Thư gửi con gái chuyển giới của mẹ
Mẹ nhìn vào giường con ngày hôm qua, thấy chiếc áo cúp ngực và thuốc kích thích tố nằm rải rác trên đó. Đấy là một khoảnh khắc siêu thực, nhưng lại thể hiện con đang thoải mái thế nào trong giai đoạn mới của cuộc đời con.
Con từng là cậu bé của mẹ, bạn thân của mẹ, lý do để sống của mẹ, nhưng con đã lạc đâu đó khi bước vào tuổi teen, con trở nên khác đi, đắm mình trong một thế giới ảo khép kín tìm kiếm câu trả lời. Con cho mẹ xem cánh tay và cổ con, bị rạch xước vì con tự làm đau mình, nhưng vẫn không ai trong chúng ta hiểu vì sao sự chuyển tiếp sang tuổi trưởng thành với con lại đau đớn thế. Mẹ cũng đau nhiều như con khi con nói: “Con không biết tại sao con luôn cảm thấy buồn, mọi lúc”.
Thế rồi ở tuổi 18, qua những tối những đêm, con bắt đầu ăn mặc lòe loẹt, bắt đầu chơi với – và tìm kiếm chính mình. Mẹ nghĩ điều này thật tuyệt vời, nó cho thấy sự tự tin mới rất cần thiết ở con. Khi con bảo có điều cần nói với mẹ, mẹ đã không biết rằng điều đó sắp tới.
Con đã rất chắc chắn rằng con là nữ, và không chất vấn thêm gì. Mẹ muốn con đặt câu hỏi đến tuyệt vọng, nhưng đó rõ ràng là một bước nhảy vọt đủ lớn để con có thể nói với mẹ, và con đã rất kiên quyết về việc con là ai.
Tất nhiên điều đầu tiên mẹ có thể nói khi đó là mẹ yêu con nhiều đến mức nào, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Chuyện đã qua nhiều tháng rồi, mẹ biết đó là lúc dũng cảm nhất nhưng cũng hăng hái nhất của con.
Ban đầu mọi thứ với mẹ thật tăm tối: mẹ đã làm gì sai sao? Có phải lẽ ra bố mẹ nên ở với nhau không? mẹ đã để con sống quá lâu trong thế giới ảo? Lẽ ra mẹ nên có thêm những đứa con khác? Để con không phải là đứa con duy nhất? Mẹ mang cảm giác tội lỗi nặng nề. Rồi mẹ cố gắng tìm xem mình nên xử lý chuyện này làm sao để tốt nhất cho con.
Video đang HOT
Mẹ đọc các tài khoản trên mạng của những vị phụ huynh, họ khuyên không nên để con bọn trẻ xác nhận bản thân. Mẹ lại đọc tài khoản của những thanh thiếu niên dường như bị hủy hoại vì thiếu niềm tin của cha mẹ.
Mẹ cũng nhận ra với thế hệ các con bây giờ, điều đó cũng bình thường thôi, mẹ bớt lo lắng hơn về việc bạn bè đồng trang lứa có thể tổn hại đến con.
Bây giờ, ở tuổi con 19, mẹ phải để cho con đi con đường của riêng mình. Mẹ nhìn con và không còn thấy con trai của mẹ nữa. Thay vào đó là đôi chân dài phô phang đầy tự tin, cơ thể duyên dáng với khuôn mặt xinh đẹp và làn da sáng mịn.
Con không còn biểu cảm của một thiếu niên buồn phiền, giận dữ nữa. Bây giờ, mẹ dễ dàng bắt gặp con cười dù khi ấy con đang không nhìn mẹ. Và với mẹ, chỉ điều đó mới là quan trọng nhất mà thôi.
Theo dantri.com.vn
Kí ức đẹp đẽ nhất trong thanh xuân là anh
Thành Vinh này, mùa thu vẫn còn đó, các con phố các ngõ đường vẫn còn đây nhưng người con trai em yêu hẳn là đang ở một nơi nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười của thủ đô đông đúc và có lẽ chẳng còn nhớ những kí ức về em với mùa thu thành Vinh những năm tháng ấy nữa.
Gửi anh - kí ức đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian thanh xuân của em!
Anh, anh có biết lúc em viết những dòng này là vào mùa gì không? Mùa thu đó anh ạ, mùa thu của thành Vinh - rất thật thu phải không anh?
Anh đã từng hỏi em tại sao em lại yêu mùa thu đến vậy? Em yêu mùa thu bởi em yêu cái tiết trời se lạnh để có thể khẽ chạm vào tay một ai đó mà em có cảm giác run run, ấm áp và hạnh phúc. Lúc đó em đã biết yêu, em yêu mùa thu và em yêu cả anh nữa.
