đàn ông nghèo? Nhiều lời dèm pha lắm anh biết không? Người ta nói rằng anh là kẻ lợi dụng, nói không tốt về anh? Nhưng với em, cho dù anh có lợi dụng nhưng em tin tình cảm của anh là thật. Thật hơn tất cả những thứ trên đời. Lời nói bọn họ là phù du, thứ em tin chính là anh, một câu anh nói đáng giá gấp trăm ngàn câu họ nói.
Có một đêm em nhìn thấy một dòng chữ trên facebook: "Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương?" Nó khiến em bật khóc như một đ.ứa t.rẻ, bật khóc giống như ba năm trước giống cái ngày mà em rời khỏi thành phố đó, thành phố chất chứa những kỷ niệm của anh của em. Thứ em mang đi chỉ là một lời hứa"Anh sẽ đợi em về". Nó nặng hàng trăm cân, nhét vào túi em lo nó sẽ rớt. Em cất nó trong tim, khóa thật chặt, gói gém thật kỹ. Đợi đến ngày mang nó trở về.
Nhưng không được nữa rồi, cho dù em cất nó kỹ thế nào, bỗng dưng nó bốc hơi bay mất. Lời hứa của anh giống như có phép tàng hình biến mất không một lý do? Khi em biết rằng, anh thích cô gái đó, em nói với anh rằng: "Cứ đi đi, nhưng phải biết đường quay trở lại". Đúng như em nói, anh biết đường quay trở lại, rồi lúc em không nhìn thấy anh lại ra đi. Cứ như vậy hàng chục lần, đi rồi lại về. Em vẫn chỉ biết ngồi một chỗ chờ đơi.
Nhưng anh không biết rằng, con người không ai có thể chỉ ngồi một chỗ đợi một người quay trở lại. Em không thể cứ đứng một chỗ chờ anh.
Ngày em quyết định ra đi, anh lại quay trở về. Chúng ta cứ rùng rằng như vậy cho đến khi sự chịu đựng của em hết hạn.
Em cắt đứt liên lạc, đoạn tuyệt quan hệ cùng anh? Anh nghĩ em bội bạc, trong khi anh chưa từng nghĩ người phụ nữ yêu anh một mình chịu tổn thương? Khi mà anh đi cùng những người phụ nữ khác, anh chưa từng nghĩ rằng một mình em chống chọi với màn đêm thế nào.
Khi mà chúng ta không còn liên lạc, tin tức đầu tiên em biết được đã là vài tháng sau. Anh chuẩn bị kết hôn, người phụ nữ kia đã có thai được hai tháng. Khi đó em giật mình, hốt hoảng, rồi lại vui mừng.
Lúc đấy em không ghen tị với hạnh phúc hiện tại của anh, em không dối lòng mình rằng em đang vui vẻ. Ngược lại em đang rất mệt mỏi nhưng em hài lòng với kết quả hiện tại rằng anh đang hạnh phúc. Rời khỏi em anh có thể tìm được hạnh phúc của mình là điều đáng mừng nếu như xa em anh trở nên vật vã khổ sở em sẽ càng đau lòng hơn.
Có lúc em tự nói rằng mình rằng:"Anh biết không, em chưa từng... chưa từng một lần mong anh hạnh phúc. Sao em phải cao thượng để mong rằng anh sẽ sống tốt trong khi em đang vất vả trong cái ký ức về anh? Em vẫn cứ phải loanh quanh trong cái quá khứ có hình ảnh của người đàn ông là anh trong đó? Em thà đóng vai phản diện để mong anh không hạnh phúc còn hơn phải giả tạo mỉm cười trong khi bản thân đang đau khổ?".
Ba năm sau, em vẫn chưa có được hạnh phúc của chính mình, ba năm rồi em không còn nhớ nổi nụ cười của anh, khuôn mặt hay giọng nói của anh thế nào em cũng không thể nhớ rõ, thứ còn lại lúc này chỉ là cảm giác, cảm giác hạnh phúc đã từng trải qua.
Bây giờ nhớ lại, em luôn mỉm cười bởi em biết rằng t.uổi trẻ em đã yêu một người cuồng nhiệt dến thế, mang cả trái tim của mình trao đi mà không hề suy nghĩ. Yêu một người bằng tất cả nông nổi của t.uổi trẻ.
Yêu nhau 4 năm, cô gái vẫn phũ phàng chia tay vì người yêu lương 7 triệu: Thực tế hay bạc tình? Cô nàng quyết định chia tay mối tình 4 năm của mình vì cảm thấy anh chàng là người không có chí tiến thủ, quá an phận. Khi yêu, chắc chắn người con gái nào cũng mơ ước về một đám cưới nơi mình được khoác lên mình bộ váy cô dâu, tiến vào hôn trường. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng...