Thử hỏi đàn ông ngoạ.i tìn.h với ai?
Cuộc sống luôn có hai mặt, đàn ông hay đàn bà là hai mặt của xã hội và đều là con người, mà đã là con người với nhau thì tập quán sinh hoạt như nhau mà thôi.
Tớ lượn một vòng café, trà đá cho đến các diễn đàn, đâu đâu cũng thấy chị em phụ nữ than thở chồng bồ bịch, người yêu lăng nhăng. Trong khi chị nào cũng đoan trang, chính chuyên thì mấy tay dửng mỡ đấy ngoạ.i tìn.h với ai nhỉ (?). Bởi lẽ, có lửa thì mới có khói, có đối tác mới nên chuyện này, không lẽ tất cả đàn ông trên đời đều ngoạ.i tìn.h với mình hay “Chỉ có đàn ông mang lại hạnh phúc cho nhau”, cũng có nhưng làm gì nhiều đến nỗi nhiều thế. Đàn ông ngoạ.i tìn.h hết thì ai là đối tượng để họ ngoạ.i tìn.h?
Tớ thấy trừ những tay… má.u dê ra thì chẳng anh nào tự mò đi ngoạ.i tìn.h đâu. Chị em thử nghĩ xem, thời buổi kinh tế khó khăn, bao nhiêu nơron tập trung vào kiếm cơm, kiếm sữa, kiếm bỉm, kiế.m tiề.n điện nước, đôi khi vợ mình còn quên… “trả bài” chứ nói gì mấy em chả liên quan. Theo đán.h giá của đấng mày râu chúng tớ…80% đàn ông ngoạ.i tìn.h là bị gạ gẫm. Chị em mình giờ “tây” lắm, chuyện gì mà chẳng chủ động được, làm gì còn cái thời “trâu đi tìm cọc” đâu, cọc mà “thấy anh trâu nào “ngon” thì cũng bon chen xin được buộc.
Quần áo Quảng Châu bây giờ nham nhảm, mẫu mã đẹp hơn cả hàng chị Victoria vừa rẻ vừa… sexy. Chị em đi làm thì đầm quá gối, áo ren gợi cảm, xuống phố thì mát mẻ khỏe da chị nào cũng xinh tươi lộng lẫy. Các anh thấy đẹp làm quen rồi cà phê cà pháo ché.m gió. Dừng lại thế thôi thì đã có gì để mà nói. Chị em ta có người tâm sự lắng nghe, xả hết chuyện nhà chuyện cửa, than chồng than con, rồi đồng cảm. Khổ lắm! Thằng ngu nào lại đưa con nhà người ta lên giường mà không được đồng ý đâu, tù chứ chẳng chơi.
Đấy là còn chưa nói đến những cô em họ nhà “thợ mỏ” quen ăn sung mặc sướng, lười làm ham chơi, không đi cặp bồ lấy gì mà tiêu. Thậm chí, nhiều chị đoan trang lắm nhưng chồng đi xa lâu ngày cần hơi ấm rồi sà vào vòng tay gã phong lưu nào đó mà tìm sự an ủi. Xã hội bây giờ trai nó đã đẹp lại còn có tài, chị em là người yêu cái đẹp, trọng cái tài mà không bị rung động mới lạ, có chị nào đứng lên vỗ ngực tuyên bố là ta đây… chẳng bao giờ rung động hay không. Mà chị em đã rung động thì có trời mới biết có ngoạ.i tìn.h hay không .
Video đang HOT
Đấy là còn chưa nói đến những cô em họ nhà “thợ mỏ” quen ăn sung mặc sướng lười làm ham chơi, không đi cặp bồ lấy gì mà tiêu. (ảnh minh họa)
Cuộc sống luôn có hai mặt, đàn ông hay đàn bà là hai mặt của xã hội và đều… là con người, mà đã là con người với nhau thì tập quán sinh hoạt như nhau mà thôi. Chị em bao năm đứng lên đòi bình đẳng giới về quyền hạn, về trách nhiệm xã hội về đủ mọi thứ. Đấy chỉ là bề nổi thôi, các chị cứ tìm hiểm mà xem, 10 anh thì có đến 5 anh có đức tính tốt “sợ vợ”, 8 anh thường xuyên rửa bát quét nhà chăm con.. .gần đây còn có anh chàng chuyển giới Thomas còn vác bụng bầu thay vợ, đấy nữ quyền đi lên như thế cơ mà.
Chuyện ngoạ.i tìn.h cũng chẳng ngoại lệ, một gã bị cho là mất dạy cặp với vài ba chị, thì một chị mất nết cũng cặp với dăm bảy anh. Thế mà hiếm hoi lắm mới có anh nào đấy dũng cảm đứng lên than thở bị vợ cắ.m sừn.g, tại chúng tớ rộng lượng vị tha hay thâm tâm chúng tớ cũng coi đó là sự bình đẳng giới nhỉ. Có khi cứ như cái ông Phán trong tác phẩm Số Đỏ của nhà văn Vũ Trọng Phụng hô ầm lên: “Tôi là người đàn ông mọc sừng” cho bằng chị bằng em.
