Thư gửi tình đầu- cho những điều đã cũ…
Những ngày nhàn rỗi như thế này, tôi muốn gõ vài dòng về nhiều thứ, về những điều nằm ngổn ngang trong tâm trí mình, về những thứ cũ kĩ thi thoảng trỗi dậy trong tiềm thức, những con người từng lướt qua tuổi thanh xuân của tôi, những giấc mộng mị ngọt ngào nằm yên trong hai từ “ngày hôm qua”…
Tình cờ bắt gặp anh vào một ngày đẹp trời như thế, em cảm thấy có chút nghẹn ngào khi nhìn thấy anh đi bên chị ta- người con gái mà cách đây 2 năm anh nói với em ” Cả hai chỉ là bạn”. Chút nghẹn ngào đó không đủ mãnh liệt và lớn lao để em có thể chạy đến mỉm cười với hai người, mỉm cười với những điều những tưởng như muốn xóa bỏ đi nhất trong đoạn thanh xuân em đã trải qua. Nhưng nó đủ để em mỉm cười với chính mình, với em của ngày hôm nay-một đứa con gái dám chấp nhận, dám mạnh mẽ và dám thứ tha cho những điều đã cũ kĩ, cho anh, cho mối tình đầu…
Người ta nói đến tình đầu với vô vàn những định nghĩa khác nhau. Đối với em, tình đầu chỉ là thứ cảm xúc không đầu không cuối, là những ngày tháng căng tràn nhựa sống, ta vắt cạn tất cả những thứ cảm xúc ngọt ngào e ấp nhất để rồi đến lúc vỡ vụn chỉ còn lại cảm giác chỏng chơ, chông chênh với hiện tại, với tất cả…
Video đang HOT
Ngày đó, khi anh vỗ ngực quay bước đi, mặc cho em đối diện với những cảm giác đắng chát-cái cảm giác đau khổ mà cho đến hiện tại khi va chạm với cuộc sống, em mới nhận ra nó chẳng là bao. Có lẽ nếu ngày đó anh đừng nhẫn tâm gieo rắc cho em quá nhiều hi vọng, thì hẳn giờ đây em sẽ không nhớ đến anh với tất cả những điều tồi tệ nhất. Nếu ngày đó anh đừng dối lừa trái tim non nớt em bằng những lời nói mật ngọt ấy, em đã không phải đổ rạp trước sự thật phũ phàng mà anh gây nên. Có khoảng thời gian người đời chỉ tay nói em là đứa con gái ngu ngốc bị lụy, dốc hết tất cả lòng mình cho người con trai bội bạc như anh, cho cái tình đầu điên dại không có bến đỗ. Em đã từng tự trách mình như thế. Em cũng đã từng viết về anh rất nhiều với những giọt nước mắt lần đầu tiên phiếm nhiễm sự tổn thương. Em cũng khóa lòng mình nhiều ngày tháng sau này cho dù anh vẫn luôn hạnh phúc kể cả khoảnh khoắc vừa rời bỏ em…
Tất nhiên, mỗi sự việc xảy ra trong cuộc đời này đều có một thông điệp riêng của nó. Như em, như sự xuất hiện của anh, như mối tình đầu, như những chuỗi ngày ngụp lặn trong tổn thương kia…Tất cả xảy ra đều có lí do riêng. Với em, sự mất mát trong một phần kí ức xa xăm đó chính là để đánh đồi lấy hiện tại-một cuộc sống an yên, một người con trai biết xoa dịu và chấp nhận con người và những nỗi đau trong quá khứ của em, một em vẫn dịu dàng, trẻ con nhưng không còn ủy mị, yếu đuối để người khác tùy ý dày vò mình. Dĩ nhiên không có thứ tình cảm nào là không chất chứa những sóng gió, đa đoan. Tụi em vẫn cãi nhau, vẫn có những lúc giận dỗi, xa rời. Những lúc như thế em lại nhớ đến anh, nhớ đến mối tình đâu của chúng ta, để em biết mình không thể vì chút ích kỉ mà khờ dại đánh mất người yêu mình thật lòng. Đôi lúc em sẽ nhớ đến anh-anh của những tháng ngày thơ ngây ta mới yêu nhau, chỉ là nhớ thôi. Không phải yêu. Hoài niệm đôi khi chỉ là một chút dư vị còn xót lại của những tháng ngày cũ. Em sẽ không bám víu vào những thứ cũ kỉ để tồn tại, em chỉ đối diện và dám nhìn nhận nó như một phần đời đã qua, để những chặng hành trình phía trước, em sẽ tự nhắc nhở mình không vấp phải chúng nữa, vì em biết mạnh mẽ là khi biết nắm những thứ cần nắm và buông những thứ cần buông. Phải chăng sự trưởng thành, dày dạn và mạnh mẽ của mỗi người đều không phải bẩm sinh mà có, chỉ là trải qua nhiều đau thương, vấp ngã, thậm chí là mất mát mà tôi luyện được vậy?