Thu năm nay đã về theo quy luật tự nhiên vốn có của nó.Những cơn gió heo may cùng cái se se lạnh đầu mùa, những chiếc lá vàng bay bay, trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Mọi thứ vẫn diễn ra như thế chỉ có điều thu năm nay, và cả những mùa thu năm sau, năm sau nữa, em và anh; có lẽ chúng ta vẫn sẽ như những đường thẳng song song - nhìn thấy nhau nhưng sẽ chẳng bao giờ gặp. Dạo bước trên những con đường quen thuộc trong buổi nắng chiều thu, những nơi chúng ta từng đi qua, những nơi có dấu chân của cả em và anh, tất cả sao mà thân quen như vừa mới hôm qua. Văng vẳng bên tai em vẫn là âm thanh trong trẻo quen thuộc của đôi nam nữ thuở mới yêu. Những kí ức đẹp đẽ ấy cứ hiện dần ra trước mắt.
Em muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để xua tan đi những hình ảnh, những âm thanh đó nhưng sao chạy mãi mà chẳng thể thoát ra. Phải chăng đó là những kí ức em chẳng bao giờ muốn quên cứ muốn giữ chặt lấy nó dù tim em như đang muốn vỡ vụn ra! Nắng chiều thu chiếu xuống hình ảnh về anh lại rõ nét hơn trong tiềm thức của em, vẫn là khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấm áp ấy chỉ tiếc là nó không còn dành cho em nữa. Đã bao lâu rồi từ ngày vắng bóng anh, em đã tự nhủ sẽ sống thật mạnh mẽ không được khóc vì một ai nữa và cả anh. Thế nhưng hôm nay đứng trước khung cảnh này chứng kiến mọi thứ như đang xem một thước phim tua chậm lại kí ức muốn chôn sâu nhất về anh, không hiểu sao nước mắt em cứ lặng lẽ rơi mãi như vậy. Nhiều câu hỏi cứ dần dần bủa vây trong suy nghĩ của em. Liệu anh có còn nhớ em không, có còn nhớ những kí ức đẹp như thế này không, liệu anh có biết ở nơi này em vẫn nhớ anh, nhớ từng kí ức về anh da diết thế này? Anh có còn nhớ những lời anh từng nói?
Anh từng nói mùa thu năm nào cũng sẽ như mùa thu năm ấy vẫn là buổi chiều tà nắng thu rực vàng thế này, anh vẫn sẽ là người nắm tay em đi qua các con đường, các ngõ phố mà chúng ta vẫn thường đi qua.
Anh từng nói sẽ nắm tay em đi đến những nơi em muốn đến, ăn những món ăn em muốn ăn,...
Anh từng nói bình yên chỉ là lúc được đi cùng em, kể cho em nghe những điều về xã hội, những xô bồ trong cuộc sống, tâm sự với em những điều nhỏ nhặt nhất.
Những lời ấm áp đó cứ rối bời hỗn độn trong tâm trí không dứt ra được nó cứ vang vọng mãi trong em. Em cứ lững thững bước một mình trên phố và đến nơi em gặp anh lần đầu tiên - ngôi trường cấp 3 của anh. Em của tuổi 18 năng động, có lí tưởng, có mục tiêu sống và có cả anh - một chàng trai mà người ta nói "yêu anh em không cần phải trưởng thành". Quả thật vậy ở cạnh anh em như một đứa trẻ chỉ biết nhõng nhẽo làm khó anh. Nhưng trong tình yêu em cứ lầm tưởng dù em có như thế nào, có gây áp lực phiền phức với anh ra sao anh vẫn sẽ yêu em vẫn sẽ bên em. Rồi em cũng hiểu ra ai cũng có giới hạn và anh cũng vậy. Lần nào giận dỗi em chia tay thì anh xin lỗi, dỗ dành nhưng rồi đến lúc em nói chia tay anh đồng ý đó là lúc em nhận ra tất cả đã quá muộn.
Người ta nói thật không sai bản thân mình sẽ không biết trân trọng những thứ mình đang có chỉ khi mất đi rồi mới thấy tầm quan trọng đó. Đến bây giờ em mới hiểu được và mỗi khi nhớ về anh, nhớ về những ngày tháng ấy nước mắt em cứ chực trào mãi không thôi. Bản thân em tự hỏi có nên rời xa thành phố này không khi nó có quá nhiều kí ức về anh, những kí ức ấy nó như muốn đâm sâu trong tâm trí em càng muốn quên nó lại càng hiện rõ đến nhói lòng.
Thành Vinh này, mùa thu vẫn còn đó, các con phố các ngõ đường vẫn còn đây nhưng người con trai em yêu hẳn là đang ở một nơi nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười của thủ đô đông đúc và có lẽ chẳng còn nhớ những kí ức về em với mùa thu thành Vinh những năm tháng ấy nữa.
Dù có thế nào đi nữa em cũng cảm ơn anh vì đã là người đi cùng em trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Và anh chính là thành Vinh của em là điều tuyệt vời nhất mà em đánh mất.
Theo blogradio.vn
25 tuổi, bạn mong đợi điều gì? Hãy mở lòng và rộng mở trái tim của mình ra một chút, chỉ cần một chút thôi là đủ rồi. 25 tuổi nếu bạn chưa có một mảnh tình vắt vai - không sao cả. 25 tuổi bạn bắt đầu một cuộc tình - không quá muộn đâu và thậm chí 25 tuổi bạn chưa nghĩ đến hoặc chưa có người yêu...