Thật ra chị em mà có ngoạ.i tìn.h còn khó dứt hơn chúng tớ. Lý do số một đàn ông ngoạ.i tìn.h là tìn.h dụ.c, mà đã tìn.h dụ.c thì kiểu gì cũng chán rồi lại về với vợ hiền con ngoan. Đàn bà ư? Vì tiề.n, vì danh, vì sắc… cũng có khi chẳng vì cái gì. Đàn ông thằng nào ngoạ.i tìn.h thì đều phũ cả. Nó “no xôi chán chè” phủi đít ra đi chẳng thương tiếc, nhưng chị em tớ lại thấy khác, lâu dần tình cảm đi lên, yêu gã ấy lúc nào không hay. Mà đã yêu “đồn có địch” thì biết rồi đấy, em khổ, anh khổ, cô ta cũng khổ. Đàn ông ngoạ.i tìn.h nó chai mặt rồi, đi xong xuôi nó lại về, chứ chị em mà lỡ bước thì chỉ có mà… mặt mo.
Thời xưa, chị em được dạy “tam tòng tứ đức”, “nam nữ thọ thọ bất thân” như thế mà còn đầy ả Kim Bình Mai, huống hồ thời đại tên lửa ngày nay. Thôi thì bớt chút thời gian trách kẻ hay đi ngoạ.i tìn.h thì ngồi lại với nhau khuyên bảo, răn dạy nhau, người nọ bảo người kia, nhắc nhau đừng có ngoạ.i tìn.h, không ở đâu đó lại có chị có em lên than chồng mình bồ bịch. Thân ái!
Theo Ngoisao
Tôi sẽ 'thủ tiết' vì anh
Đã 10 năm qua, ai cũng hỏi tôi tại sao không lấy chồng, khi mà giờ đây, tôi đã 35 tuổ.i rồi.
Cái ngày tôi và anh hứa hẹn đủ điều, hứa yêu thương nhau trọn đời và sẽ lấy nhau, tôi vẫn nhớ như in. Nhưng khi chưa kịp làm đám cưới, anh đã ra đi. Tôi không biết, anh còn trên cõi đời này nữa không.
Vì ngày đó, khi chúng tôi chuẩn bị tính chuyện cưới xin thì anh đi làm. Công việc của anh là lênh đênh trên biển, anh làm công việc trên tàu. Thế nên, ngày đó gặp cơn bão lớn, anh đã mất tích và bây giờ, sau 10 năm vẫn chưa ai tìm được tung tích của anh, chưa ai biết tin tức của anh. Ngay cả bản thân tôi cũng không tin là anh đã mất, nhưng mà, sự thật là như vậy. Nếu không 10 năm qua, anh vẫn sẽ quay về tìm tôi.
Có người còn nói, có thể anh trôi dạt nơi nào và cũng có thể là anh mất trí nhớ, sống ở nơi nào đó. Chứ người ta cũng không tìm thấy xác anh, nếu như anh mấ.t mạn.g. Tôi cũng không biết nên tin vào điều gì. Có lẽ, anh đã ra đi nhưng tôi không dám tin vào điều đó. Tôi vẫn hi vọng rằng anh còn sống, để tiếp thêm động lực sống cho tôi.
Ngày đó, anh là mối tình đầu của tôi. Vì quá yêu anh nên tôi không còn nghĩ chuyện sẽ yêu thương người đàn ông nào khác nữa. Có nỗi đau nào hơn chuyện mất đi người mình yêu thương, người chồng sắp cưới của mình.
Người ta bảo tôi sống quá ảo tưởng vì vẫn tin rằng, một ngày nào đó anh quay về. Và liệu, nếu anh quay về, anh còn nhớ tới tôi không hay là anh sẽ quên sạch quá khứ, quên sạch người con gái đã chờ đợi anh bao năm qua.
10 năm, thời gian đó có lẽ cũng đủ để người ta quên đi một mối tình câm lặng, quên đi người đàn ông đã khuất. Nhưng tôi thật lòng không muốn quên. Tôi muốn lưu giữ hình ảnh của anh, muốn sống vẹn toàn như vậy mãi mãi là người yêu của anh, không mở lòng với bất cứ ai hết.
Bố mẹ tôi đau khổ khi nhìn thấy con gái như vậy. Họ thương tôi và khóc vì tôi rất nhiều. Tôi biết, mình làm vậy là không phải với bố mẹ, nhưng tôi không thể làm khác được.
10 năm, thời gian đó có lẽ cũng đủ để người ta quên đi một mối tình câm lặng, quên đi người đàn ông đã khuất. (ảnh minh họa)
Gần đây, bố mẹ đã già yếu, bố mẹ giục tôi lấy chồng và sống vui vẻ hơn. Vì thương bố mẹ, vì lo bố mẹ không có cháu bế, tôi đã đi xin con của người khác và làm mẹ đơn thân, còn tôi quyết định không lấy chồng.
Giờ, tôi đang mang bầu, con tôi sau này cũng không biết cha cháu là ai. Tôi không thanh thản khi làm việc này nhưng dù sao, đó cũng là việc cuối cùng tôi có thể làm cho ba mẹ, không biến tôi thành một đứa con bất hiếu. Tôi không còn cách nào khác, chỉ hi vọng anh sẽ hiểu, sẽ yêu thương tôi.
Tôi thật sự nhớ anh, nhớ những ngày chúng tôi yêu thương nhau, hạnh phúc bên nhau. Tôi muốn mãi ở vậy như thế này nhưng lại sợ tuổ.i già, hạnh phúc sẽ không mỉm cười, rồi tôi sẽ cô độc. Liệu có phải là tôi đã phụ lòng anh?
Theo VNE
Gái ế tôi đây, quá yêu thân mình Tôi chẳng tự hào mình là gái ế, nhưng cũng chẳng tội gì phải đày đọa bản thân mình vì cái tuổ.i này vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Nếu như, người ta nói, gái ế vội lấy chồng, gái ế còn kén chọn làm gì thì tôi lại nghĩ khác. Gái ế không phải là hàng &'tồn kho' để muốn...