Em muốn viết những dòng này không hẳn là để gửi đến anh, em chỉ muốn viết cho chính mình, cho những cô gái đã đi qua tình đầu như em. Để em biết bản thân mình đã mạnh mẽ hơn ngày hôm qua rất nhiều, để em nói với những người lần đầu tiên chinh qua thứ cảm giác tồi tệ mà tình yêu mang lại rằng thất tình không chết đâu, rồi tất cả cũng sẽ lại dần đi vào quỹ đạo của nó. Có quyền buồn, có quyền khóc lóc nhưng vừa đủ thôi. Ngày mai hãy mỉm cười, chấp nhận và lại ứa căng sức sống. Chỉ có những trái tim dũng cảm mới có thể đón chào hạnh phúc”…
Nhiều lần ngoái đầu lại nhìn và ngẫm nghĩ, nếu năm đó chúng ta không gặp nhau thì em có hạnh phúc hay không. Em không biết câu trả lời sẽ ra sao, nhưng em biết, nếu không gặp anh thì tuổi thanh xuân của em sẽ mất đi một phần đẹp đẽ, em sẽ không có được những bài học đắt giá cho sau này, cho những chặng đường hãy còn dang dở ở trước mắt…
Quá khứ thì vẫn nằm nó, em vẫn phải trưởng thành, thấy những năm tháng sống hết mình dù cho đau thương chắp nối vẫn còn đấy, nguyên vẹn như một nguồn động lực mạnh mẽ để bước tiếp, để yêu thương. Cảm ơn anh-mối tình đầu của em.
Theo VNE
Chồng phản bội tôi trước ngày cưới
Trong lúc chờ làm thủ tục cưới hỏi anh đã đi khách sạn ngủ với gái bán hoa. Không muốn con mình sinh ra không có cha sẽ khổ, tôi chấp nhận tha thứ cho anh.
ảnh minh họa
Tôi 26 còn anh ấy 28, chúng tôi quen nhau khi anh làm gần chỗ tôi ở, anh thấy tôi hay bông đùa. Tôi có rất nhiều người theo đuổi, không khó để chọn cho mình một người có thể lo cuộc sống cho nhau, nhưng tôi đã chọn anh vì cùng quê. Tôi nghĩ anh sẽ hiểu mình. Khi yêu anh rất quan tâm, được hơn một năm chúng tôi thành vợ chồng, lúc đó tôi đã có bầu 2 tháng. Trong lúc chờ làm thủ tục cưới hỏi anh đã đi khách sạn ngủ với gái bán hoa. Vô tình tôi biết được đã khóc rất nhiều, anh xin tôi tha thứ. Không muốn con mình sinh ra không có cha sẽ khổ, tôi chấp nhận tha thứ cho anh.
Lấy nhau xong anh nói có khoản nợ 20 triệu trước khi cưới, tôi vui vẻ trả cho anh, rồi vàng cưới dần dần anh cũng nói cho người này vay, người kia vay, cuối cùng cũng hết. Ngày tôi sắp sinh, có để dành được mười mấy triệu, anh nói thua lỗ công trình rồi cũng mang đi. Tôi buồn lắm, khi bầu đã khóc rất nhiều, có khi anh còn bỏ tôi đi cả đêm.
Vừa rồi anh nhận lương 10 triệu, tôi nói đưa thẻ tôi giữ. Anh đồng ý và nói chắc chắn có tiền trong đó. Đến khi mẹ tôi cần việc hỏi mượn, anh lại bảo đã rút ra rồi. Đến giờ tôi không thể nào chịu nổi, chỉ biết ôm con và khóc, đã đến lúc tôi muốn giải thoát, muốn đơn thân nuôi con. Tôi không buồn vì anh đã lừa dối mà buồn vì lòng tin dành cho anh không còn.
Theo VNE
Tôi phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình... Không lẽ người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ là đúng hay sao? Tôi nhất định phải ly dị người vợ vừa già, vừa xấu của mình. Nhưng nếu ly dị thì có quá độc ác với vợ không vì nàng đã nuôi tôi suốt những năm tháng còn đi học? ảnh minh họa Tôi nhìn cái lưng to bè bè...