Thư gửi con trai trước mùa thi: “Bố xin lỗi vì đã đè nặng áp lực lên con”
Nếu như con không đỗ đại học thì sao nhỉ? Thì chẳng sao cả, đúng không con.
Đêm bố giật mình thức giấc, đồng hồ đã chỉ sang ngày mới. Bố xuống nhà uống nước, ngang qua phòng con vẫn thấy sáng đèn.
Trong quầng sáng nhỏ của chiếc đèn bàn, con trai bố đang ngủ gục trên trang sách, tay vẫn còn cầm bút.
Bố định đẩy cửa bước vào, bảo con lên giường nằm ngủ. Nhưng rồi bố lại không vào, vì bố biết, nếu thức con dậy, con sẽ lại học bài. Chỉ cần con ngủ ngon thì ngủ ở đâu cũng được.
Bố quay lưng về phòng mình. Và cứ thế, bố nằm miên man suy nghĩ.
Bố mẹ xuất thân vốn nghèo nên dù khát khao, con đường học hành vẫn đành bỏ dở. Bố mẹ làm công nhân, khi làm ngày, khi làm đêm, rồi tăng ca tăng kíp.
Nhà mình không giàu có, bố mẹ chỉ cố gắng làm lụng chắt chiu để các con được ăn học bằng người.
Bố mẹ chẳng có gia sản gì ngoài hai anh em con. Các con là gia tài vô giá nhất mà bố mẹ có được trong cuộc đời.
Từ nhỏ, bố đã nghiêm khắc với con hơn em con. Bởi bố nghĩ, em con là con gái nên có thể nuông chiều một chút. Còn con, thân là nam nhi, phải mạnh mẽ, cứng rắn, phải sống có mục tiêu và lý tưởng để sau này còn làm trụ cột cho những người con yêu thương dựa dẫm.
Cho dù con trở thành ai sau này đi nữa, con vẫn là con trai của bố (Ảnh minh họa: iStock).
Từ nhỏ, con đã luôn biết làm bố mẹ vui bằng những thành tích học tập của mình. Bố đã không thể che giấu niềm tự hào. Bố khoe con khắp nơi và “mát lòng mát dạ” khi nghe những lời chúc mừng, khen ngợi.
Bố không hề để ý, chính niềm tự hào của bố cũng là một thứ áp lực đè nặng lên con. Nó khiến con miệt mài học ngày, học đêm để không làm bố mẹ phải thất vọng. Nó cướp mất tuổi thơ vui chơi hồn nhiên mà đứa trẻ nào cũng có, còn con thì chối từ.
Con luôn nói con phải học giỏi, sau này lớn lên kiếm thật nhiều tiền, sẽ xây cho bố mẹ một ngôi nhà thật to và đưa bố mẹ đi chơi đây đó. Những lời con nói khiến mẹ con khóc, còn bố thì mỉm cười hài lòng.
Video đang HOT
Bố thích những ước mơ của con, những khát vọng và nỗ lực của con. Bố trân trọng những ước mơ đó. Bởi con sẽ chẳng thể làm gì được nếu ngay cả việc ước mơ cũng không dám làm.
Hôm kia, con rụt rè hỏi bố: “Nếu kỳ thi sắp tới, con thi không tốt, không đủ điểm vào đại học thì sẽ như thế nào, bố nhỉ?”.
Bố nhìn con, ánh mắt nghiêm nghị: “Không có chữ “nếu”, hãy tin con sẽ làm được”.
Nhưng lúc nãy, nhìn con vừa học vừa ngủ gật, bố thật sự hối hận vì lời mình đã nói.
Nếu như con không đỗ đại học thì sao nhỉ? Thì chẳng sao cả, đúng không con?
Nếu con có thể vào đời bằng con đường học vấn, con đường con đi có thể sẽ thênh thang, nhẹ nhàng hơn. Nhưng đó không phải là con đường duy nhất để các con vào đời.
Có rất nhiều người nổi tiếng, thành đạt, giàu có cũng từng học hành dở dang đấy thôi. Sự học rất dài và chúng ta không chỉ học ở trường học mà cả ở trường đời.
Học từ những nơi con đến, những người con gặp, những va vấp con mắc phải, ở cả người tốt và không tốt với con.
