Thư gửi con gái bé nhỏ của mẹ
Nhớ con, mẹ cũng lại nhớ bà ngoại. Những ngày ấu thơ, mẹ cũng đã thường xuyên bị bệnh. Những lúc ấy, ngoại đi làm đồng không yên tâm để mẹ ở nhà một mình nên đã gánh mẹ theo.
Mẹ không sao quên được bước chân ngoại bé nhỏ trên đường đê ngày ấy. Một bên sắn khoai, một bên là mẹ với chiếc bánh bao đang ăn dở. Bà ngoại đã gánh mẹ trên vai và đi qua tuổ.i thơ như thế. Đúng như ai đó đã nói, có con mới hiểu được lòng cha mẹ. Thương ngoại và thương con nhiều lắm, nước mắt mẹ lại rơi, có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ.
***
Gửi con gái bé nhỏ của mẹ,
Còn một lần trăng tròn nữa thì con gái của mẹ mới tròn 1 tuổ.i. Ở độ tuổ.i này con sẽ chưa hiểu được những điều mẹ đang nghĩ và đang gửi đến con. Nhưng sẽ có một ngày, con sẽ đọc được những dòng tâm sự của mẹ và con sẽ hiểu cảm giác trong lòng mẹ lúc này.
Con gái của mẹ có biết rằng, mỗi lần cho con bú là lòng mẹ hạnh phúc vô bờ. Ngắm nhìn khuôn mặt con mà mẹ cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Mỗi lúc ánh mắt con chạm vào mắt mẹ như mặt trăng chạm đến đáy của dòng sông. Nhẹ nhàng nhưng đủ làm xao động cả tâm hồn mẹ.
Video đang HOT
Dù không muốn, nhưng mẹ thật sự xin lỗi con. Chính vì mẹ không biết tự chăm sóc bản thân mình nên giờ mẹ đang bị ốm nặng và phải trải qua những tháng ngày khó khăn với kim tiêm và thuố.c đắng. Mẹ thật sự đang trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, không phải vì đa.u đớ.n với bệnh tật mà vì mẹ cảm thấy có lỗi với con. Bệnh của mẹ tiến triển nặng nên mẹ không thể vượt qua mà không cần đến thuố.c. Thuố.c làm lành vết thương ngoài da nhưng lại làm đau hơn vết thương trong lòng mẹ. Mấy ngày mẹ điều trị với kháng sinh là chuỗi những ngày mẹ phải tạm rời xa con. Mẹ phải gửi con cho người khác chăm vì mẹ không thể tiếp tục cho con bú được. Mẹ đau xé lòng khi nghe tiếng con gào khóc thèm sữa mẹ. Nước mắt mẹ không ngừng rơi khi thấy con trằn trọc không thể ngủ được vì thiếu sữa và thiếu vòng tay mẹ.
Mùa đông năm nay lạnh lắm. Cái lạnh như cắt da cắt thịt. Cứ mỗi mùa đông về là bệnh mẹ lại tái phát và nặng hơn. Mẹ thèm lắm được ôm con, hôn lên đôi má ửng đỏ vì lạnh, vì khóc đòi mẹ của con. Mẹ thèm lắm cái mùi thơm thoang thoảng trên đầu con, thèm cả mùi sữa mẹ còn vương vấn trên đôi môi hồng hào nhỏ xíu. Mẹ tự hỏi lòng khi nào mẹ lại có thể ôm con và vỗ về, để lại được đôi tay be bé xinh xinh của con mân mê mấy sợi tóc lõa xõa trước trán của mẹ?
Tạm xa con mấy ngày để ngưng bú mẹ đồng nghĩa với việc mẹ phải ở lại công ty buổi trưa. Nhớ con, mẹ không thể nào ăn nổi. Không biết giờ này con đang làm gì? Con có còn khóc vì nhớ mẹ? Có chịu ăn uống hay không? Mẹ gọi điện cho bố, lòng bố cũng rối bời nên câu trả lời cũng ngập ngừng, bỏ ngõ. Chắc bố cũng không muốn mẹ đau lòng mà hãy yên tâm chữa bệnh. Nhớ con, mẹ cũng lại nhớ bà ngoại. Những ngày ấu thơ, mẹ cũng đã thường xuyên bị bệnh. Những lúc ấy, ngoại đi làm đồng không yên tâm để mẹ ở nhà một mình nên đã gánh mẹ theo. Mẹ không sao quên được bước chân ngoại bé nhỏ trên đường đê ngày ấy. Một bên sắn khoai, một bên là mẹ với chiếc bánh bao đang ăn dở. Bà ngoại đã gánh mẹ trên vai và đi qua tuổ.i thơ như thế. Đúng như ai đó đã nói, có con mới hiểu được lòng cha mẹ. Thương ngoại và thương con nhiều lắm, nước mắt mẹ lại rơi, có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ.
Nhưng sau tất cả, mẹ vẫn tin rằng với tình yêu con, mẹ nhất định sẽ mạnh mẽ và vượt qua bệnh tật, khó khăn. Mẹ sẽ lạc quan hơn và sẽ sớm khỏe mạnh để được ở bên cạnh con. Mùa đông dù có lạnh giá thế nào rồi cũng sẽ đi qua và mùa xuân với nắng ấm lại về. Một ngày nắng đẹp, mẹ sẽ về với con!
