Thư gửi tình nhân
Em và anh gặp nhau khi số phận đã an bài, thật muộn màng phải không anh?
Anh ơi! Lần này anh đi công tác, em gửi mail cho anh để nói với anh một điều quan trọng mà đứng trước mặt anh em không đủ can đảm để nói.
Em phải thú thật là hai tuần không gặp anh em rất nhớ anh, đó là một nỗi nhớ có thật và rất rõ ràng. Chiều thứ năm trước khi anh đi công tác, gặp anh, em thật sự cảm thấy nhẹ lòng, dường như nỗi nhớ được xoa dịu đi rất nhiều. Lúc này đây, em đang ngồi một mình và em bỗng cảm thấy sợ hãi vô cùng, em sợ những tình cảm trong trái tim em, em sợ nó sẽ lớn dần lên theo năm tháng. Em sợ đến một ngày em sẽ đánh mất tất cả vì sự lạc lối của trái tim mình. Cả hàng trăm nghìn lần em tự nhủ với em là phải quên anh đi nhưng đều thất bại. Chắc không cần phải nói nhiều hơn anh cũng hiểu lòng em.
Anh ơi, có lẽ em phải quay về với gia đình thôi anh ạ. Em không thể liều lĩnh hơn được nữa. Cảm xúc hoảng sợ đang khiến em cảm thấy dày vò vô cùng. Em chỉ ước gì em chưa bao giờ yêu anh như thế. Em cũng phải thừa nhận rằng anh rất tốt với em, anh là người đàn ông điềm đạm, giỏi giang và hiền ơi là hiền. Em đi tìm khắp thế gian này chắc sẽ chẳng thể nào thấy ai hơn anh cả. Nhưng anh ơi, nếu cứ mãi thế này sẽ rất nguy hiểm cho gia đình của hai ta. Bởi vì nếu mọi chuyện vỡ lở, em sẽ chẳng thế giữ được gia đình và anh, có thể gia đình không tan vỡ nhưng sẽ mất thời gian hàn gắn. Những hệ lụy này chắc anh cũng hiểu.
Chúng ta đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc bên nhau, một câu chuyện tình yêu đẹp và lãng mạn với những lần cùng đi chơi với bạn bè, cùng đi uống café, cùng đi ăn và cùng ngồi nói chuyện dưới mưa nữa. Em thực sự rất cảm ơn vì anh đã đến bên em, dù cho ai có nói gì đi nữa thì em vẫn tin tình cảm anh dành cho em là có thật. Em tin thế bởi em đã cảm nhận nó bằng trái tim mình.
Em biết anh đã nhiều lần suy nghĩ về mối quan hệ của hai ta. Có những lần anh giật mình tỉnh giấc khi nhận thấy rằng chúng mình đã đi quá xa. Em cũng hiểu có lúc cả em và anh cùng muốn dừng lại để quay về với gia đình, nhưng bao nhiêu lần quyết tâm là bấy nhiêu lần thất bại bởi vì mình vẫn nhớ nhau. Lần này thì chúng mình cùng cố gắng anh nhé, hãy quên nhau đi để sau này gặp lại mình vẫn là những người bạn tốt.
Video đang HOT
Nếu có vô tình gặp mặt thì mình vẫn chào nhau như những ngày mới quen được không anh? (Ảnh minh họa)
Em viết lá thư này cho anh không phải vì em đang giận dỗi gì mà đây là kết quả của sự day dứt trong em. Đó là một cảm giác rất đau khổ. Em đã suy nghĩ nhiều lần, nhất là trong thời gian gần đây khi em nhận thấy ý nghĩ của em cứ hướng về anh. Em là người khoa Văn, tâm hồn lãng mạn quá chăng nên trái tim dễ loạn nhịp hay bởi vì anh quá tuyệt vời? Dù với lí do gì đi nữa thì em cũng mong chúng ta hãy kết thúc tại đây khi mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Có ý thơ “ Tình chỉ đẹp khi còn dang dở/ Đời mất vui khi đã vẹn câu thề“… em và anh gặp nhau khi số phận đã an bài, thật muộn màng phải không anh? Chúng ta không thể làm gì khác được nữa. Phải dừng lại thôi để không ai trong hai ta tan vỡ cuộc sống gia đình. Em không biết anh có bất ngờ không khi nhận được mail này nhưng anh hãy giúp em nhé, hãy đồng ý với em và đừng liên lạc với em trong một thời gian nhất định. Bởi vì, anh biết đấy, nếu gặp anh hay nghe anh thấy giọng nói của anh là trái tim em lại tan chảy ra mất. Em xin anh đấy, anh hãy giúp em.
Như em đã nói cùng anh, em vẫn nợ anh một lời hứa, một tấm chân tình. Lời hứa ấy nhất định em sẽ thực hiện khi được làm chủ nhiệm một đề tài cấp Bộ đầu tiên. Anh hãy tin em, dù cho đó là khoảng 6 hay 7 năm nữa và dù cho trong suốt quãng thời gian ấy chúng ta không liên lạc với nhau thì lời hứa này em nhất định sẽ thực hiện. Em mong anh hiểu cho lòng em. Đây không phải là sự bồng bột nhất thời như lần trước mà là một quyết định tốt cho cuộc sống gia đình của em và anh. Anh đi công tác về hãy chuẩn bị thật hoàn hảo cho ngôi nhà mới và em cũng thế. Nếu có nhớ nhau thì xin anh đừng buồn, anh hãy mạnh mẽ lên nhé và em cũng sẽ cố gắng như thế. Trên đường đi, nếu có vô tình gặp mặt thì mình vẫn chào nhau như những ngày mới quen được không anh?