Học vấn có thể là tờ giấy thông hành để con đi đến sự thành công nhanh hơn. Nhưng nếu không có, vẫn còn nhiều con đường để con đi, dẫu có xa xôi và gập ghềnh hơn thì cuối cùng vẫn là đích đến mình mong muốn.
Chỉ cần con đi, rồi con sẽ đến, chỉ là nhanh hay chậm mà thôi.
Con trai của bố, có lẽ sự kỳ vọng của bố mẹ nhiều năm qua đã khiến con luôn phải căng mình cố gắng. Và bây giờ, con đã học năm cuối cấp rồi, áp lực ấy hình như đang biến thành nỗi sợ.
Nhưng con đừng sợ, con đã cố gắng lắm rồi. Dù kết quả có ra sao, bố cũng sẽ rất tự hào.
Có những khi bố ngồi nhìn lại đời mình. Bố chỉ học hết cấp ba rồi lao vào đời mưu sinh. Bố mẹ gặp nhau, yêu thương nhau, cùng nhau gắn kết xây dựng gia đình. Các con lần lượt ra đời, gánh nặng cơm áo càng tăng lên gấp bội.
Nhưng nếu bây giờ có ai hỏi bố có hạnh phúc không? Bố sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng “Có!”.
Hạnh phúc vì có mẹ con đồng hành cùng đi qua những năm dài tháng rộng. Hạnh phúc vì các con ngoan, chưa từng để bố mẹ phiền lòng.
12 năm đèn sách rồi cũng đến ngày thi quan trọng này. Con và bạn bè mình, có đứa sẽ tiếp tục đến trường, có đứa sẽ sớm lao vào cuộc mưu sinh.
Ai thành công hay thất bại, ai may mắn hay xui xẻo, ai hạnh phúc hay khổ đau không thể nhìn vào một kỳ thi mà phải nhìn vào cuộc đời người đó sống.
Ngày trẻ, bố cũng ước mơ nhiều thứ lắm. Nhưng bây giờ, bố chỉ có một ước mơ. Đó chính là được nhìn các con khỏe mạnh lớn lên từng ngày, có đam mê, có chí hướng, làm chủ được cuộc sống của mình và sống một cuộc đời yên bình, tử tế.
Bố mong con nỗ lực trong những việc mình làm, nỗ lực hết mình cho những lựa chọn của con. Kết quả cuối cùng thế nào không quá quan trọng nữa.
Đã có lần con hỏi bố: “Nếu như con là một đứa trẻ không ngoan, học dốt thì bố có yêu con không?”.
Lúc đó, bố đã trả lời rằng: “Con trai của bố thì sẽ không bao giờ như thế”.
Vẫn là câu hỏi đó, nếu giờ con hỏi lại, bố sẽ trả lời: “Con trai, bố yêu con, dù bất kể thế nào”.
Xuất viện chưa kịp ăn mừng thì chồng quỳ thụp dưới chân vợ khóc, tôi điếng người khi nghe anh nói
Nhiều người nói thời gian sẽ bào mòn tình yêu nhưng suốt 10 năm qua chồng tôi vẫn thế, lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng với vợ, thậm chí 2-3 năm nay có phần chu đáo hơn.
10 năm nay tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn khi lấy được một người chồng yêu thương, chiều chuộng mình hết mực. Thậm chí coi đó là một niềm tự hào, thành tựu của đời mình.
Trong lòng tôi, anh là một người đàn ông bản lĩnh, lập được công ty riêng, thu nhập mỗi tháng gấp 5-6 lần vợ. Dẫu vậy khi về đến nhà, anh luôn sẵn sàng xắn tay áo vào bếp nấu cơm, chăm con, chẳng nề hà bất cứ việc gì cả.
Mỗi lần hàng xóm sang chơi thấy chồng tôi vào bếp là lại xuýt xoa: " Chị Trâm sướng nhất khu mình, chồng vừa giỏi kiếm tiền lại giỏi cả việc bếp núc, chiều vợ không ai bằng". Được khen mà tôi sướng rân cả người.
Không chỉ vậy, anh còn không ngần ngại thể hiện tình cảm với vợ. Mỗi lần hai vợ chồng đi chơi đâu là anh đều chụp ảnh rồi khoe lên mạng xã hội. Đặc biệt là những ngày lễ, ngày kỷ niệm, anh không bao giờ quên, luôn chuẩn bị quà chu đáo cho vợ, không quên đăng ảnh lên mạng xã hội, tag tên vợ vào như khẳng định tình yêu với cả thế giới.