“Mùa đông vừa chạm ngõ
Gieo rắc những nỗi buồn
Mùa xuân dù đến muộn
Sẽ mang đầy yêu thương
Những ngày mẹ vấn vương
Những ngày con đơn lẻ
Rồi sẽ qua thật khẽ
Để mẹ về với con”
Kim Nga
Theo blogradio.vn
Mùa Đông năm ấy đã giúp tôi nhìn thấy mùa Xuân
Tôi đã trải qua những niềm vui, nỗi buồn, đôi khi là những giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng, thời gian đã giúp tôi vượt qua tất cả, đã khâu lành từng vết thương trong lòng tôi.
Tôi vẫn nhớ mãi mùa Đông năm ấy. Mùa Đông năm ấy, cách đây tròn 10 năm, khi tôi vô lớp 10. Lúc ấy, vào những ngày Tết đến, không khí Tết tràn ngập khắp nơi, len lỏi vào từng căn nhà, ngõ xóm. Một mùa Xuân ấm áp lại về, mang theo niềm tin và hy vọng cho mọi người. Ai cũng vui vẻ, phấn khởi đi chơi, đi chợ Tết. Tuy rằng đã vào mùa Xuân, nhưng tiết trời khá lạnh lẽo. Tết là đoàn viên, ai đi xa cũng nhớ về. Dù cho tiết trời khá lạnh lẽo, nhưng các thành viên trong gia đình quây quần bên mâm cơm ngày Tết cũng thấy ấm áp lạ. Nhà tôi có 6 người. Chị hai đã đi lấy chồng. Chị ba thì đi làm xa, Tết mới về. Còn em gái tôi thì học lớp 8.
Tết năm ấy, có một chuyện không may xảy ra với tôi. Ba ngày Tết, trong khi mọi người vui vẻ, hân hoan tận hưởng không khí Tết, thì tôi lại nằm ở nhà vì bị chẩn đoán mắc bệnh tim. Tối mùng một Tết, tôi bỗng dung bị khó thở và dường như không thở được. Tôi cứ ngỡ rằng, tôi bị hen suyễn tái phát. Bởi hồi nhỏ, tôi đã từng bị hen suyễn. Và sau khi tiêm một mũi thuố.c thì tôi trở nên ốm yếu cho tới tận bây giờ.
Mùa Đông năm ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có cha mẹ và chị em tôi bên cạnh. Nhưng, tôi cảm thấy tủi thân vì sao tôi lại kém may mắn đến như vậy. Có lẽ, số phận của tôi là như vây. Tôi nghĩ, ông trời đang thử thách tôi chăng. Tôi thấy mọi việc cũng bình thường thôi, nhưng lúc ấy, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn khó tả, đầu óc trống rỗng, chả nghĩ được gì cả. Bác sĩ đến khám cho tôi, bảo tôi mắc bệnh tim. Cả nhà tôi lo lắng, thay nhau chăm sóc tôi. Tôi nhớ cái Tết năm ấy là cái tết mà cả nhà tôi không vui và lo lắng vì tôi. Người ta nói: Vui như Tết, nhưng tôi lại làm cho cả nhà không vui. Mặc dù, không ai muốn điều đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy áy náy trong lòng và có lỗi quá.
Bà ngoại qua thăm, tôi trùm kín chăn và khóc. Tôi không muốn để cho mẹ tôi nhìn thấy, vì bà là người hay lo lắng. Tôi lại suy nghĩ vẩn vơ. Dẫu rằng sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, ai cũng phải trải qua, nhưng tôi thấy buồn lắm.
Mùa Đông năm ấy là kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi không mong nó sẽ đến với tôi một lần nữa, bởi nó là kỷ niệm buồn. Tôi đã không có cái Tết trọn vẹn, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp khi có gia đình ở bên cạnh. Tôi một lần nữa vượt qua bệnh tật của mình và sống được cho tới hôm nay.
Khi tôi viết những dòng này, tôi vẫn ám ảnh về mùa Đông năm ấy. Có lẽ, mỗi khi nhớ về câu chuyện ấy, dường như tôi trở nên mạnh mẽ hơn, chả sợ chuyện gì xảy đến với mình nữa. Tôi đã trải qua những niềm vui, nỗi buồn, đôi khi là những giọt nước mắt. Nhưng cuối cùng, thời gian đã giúp tôi vượt qua tất cả, đã khâu lành từng vết thương trong lòng tôi. Qua câu chuyện đó, tôi đã có thêm động lực trong cuộc sống.
Tôi nghĩ mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi. Vẫn còn những điều tốt đẹp và may mắn đang chờ tôi phía trước. Tôi thật may mắn khi có gia đình bên cạnh. Nếu sau này, không còn ai bên tôi nữa, tôi vẫn sẽ tự tin bước tiếp trên con đường mà tôi đã chọn.
Một mùa Xuân ấm áp nữa lại đến. Tôi hy vọng mình sẽ được hưởng cái Tết trọn vẹn, đầm ấm bên gia đình và sẽ không có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi.
Theo ilike.com.vn
Nhìn chồng và người tình vừa bước ra từ nhà nghỉ, vợ tức tốc lao ngay về nhà để làm việc quan trọng này Trang nhanh chóng trở về nhà. Không còn thời gian để đau khổ và khóc lóc nữa rồi. Và tất nhiên, cô sẽ không phung phí lòng vị tha thêm lần nữa. Còn vài ngày nữa là đến Tết dương lịch. Thấm thoắt chả mấy chốc 1 năm nữa lại qua đi, Trang ngắm mình trong gương, 12 tháng qua chẳng có thành...