Anh đi công tác cũng là dịp được tách ra khỏi Hà Nội, có những khoảng thời gian yên lặng cho riêng mình, em mong anh hãy suy nghĩ kĩ trước những gì em viết và đồng ý với em, mình chia tay anh nhé!
Cuối cùng, em chúc anh một chuyến công tác nhiều may mắn!
Theo 24h
Mùa nhớ
Cuối năm rưng rưng những nỗi niềm day dứt nhớ. Ngày đông, tháng chạp, mùa nhớ.
Thành phố đang trở mình cho cuối năm, thay đổi mỗi ngày. Hôm qua, ngang qua ngã tư thấy gian hàng áo quần giảm giá sặc sỡ băngrôn, nhạc xập xình chờ khách. Hôm nay, hỏi thăm khi hàng xóm sơn lại hàng rào, chăm chút chậu cây, hân hoan chờ mùa mới. Cuối tuần đi chợ đã bắt gặp hàng rau bày bán kiệu tươi, dừa non, củ gừng chờ những bàn tay mua về ngâm gọt đây mà...
Người phụ nữ mở tủ, thoảng bay mùi long não, lấy ra vài chiếc áo ấm cho con, săm soi xem đứa nào còn vừa, đứa nào mau cao, cần phải mua mới. Sài Gòn không có rét đậm, áo khoác phần lớn chỉ để làm duyên vui vậy mà. Người lớn tự lục tìm lại chiếc áo ấm bị bỏ quên cả năm để mặc đi làm, cũng mang lại cảm giác lạ lùng: ngày tháng qua đi vùn vụt thế, mới đây mà nhanh thật...
Mùa này, có người về ngang đường cũ, quán quen, nghe hanh hao nỗi nhớ mùa xưa, một lời hẹn tưởng vu vơ mà nhớ mãi. Nơi ấy, vào một ngày se lạnh năm nào, đã cùng ai đó vừa ủ tay trong áo vừa hăm hở ăn kem. Kỷ niệm ngọt lừ và run run đến khắc khoải không ngờ.
Mùa này, có người khuya tan ca, chạy giữa thênh thang gió, thèm một hơi ấm xa xôi trong ký ức hôm nào. Ở góc đường vẫn gặp hai đứa trẻ co ro sau vành nón cũ, chờ đợi. Người ta thấy mình chạnh lòng thương cảm, dù thừa biết bọn trẻ bị chăn dắt, vẫn không sao đành đoạn đi qua được. hình ảnh tội nghiệp ấy đánh thức những khát khao mơ ước về một mái gia đình, một nơi chốn quay về, những gian bếp sáng ngọn đèn vàng ấm cũng đợi chờ.
Những kỷ niệm bâng quơ lẫn sâu sắc đan xen nhau trở về trong tiềm thức (Ảnh minh họa)
Mùa này, có người bên ly cà phê sáng chợt bâng khuâng nhớ làn khói đốt lá, đốt rơm rạ cuối năm, thèm một mùi hương quen thuộc đã lâu chẳng còn gặp nữa. Củ khoai vùi trong than đỏ, mùi bắp nướng quyện với mỡ hành, ơ cá kho quẹt nức mũi, hương thơm khó tả của lớp lá nấu bánh chẳng hạn... Người ta nhớ ra đã lâu không có dịp về thăm nhà, nhớ câu tự nhủ "lúc nào đấy", nhớ mình còn nợ ai đó một chút gì thì phải.
Dường như tiết trời se lạnh dễ làm cho ai nấy đa cảm hơn, những kỷ niệm bâng quơ lẫn sâu sắc đan xen nhau trở về trong tiềm thức. Có khi đơn giản chỉ là một món ăn cũ, một cảnh vô tình gợi lại, một giọng nói, thậm chí chỉ là một tiếng chuông điện thoại trùng hợp cũng dễ dàng làm lòng người chùng xuống mênh mang. Những mối tình không đoạn kết cũng thường làm người ta đau đáu vào mùa "lạnh" nhất trong năm của đất phương Nam này. Người ta nhớ những ngón tay đan vào nhau, nhớ ánh mắt dịu dàng hay bẽn lẽn, nhớ màu áo trắng mà cô gái tinh nghịch gọi là áo bảy màu, nhớ cành hoa sứ nồng thơm trong ký ức một thời...
Người Sài Gòn có còn lãng mạn hay không nhỉ? Hay những nỗi lo toan cơm áo gạo tiền đã làm cho cuộc sống khó khăn gói gọn trong hai chữ "giản tiện", chẳng còn những buổi lang thang chỉ để lựa chọn từng tấm thiệp, mua vài món đồ trang trí lặt vặt, dông dài bạn bè những chuyện vu vơ nữa rồi? Băn khoăn rồi chợt hiểu rằng dù ít hay nhiều, vào những khoảnh khắc cuối năm rạo rực, hối hả, tất bật, cũng sẽ có người bất chợt dừng lại, ngoái nhìn, thấy lòng mình chênh chao nỗi nhớ, thấy tiếc năm tháng vừa qua chưa kịp làm gì nhiều, tặc lưỡi tự nhủ sẽ thế này thế khác...
Cuối năm rưng rưng những nỗi niềm day dứt nhớ. Ngày đông, tháng chạp, mùa nhớ, vậy mà...
Theo 24h
Tình yêu qua mạng với người có vợ Tôi không ngờ rằng có ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh trái ngang như bây giờ. Tôi năm nay 23 tuổi, được mọi người đánh giá là một người con gái khá xinh đẹp, sống tình cảm. Là người sống nội tâm hay buồn với những nỗi buồn của người khác nhưng lại rất muốn làm mọi người xung quanh mình được...