Trong lòng tôi, anh là một người chồng tuyệt vời, không chê trách được điểm nào. (Ảnh minh họa)
Nhiều người nói thời gian sẽ bào mòn tình yêu, hai vợ chồng trước sống với nhau vì cái tình, nhưng sau sẽ sống với nhau bằng cái nghĩa. Nhưng tôi thấy, chồng thật sự không thay đổi gì, suốt 10 năm nay anh vẫn thế, lúc nào cũng nhẹ nhàng, dịu dàng với vợ, thậm chí 2-3 năm nay có phần chu đáo hơn.
Cách đây một tuần, tôi bị đau ruột thừa và phải mổ, nằm viện mất 5 ngày. Trong suốt thời gian đó, trông chồng mệt mỏi, phờ phạc lắm. Cũng phải thôi, nội ngoại hai bên đều xa, vợ chồng tôi không nhờ vả được gì. Một mình chồng phải chạy đi chạy lại, vừa chăm vợ nằm viện, vừa chăm bẵm hai đứa con đâu dễ dàng.
Không biết làm gì hơn, tôi chỉ đành động viên chồng:
- Anh vất vả quá, thôi cố gắng chồng nhé. Em sắp được ra viện rồi, về nhà sẽ thoải mái hơn, anh đỡ phải chạy đi chạy lại. Thương chồng quá, cảm ơn chồng yêu nhiều nhiều.
Sáng hôm qua tôi được về nhà, nhưng vì bụng dạ còn yếu, chưa ăn uống được gì nhiều nên việc ăn mừng được xuất viện đành gác lại. Đến tối sau khi cho con ngủ xong, tôi về giường tính ôm chồng cảm ơn vì mấy ngày qua thì nào ngờ anh lại bất ngờ quỳ thụp xuống chân tôi khóc lóc:
- Vợ ơi, anh xin lỗi em. Anh bị lừa mất hết, anh trắng tay rồi. Anh sai rồi, mong em tha thứ cho anh.
Tối hôm xuất viện, chồng bỗng quỳ thụp dưới chân tôi xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Tôi hoang mang không hiểu chồng nói chuyện gì. Nghĩ bụng chồng làm ăn thua lỗ nên tôi bảo anh bình tĩnh, đứng dậy nói chuyện tử tế. Ai mà ngờ, anh khai nhận 2 năm nay anh ngoại tình với thư ký riêng. Anh bị cô ta che mờ mắt, lừa mất gần trăm tỷ. Bây giờ cô ta đã cao chạy xa bay với nhân tình, biệt tăm biệt tích, để lại cho anh một khoản nợ khổng lồ.
- Anh thật sự trắng tay rồi, tiền viện phí của em mấy ngày qua cũng phải đi vay mượn mới đóng đủ. Em có thể rút tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra và ký giấy bán căn nhà này để anh trả khoản nợ trước mắt được không? Vì các con, vì cái nhà này anh mong em cho anh cơ hội sửa sai. Anh thề sẽ không bao giờ dám làm điều có lỗi với em nữa. Em cho anh một cơ hội được không? Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh lấy lại được tất cả.
Lời chồng nói chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Tôi nghe xong mà bủn rủn chân tay, ngã quỵ xuống đất. Tôi thật không ngờ người chồng mẫu mực tôi tin yêu suốt 10 năm qua lại lén lút ngoại tình sau lưng vợ, tin lời nhân tình đến mức thân bại danh liệt, ôm nợ về nhà rồi cầu xin tôi cứu giúp.
Cay đắng quá. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hết sốc với những gì chồng đã gây ra. Tôi không biết nên làm gì nữa, vết thương anh gây ra cho tôi quá đau đớn, nhưng nhìn 2 đứa con tôi lại không nỡ vứt bỏ anh. Tôi có nên cho chồng cơ hội, làm theo lời anh nói không?
Rớt nước mắt khi thấy chị dâu đi rửa bát thuê để nuôi em chồng ăn học Tôi được học đại học là nhờ vào đồng tiền chu cấp của vợ chồng anh trai. Vậy mà giờ tôi đi ăn quán, còn chị dâu lại đang rửa bát thuê. Ngày tôi đỗ đại học, mẹ khuyên ở nhà đi làm vài năm rồi lấy chồng. Bởi bố tôi bệnh tật không làm ra tiền, 1 mình mẹ không thể nuôi...